Trong thời khắc mấu chốt cực kỳ nguy hiểm, Tống Thanh Thư như từ trên trời giáng xuống, hắn tìm không thấy hắn bất kỳ ngôn từ nào có thể hình dung trong lòng mình sự phẫn nộ.
Hắn không ngờ tới, cao tăng Thiếu Lâm luôn luôn ra vẻ đạo mạo, lấy nhiều chọi ít cũng thôi không nói, thế mà lại thừa dịp Trương Tam Phong đang so đấu nội lực trong thời khắc mấu chốt lại xuống tay, cái này rõ ràng muốn dồn Trương Tam Phong vào chỗ chết a.
Tống Thanh Thư đôi mắt lập tức liền ửng đỏ vì tức giận, mộc kiếm liền phóng ra âm hiện du tẩu tại bên người, hắn đã dự định đêm nay sẽ đại khai sát giới.
Nhìn thấy ánh mắt của Tống Thanh Thư, Huyền Từ trong lòng hơi hồi hộp một chút, biết chuyện ngày hôm nay không thể cứu vãn được nữa, lão cũng quyết định thật nhanh, nói to: -Lập trận…chuyện lần này quan hệ đến thanh danh Thiếu Lâm chúng ta, cho nên không cần nói đến quy củ giang hồ, tất cả cùng tiến lên.
Tống Thanh Thư cười ha ha:
-Xem ra phương trượng đã có dự định đem tánh mạng hai người chúng ta lưu tại nơi này, đến lúc đó ngoại nhân sẽ không biết đêm nay phát sinh ra chuyện gì, lúc đó Thiếu Lâm tùy tiện ngụy biện một lý do lấp liếm cho qua, đã vậy còn có thể thừa cơ diệt trừ Võ Đang, một cái họa lớn trong lòng này, quả nhiên là cao minh, tại hạ thật sự là đánh giá thấp sự quyết đoán của phương trượng.
Tống Thanh Thư âm thầm hối hận, Huyền Từ đại sư năm xưa tàn sát một nhà của Tiêu Phong, nếu việc này còn có thể giải thích cho là vì Mộ Dung Bác lừa lão, nhưng rồi về sau lại cùng Diệp Nhị Nương tư thông, làm hại Diệp Nhị Nương có hài tử, xong rồi lại chẳng quan tâm đến nàng? Về sau Diệp Nhị Nương làm hại giang hồ, Huyền Từ đại sư một mực tuyên bố lòng dạ từ bi, vì sao lại không chế trụ để cho xảy ra chuyện? Mặt khác trong giang hồ mỗi hảo hán vì giữ bí mật thân phận của Huyền Từ đại sư, lần lượt từng người bị gϊếŧ chết, vì sao lão lại không ra mặt? Chỉ đến khi tối hậu tại đại hội Thiếu Lâm bị Tiêu Viễn Sơn bức đến cùng đường mạt lộ, tất cả mọi chuyện đã chứng minh hết thảy con người của Huyền Từ đại sư như thế nào? Thật ra thì bề ngoài Huyền Từ đại sư nhìn ra vẻ đạo mạo, vốn tâm tính của lão thì cũng không phải giống như vậy, lão chính là một ngụy quân tử Nhạc Bất Quần khác, nói đến cũng còn không có đủ.
Nhìn trước mắt quần tăng, trong lòng Tống Thanh Thư tính toán, bây giờ Huyền Trừng, Phương Chứng, Tam Độ đang trọng thương chưa lành, chỉ còn lại các cao tăng chữ Huyền, chữ Không, chữ Phương, ở trong mắt người bình thường đã là cao thủ nhất lưu, nhưng tại bây giờ Tống Thanh Thư xem ra, trong những người này chỉ có Hư Trúc cùng Huyền Từ là phải cần thiết để ý tới.
-Hừ, hôm nay ta sẽ để cho Thiếu Lâm máu chảy thành sông!
Tống Thanh Thư trong mắt lóe lên một tia tàn khốc.
Thực ra thì hiện tại lựa chọn tốt nhất của hắn là trước thừa cơ tấn công Tảo Địa Tăng, dù sao hai người bọn họ đang so đấu nội lực, chính mình liên thủ với Trương Tam Phong, Tảo Địa Tăng cho dù võ công thông thần, cũng chỉ phải là nuốt hận tại chỗ, sau đó toàn bộ Thiếu Lâm sẽ không còn người nào là đối thủ của hai người bọn họ. Đáng tiếc Tống Thanh Thư nhớ đến lúc trước Tảo Địa Tăng đề điểm chi ân, nên không nguyện ý lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho nên liền đem mục tiêu chuyển dời về phía bọn người Huyền Từ đại sư. Thiếu Lâm Tự cùng Tống Thanh Thư kết thù kết oán nhiều lần, đã sớm muốn đánh một trận cho thống khoái, bởi vậy quần tăng cũng trừng mắt nhìn về phía Tống Thanh Thư, trong lòng cũng tràn ngập bất thiện.
Đại chiến mắt thấy chạm vào là bùng nổ!
Bỗng nhiên từ trên giữa không trung truyền nhẹ nhàng vang lên tiếng cầm, tiếng tiêu, dường như có tiếng của ngọc cầm hòa tấu cùng với tiêu sáo, tiếng nhạc mờ mịt uyển chuyển, như có như không, nhưng người nghe được thì hết sức rõ ràng, chỉ là lúc chợt đông, khi chợt tây, không biết là nhạc tấu từ phương nào truyền đến. ..
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, lại là ai giả thần giả quỷ tại đây? Đến khi thấy khuôn mặt bọn người của Huyền Từ đại sư cũng biến sắc, thì trong lòng lấy làm kỳ lạ, xem ra những hòa thượng Thiếu Lâm này hiển nhiên biết được thân phận đối phương, có vẻ là rất kiêng kị thì phải…. Kết thúc bản hòa tấu, âm thanh ngọc cầm ngân vang cao vút ba lần, chợt thấy bốn Bạch Y nữ tử từ trên cao phiêu nhiên hạ xuống, trong tay mỗi người đều ôm một cây đàn ngọc cầm, những cây đàn này so với cây thất huyền cầm thì ngắn và nhỏ hơn một nửa, nhưng cũng là đầy đủ bảy dây. Bốn nàng chia ra làm bốn góc, theo ngoài cửa đi vào là bốn Hắc Y nữ tử, mỗi người trong tay mang theo một cây trường tiêu đen nhánh, cây tiêu lại dài hơn một nửa so với cây tiêu thông thường, bốn nàng bước vào cũng ra bốn góc, đứng xen lẽ cùng với bốn Bạch Y nữ tử kia….
Sau khi tám nàng đứng vững phương vị, bốn cây ngọc cầm lại vàng lên, tiếp lấy là tiếng tiêu hợp tấu, tiếng nhạc nhu hòa u nhã cực điểm. Tống Thanh Thư không hiểu về âm nhạc, nhưng vẫn cảm nhận được tiếng nhạc uyển chuyển êm tai, tuy là tình thế lúc này cực kỳ gấp gáp căng thẳng, nhưng cũng thích thú nghe qua bài tấu nhạc này. Trong tiếng du dương thì chậm rãi bước vào là một nữ nhân cả người mặc bộ khinh sam vàng nhạt, ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, phong tư yểu điệu, dung mạo cực đẹp, thân hình cao ráo thanh mảnh thướt tha, mái tóc đen bóng mềm mại được vấn cao; không trang sức, không chút phấn son, dáng vẻ tao nhã, đôi lông mày nàng dài và nhạt, tao nhã phong lưu tinh tế, uyển chuyển như trong tranh vẽ, chỉ là sắc mặt quá mức tái nhợt, lại không có một chút huyết sắc nào.
"Nữ nhân này xuất hiện lại có tiếng đàn sáo khoa trương như vậy..." Tống Thanh Thư khẽ giật mình, không khỏi nhớ tới một nữ nhân cực kỳ thần bí: Hoàng Sam nữ tử tử, lúc trước tại đại hội Đồ Sư nàng cũng đã từng xuất hiện qua, bất quá khi đó Tống Thanh Thư toàn thân kinh mạch đứt đoạn, đang kéo dài hơi tàn, cho nên không có cơ hội nhìn thấy đối phương. -Cô nương lần nữa lại quang lâm bổn tự, không biết có điều gì chỉ giáo?
Huyền Từ tiến lên một bước hỏi, nếu bị ngoại nhân nhìn thấy, tất sẽ vô cùng kỳ quái, lấy thân phân địa vị trong giang hồ của Huyền Từ đại sư thế mà lại đối với một cô nương khách sáo như thế, chỉ có mình Huyền Từ đại sư trong lòng rõ ràng, trong đại hội Đồ Sư bên trên nhìn thoáng qua, nữ nhân này biểu hiện võ công, thật sự là kinh hãi thế tục….
-Chỉ giáo thì tiểu nữ không dám nhận, lần này đến đây, chỉ là lo lắng các vị bị người lợi dụng ly gián, làm thương tổn hòa khí của Thiếu Lâm và Võ Đang …
Hoàng Sam nữ tử tử mỉm cười, nụ cười giống như băng tuyết sơ tan….
-Bị người lợi dụng?
Huyền Từ đại sư nhíu mày, tự lẩm bẩm.
Hoàng Sam nữ tử không có tiếp tục giải đáp nghi trong tâm tư của lão, ngược lại chuyển hướng sang Tống Thanh Thư, trong đôi mắt sáng ngời tràn ngập hiếu kỳ: -Những năm gần đây công tử mới xuất hiện, danh tiếng cực chi thịnh, theo sát với danh tiếng của giáo chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ, ta cứ tưởng là nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế nào, ngờ đâu hôm nay gặp mặt, thần sắc công tử lại đầy sát khí…ai …
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ lay động, thần sắc rất có vẻ xem thường.
Tống Thanh Thư lại không ăn một bộ này của nàng, cười lạnh nói:
-Tại hạ từng nghe nói trong đại hội Đồ Sư, cô nương kinh hồng nhất hiện, giống như tiên tử hạ phàm trần, vì Tống mỗ không có duyên gặp gỡ, cho tới nay vẫn còn tiếc nuối, ai ngờ hôm nay gặp mặt, thì chỉ thấy một nữ nhân coi trọng phô trương chẳng khác nào một nữ nhân bình thường mà thôi..ai… vô cùng thất vọng.
Hoàng Sam nữ tử hơi đỏ mặt, thân phận nàng tôn quý, dung nhan cực kì mỹ lệ, mỗi lần đến một chỗ, tất cả mọi người đối với nàng cung cung kính kính, như sợ khinh nhờn tiên tử, nào ngờ gặp được người vô lại như Tống Thanh Thư vậy? -Nghe qua công tử nhanh mồm lẹ miệng, khéo léo lừa gạt không ít phương tâm nữ nhân, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hoàng Sam nữ tử cười nhạt nói.
Tống Thanh Thư cười hắc hắc nói
-Cô nương tốt hơn là ít nói chuyện với tại hạ thì tốt hơn, vì tại hạ sợ cô nương nói nhiều, nếu không cẩn thận thì lại ưa thích tại hạ đấy…
Một đôi tinh mâu của Hoàng Sam nữ tử trợn lên, nàng chưa từng gặp qua người không có liêm sĩ như thế, trong lỗ mũi nhịn không được hừ một tiếng, không thèm phản ứng đến hắn nữa, ngược lại hướng đến phía Trương Tam Phong cùng Tảo Địa Tăng đang so đấu nội lực đi đến.