Dù là Trương Tam Phong hàm dưỡng hơn người, cũng không nhịn được, có một chút động khí, năm xưa lão mặc dù đã từng ở tại Thiếu Lâm Tự phục thị Giác Viễn đại sư, nhưng đó chỉ là làm tạp dịch quét rác pha trà, không có quy y, cũng không bái sư, thì không thể nói là đệ tử của Thiếu lâm, võ công Võ Đang tất cả đều là do Trương Tam Phong dốc lòng sáng tạo, nhưng cuối cùng vẫn bị Thiếu Lâm Tự một mực tuyên bố bên ngoài là lão học trộm võ công của Thiếu Lâm, cũng làm cho võ học của Võ Đang phái bị long đong.
Tuy nhiên Trương Tam Phong tính tình hiền hoà, đồng thời cũng nghĩ đến lúc trước nếu không có Giác Viễn đại sư truyền lại cho mình Cửu Dương Chân Kinh, thì sau này tất cả võ công Võ Đang cũng không có chỗ nương tựa, nhưng nói mình võ công có được từ Thiếu Lâm, thì cũng không đúng. Dù Trương Tam Phong rộng lượng đến đâu, cũng không chịu được Thiếu Lâm cứ lặp đi lặp lại nhiều lần mỉa mai tổn hại, lúc này lại bị Huyền Trừng đại sư chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cũng có chút tức giận, nhàn nhạt đáp:
-Thất thập nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm thì bần đạo không hiểu, tuy nhiên võ công có nên cũng từ trăm sông đổ về một biển, bần đạo năm gần đây có sáng tạo ra một bộ quyền kiếm, nếu đại sư có ý, thì hai phái của chúng ta có thể nghiên cứu trao đổi lẫn nhau một chút, ít nhiều gì cũng sẽ có thu hoạch.
Huyền Trừng đại sư hơi sững sờ, bản ý của lão là muốn thử thăm dò võ công Trương Tam Phong đến tột cùng cao đến bao nhiêu, nhưng đối phương lại nâng lên trao đổi võ công của hai phái, thì lão không dám đáp ứng, dù Huyền Trừng đại sư tuy tự phụ danh xưng đệ nhất nhân hai trăm năm qua của Thiếu Lâm, nhưng có thể bởi vì Trương Tam Phong cũng là nhân vật bán tiên trong chốn võ lâm chứ không phải là bình thường, nên Huyền Trừng đại sư cũng không có dám nắm chắc tất thắng, vạn nhất nếu thua, chẳng phải là liên lụy đến uy danh của Thiếu Lâm Tự sao? Huyền Trừng đại sư có thể tu luyện được thập tam công phu tuyệt kỹ Thiếu Lâm, thì tuyệt không phải người ngu ngốc, rất nhanh liền có chủ ý, cao giọng nói:
-Thiếu Lâm, Võ Đang trao đổi võ công lẫn nhau một chút cũng tốt, chỉ bất quá Trương chân nhân là võ lâm tiền bối, nếu có thắng được bần tăng một trận cũng không khỏi làm tổn hại đến danh tiếng của Trương chân nhân, cũng rất khó đưa đến mục đích giao lưu, chi bằng bần tăng cùng Phương Chứng sư huynh và Hư Trúc cùng lúc thỉnh giáo với Trương chân nhân. . .
Huyền Trừng đại sư xưa nay tâm cao khí ngạo, nếu đổi lại để đối phó với bất kỳ ai khác, lão tuyệt không cùng người liên thủ đối địch, bất đắc dĩ vì uy danh của Trương Tam Phong quá cường thịnh. Mặc dù lão tự nghĩ lấy võ công của mình, nếu đơn đả độc đấu cũng chưa chắc là bị bại bởi đối phương, nhưng vì việc này quan hệ đến danh dự của Thiếu Lâm, nên lão không dám mạo hiểm một phen. Phương Chứng đại sư hơi trầm ngâm, lão mặc dù cảm thấy lấy nhiều đánh ít thì có chút ám muội, nhưng những năm gần đây chúng tăng của Thiếu Lâm Tự một mực rất hiếu kỳ tu vi của Trương Tam Phong tột cùng đã đến mức độ nào, có thể vì từ lâu Trương Tam Phong đã không hạ sơn, trên giang hồ có chuyện gì cũng là do một đám đệ tử ứng phó, Thiếu Lâm Tự có muốn điều tra võ công của Trương Tam Phong cũng không có cơ hội, bây giờ lần này cơ hội này ngàn năm một thuở, Phương Chứng đại sư đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
Về phần Hư Trúc, có thể cùng Trương Tam Phong thuộc dạng võ lâm thần thoại so chiêu, hắn cao hứng còn không kịp, làm thế nào mà lại có thể cự tuyệt?
Gặp ba tăng cùng nhau ăn ý, Tống Thanh Thư giận dữ:
-Hay cho Thiếu Lâm Tự, muốn nhiều người đánh một người a? Đã nói theo bối phận tính toán, hai vị đại sư kia cũng coi như tiền bối của tại hạ, nếu tại hạ trợ Trương chân nhân một chút sức lực, hai vị chắc hẳn không có gì để nói chứ. Theo Tống Thanh Thư, vô luận là Huyền Trừng, Phương Chứng hoặc là Hư Trúc, trong giang hồ đều là những nhân vật cao cấp trong đám cao thủ, lấy tu vi trước mắt của mình, đối phó với một người đương nhiên không có vấn đề, nếu cùng lúc đối phó với hai người thì cũng có thể tự vệ được, nhưng nếu đối phó với ba người liên thủ, thì chỉ có một đường chạy trốn xa là chắc nhất. Trương Tam Phong tuy có một thân tu vi thông thần, nhưng dù sao cũng đã ngoài trăm tuổi, vạn nhất nửa chừng có cái gì sơ xuất. . .
Huyền Trừng đại sư cười lạnh nói:
-Trương Chân Nhân trong võ lâm thân phận cao đến chừng nào, sao lại cùng với người khác liên thủ đối địch chứ?
Tống Thanh Thư còn muốn nói, thì Trương Tam Phong khẽ cười nói:
-Đa tạ hảo ý của tiểu huynh đệ, bất quá bọn họ ba người nếu muốn thắng qua bần đạo, thì cũng không dễ dàng đâu… Tống Thanh Thư ngẩn ra, nghe ngữ khí của Trương Tam Phong, tựa hồ không có để quan tâm đến ba người kia liên thủ như thế nào, hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên:
-Là do tiểu bối càn rỡ, Trương Chân Nhân xin mời.
Huyền Trừng đại sư cũng có cảm giác bị Trương Tam Phong khinh thị, âm thầm tức giận, trầm giọng nói ra:
-Đã là như vậy, bần tăng đắc tội.
Nói xong tăng bào liền phồng to lên, cả người hóa thành một đạo kim quang hướng đến Trương Tam Phong đánh tới.
Phương Chứng đại sư cùng Hư Trúc liếc nhau, cũng không có cùng theo xuất thủ, dù sao bọn họ đối với tu vi của Huyền Trừng đại sư thì cực kỳ yên tâm, trước hết để cho lão thăm dò một chút thực lực của đối phương cũng tốt.
Huyền Trừng đại sư chưởng phóng ra đến một nửa, thì giữa sân đã nổi lên một luồng cuồng phong, bụi cát trên mặt đất cũng bị cuốn lấy quần vũ đầy trời, dù cho chưởng lực chỉ có tập trung đến mục tiêu là Trương Tam Phong, quần hùng giữa sân vẫn là bị sức ép của chưởng lực làm cho từng bước lui lại. Nhậm Doanh Doanh ai da một tiếng, liền nhắm mắt nhẹ nhàng vùi đầu ở trong lồng ngực Tống Thanh Thư tránh né bão các đầy trời, nghe được trên người nàng nhàn nhạt mùi thơm, Tống Thanh Thư lần đầu tiên đối với Huyền Trừng đại sư có ấn tượng tốt: “ Lão hòa thượng này hộ công giúp mình thật tốt..”
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kinh hô của Ô Vân Châu, Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, thì thấy cả thân người của nàng nghiêng ngã, hắn đương nhiên không muốn để cho nàng bị té nhào trên mặt đất gây ra thương tổn, liền đưa ra một cánh tay khác vươn dài ra nắm lấy bờ eo của Ô Vân Châu ôm trở về.
-Cám ơn cao nhân…
Ô Vân Châu sắc mặt đỏ lên..
Về phần A Tử, thì Du Thản Chi liền xuất hiện che chắn tại trước người nàng, thay nàng ngăn trở bão cát mịt mù, cho nên không cần Tống Thanh Thư quan tâm đến. Tống Thanh Thư cũng không rảnh quan tâm đến tâm tư của các nàng, mà lực chú ý lực tập trung vào cuộc chiến của hai người kia, mặc dù hắn đối với võ công của Trương Tam Phong cũng vô cùng yên tâm, ccho dù là Huyền Trừng đại sư không phải là cao thủ bình thường.
Gặp phải Huyền Trừng đại sư thanh thế doạ người đánh tới, Trương Tam Phong mỉm cười, cũng không có ý né tránh, mặc cho đối phương nhất chưởng bổ tới, chờ đến khi thủ chưởng đối phương đánh sắp trúng người, thì chậm rãi giơ tay lên hướng đến cổ tay đối phương nắm qua.
Do là lập tức muốn công kích đối phương từ xa, cho nên chưởng lực của Huyền Trừng đại sư đã phóng xuất ra ngoài, khi đến mục tiêu thì bão cát giữa sân liền giảm đi rất nhiều. Lúc này đây tất cả mọi người, ngay cả công Ô Vân Châu là người không biết võ đều có thể nhìn thấy rỏ ràng động tác của Trương Tam Phong, động tác chuyển động thực sự là quá chậm, thậm chí Ô Vân Châu thấy nếu mình làm động tác đưa tay so với Trương Tam Phong thì còn phải nhanh hơn rất nhiều. Nhưng để cho những người chung quanh mở rộng tầm mắt đó là….Trương Tam Phong đưa tay rõ ràng chậm rãi lạ thường, thế mà lại kịp lúc nâng cổ tay của Huyền Trừng đại sư hướng bên cạnh đẩy qua, ngay lập tức Huyền Trừng đại sư cảm thấy trên cổ tay một làn nhu lực truyền đến, cả người liền đứng không vững, hướng một bên lảo đảo.
Nhậm Doanh Doanh quay đầu liếc nhìn một chút, thầm suy nghĩ: “ Trương Tam Phong một chiêu này tuy nhìn thấy chậm nhưng thật ra thì lại quá nhanh, so với vị cao nhân này vừa rồi dùng kiếm kia, cách xuất chiêu có chỗ tương tự, chẳng lẽ cao nhân này tu vi đã đạt tới cảnh giới như Trương Tam Phong sao a?
Huyền Trừng đại sư kinh hãi, vội vàng dùng thân pháp nhảy lên, kéo giãn ra khoảng cách với đối phương, Trương Tam Phong cũng không truy kích, nhìn chung quanh những tàng lá cây bị chưởng phong Huyền Trừng đại sư chấn vỡ, không khỏi khen: -Bàn Nhược Chưởng, quả nhiên không hổ là chưởng pháp cao thâm nhất trong Thiếu Lâm tự.
Huyền Trừng đại sư hừ một tiếng, chiêu thứ nhất đã bị chật vật như vậy, Trương Tam Phong còn khích lệ, lời nói nghe qua đương nhiên thấy chói tai cực kì. Tuy một chiêu này thất bại thì lão cũng không có quá để ở trong lòng, dù sao chỉ là một chiêu thăm dò mà thôi, Huyền Trừng đại sư bất quá chỉ dùng năm thành công lực, mà thật chất đó cũng chỉ là hư chiêu.
Phương Chứng hắng nhẹ một tiếng:
-Bần tăng tu luyện Thiên Thủ Như Lai Chưởng nhiều năm qua, xin mời Trương chân nhân chỉ giáo.