Từ bên trong trướng truyền tới một nữ nhân thét lên.
Tống Thanh Thư nghe tiếng là của Ô Vân Châu, vội tiến đến, thấy rõ tình hình trong trướng, không khỏi ngơ ngẩn, bên trong không thấy thân ảnh A Tử đâu cả, chỉ có một Ô Vân Châu, tuy nhiên bộ dáng nàng bây giờ có chút cổ quái, cả người giống như con kén quấn lại trong cái chăn, chỉ có đầu là lộ ra bên ngoài, bờ vai trắng nõn mượt mà như ẩn như hiện.
Nghe được tiếng Ô Vân Châu thét lên, Du Thản Chi hoảng hốt, vội vàng khoát tay nói:
-Ta không phải cố ý…
Lập tức đem cái màn trướng buông xuống, liền xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt thẹn đến đỏ bừng.
-Ra ngoài đi.
Tống Thanh Thư lạnh giọng nói.
Du Thản Chi liên tục không ngừng gật đầu, vừa nói xin lỗi vừa hướng phía ngoài chạy đi, lúc ra đến cửa còn không cẩn thận bị vấp một cái…
Nhìn thấy Du Thản Chi chân tay luống cuống, Tống Thanh Thư cũng lười truy cứu, ống tay áo vung lên, cánh cửa lại lần nữa cài đóng, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào trong giường, cười nói:
-A Tử, ra đi…
-Tốt rồi..
Trong chăn quả nhiên truyền tới thanh âm A Tử.
-Không muốn …
Tiếng của Ô Vân Châu cũng cùng lúc vang lên, nhìn thấy được ánh mắt nghi ngờ của Tống Thanh Thư, gương mặt trắng nõn liền bịt kín một tầng đỏ thẫm, giọng nghẹn ngào,
-Nàng. . . nàng đem y phục của tiểu nữ cởi ra hết…
Tống Thanh Thư quay lưng đi, tức giận hỏi:
-A Tử…. ngươi làm gì mà khi dễ nàng vậy?
-Ai bảo nàng phát ra tiếng kêu làm dẫn Du Thản Chi tới đây,
A Tử cười hì hì từ trong chăn chui ra,
-Nếu như bị hắn nhìn thấy tiểu nữ đang ở trên giường chủ nhân, hắn tuyệt đối sẽ cùng với chủ nhân liều mạng, A Tử không muốn mang đến cho chủ nhân phiền phức, nên đành phải hi sinh một chút vị tỷ tỷ này.
-Nhanh. . . mau đưa chăn cho ta đắp lên.
Ô Vân Châu luống cuống đến phát khóc.
A Tử vén chăn lên đi ra, lộ ra thân thể trắng như tuyết mê người của Ô Vân Châu trên người chỉ còn có cái yếm và cái tiểu nội khố bé nhỏ, chỉ tiếc là lúc này cảnh đẹp như vậy thì Tống Thanh Thư lại không nhìn thấy.
-Ngươi vội cái gì chứ, dù sao trong phòng này chỉ có một mình chủ nhân là nam nhân, nếu ngươi có thể cùng giường với chủ nhân là tám đời của người đã tu luyện phúc khí rồi đấy.
A Tử cười hì hì ngồi xổm ở bên người nàng, một chút đắp cái chăn lên giùm Ô Vân Châu ý tứ cũng đều không có.
Tống Thanh Thư nghe được tức xạm mặt lại, lời này nghe được nếu không rõ chân tướng, người nghe sẽ tưởng rằng hành vi A Tử là do mình xui khiến đây.
-A Tử đừng làm rộn.
Tống Thanh Thư ngón tay búng một cái, liền giải khai huyệt đạo trên người Ô Vân Châu, tiện tay hướng phía sau vung lên, chăn mền iền che khuất thân thể Ô Vân Châu xuân quang.
Ô Vân Châu vừa mới thoát khốn, liền vội vàng kéo qua y phục còn tản mát tại bên cạnh, ở trong chăn bên trong sột xoạt mặc y phục vào.
Để hóa giải không gian ngượng ngùng xấu hổ, Tống Thanh Thư tằng hắng một cái, nói ra:
-A Tử, ta thấy Du Thản Chi đối ngươi đúng là một tấm chân tình, ngươi lại đối với hắn như vậy là hơi quá mức…
A Tử miệng vểnh lên:
-Ai mà muốn cái con người quái dị đó chứ, trước kia vì tiểu nữ không có biện pháp nên đành phải qua lại với hắn, Tinh Túc Phái muốn truy sát tiểu nữ, còn võ lâm Trung Nguyên thì nguy hiểm, tiểu nữ lại xinh đẹp như vậy, nếu như không lợi dụng hắn, A Tử làm gì mà còn có cơ hội gặp được chủ nhân a. Bất quá bây giờ thì khác rồi, chủ nhân võ công cao cường như vậy, có chủ nhân che chở, tiểu nữ bây giờ thì không còn cần đến hắn nữa rồi …
Tống Thanh Thư mặc niệm chia buồn thay cho Du Thản Chi, ưa thích ai không được, lại đi thích yêu nữ này, không bị nàng đùa bỡn đến cho thân tàn ma dại thì mới lạ.
Tống Thanh Thư đang muốn mở miệng nói, đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía cửa, bên ngoài rất nhanh lại vang lên tiếng gỏ cửa, tiếng gỏ cửa cũng không có dồn dập liên tục, hiển nhiên đến là người đến tâm thần bất định do dự.
Trên giường Ô Vân Châu sợ đến cứng đờ người, ngay cả A Tử cũng lo lắng là Du Thản Chi quay lại, trong lúc nhất thời cũng không dám tạo ra tiếng động gì.
-Là ai?
Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi.
-Cao nhân, là tiểu nữ.
Ngoài cửa truyền đến tiếng của Nhậm Doanh Doanh.
Tống Thanh Thư giật mình, trước đó thì nàng rời đi như chạy trối chết, bây giờ lại dám quay lại đây, hắn vội vàng kéo xuống cái màn giường, ra hiệu Ô Vân Châu cùng A Tử ẩn nấp kỹ, hắn đã xây dựng hình tượng quân tử khó khăn như vậy, cũng không muốn cứ như vậy bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Gặp đêm hôm khuya khoắt, trong phòng chủ nhân lại chạy đến thêm một nữ nhân, A Tử nhịn không được muốn cong miệng lên tiếng, đáng tiếc lại không dám chống lại mệnh lệnh chủ nhân, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: “ Xem ra chủ nhân vận đào hoa rất vượng a, nhiều nữ nhân như vậy đều tới tìm hắn, cũng không biết về sau chủ mẫu của mình đến tột cùng là dạng người như thế nào, vạn nhất gặp phải người khó ở chúng, vậy thì tháng ngày sau đó A Tử này chẳng phải là rất khó chịu sao? Không được, phải nghĩ ra biện pháp để chủ nhân tìm gặp một người chủ mẫu dễ dàng, để mình sau này mới có thể đối phó. . .
A Tử con mắt lăn lông lốc xoay chuyển, đột nhiên ánh mắt chuyển nhìn qua trên thân Ô Vân Châu, thấy nàng một bộ dáng kiều khϊếp e sợ, trong lòng đột nhiên sáng lên: “ Cô nường cũng không tệ! ..”
Tống Thanh Thư không biết trong lòng A Tử tính toán, sau khi đem cái màn giường thả kín che giấu tốt hơn thì mở cửa đón Nhậm Doanh Doanh vào bên trong:
-Nhâm cô nương, có chuyện gì sao?
-Cao nhân, vừa rồi Doanh Doanh tâm thần khuấy động, có nhiều chỗ vô lễ, mong rằng cao nhân thứ tội.
Nhậm Doanh Doanh đối với hắn thi lễ.
-Nhâm cô nương, đừng có khách sáo..
Tống Thanh Thư giật mình, vội vàng hư đỡ, một làn nhu lực liền nâng đỡ nàng thẳng người lên, nhưng trong lòng thì cười khổ: “ Muốn nói vô lễ, cũng là do ta vô lễ mới đúng, trước đó thật ra là ta đã chiếm tiện nghi lớn…”
-Cao nhân không tiếc hao tổn chân khí thay tiểu nữ liệu thương, tiếng cảm tạ còn chưa từng nói qua, thực sự là vô lễ cùng cực, lần này là tới đây để nói lời cảm tạ.
Nhậm Doanh Doanh biểu lộ ra vẻ lúng túng.
-Nhâm cô nương quá khách sáo rồi,
Tống Thanh Thư mỉm cười,
-Ta khác biệt với người, cứu người không cầu hồi báo, sở cầu lúc đó chỉ là suy nghĩ làm sao cứu được cô nương, nếu thành công thì xem như đã là có cảm giác vui thích rồi, cho nên cô nương cũng không cần đa tạ ta…
- Cảnh giới của cao nhân, Doanh Doanh thật sự là bội phục không thôi.
Nhậm Doanh Doanh nghe phụ thân nhắc qua, võ công nếu đạt đến cảnh giới nhất định, tu luyện võ công đã không còn trọng yếu, mà quan trọng hơn lại là tu tâm, bởi vậy nàng loáng thoáng có thể minh bạch ý tứ của đối phương.
Đột nhiên nghĩ đến bên trong lời nói vừa của hắn vui thích, Nhậm Doanh Doanh vô thức lại nghĩ đến lúc quá trình liệu thương kiều diễm, bên trong thân thể của mình theo bản năng bỗng nhiên tuôn trào lên cơn động dục, sắc mặt không khỏi đỏ lên, lặng lẽ liếc nhìn hắn,thấy hắn thần tình dửng dưng không có gì khác thường, trong lòng lại suy nghĩ: “ Cũng không biết lời nói của hắn có ám chỉ thứ gì không đây. . . “
-Doanh Doanh còn có một thỉnh cầu, không biết. . . có nên nói hay không.