Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 689: Thật sự là muốn cứu hay không cứu?



CHƯƠNG 689: THẬT SỰ LÀ MUỐN CỨU HAY KHÔNG CỨU?

-Dung nhi ….

Tống Thanh Thư hai mắt tỏa sáng, phấn chấn chạy tới.

Nhìn trước mắt nam tử nụ cười sán lạn, Hoàng Dung sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, âm thầm hừ một tiếng: “ Bây giờ thì bộ dạng nho nhã khiêm tốn, tối hôm qua lại như cầm thú quần quật không ngơi nghỉ ở trên người của ta, nam nhân quả nhiên không thể chỉ nhìn bề ngoài…”

Hoàng Dung bị hắn cứ một tiếng gọi là Dung nhi làm cho thân thể run lên, liền lui lại một bước cùng hắn giữ khoảng cách, có vẻ hốt hoảng nói:

-Đừng…. đừng cứ gọi ta kiểu như vậy.

Tống Thanh Thư nụ cười liền ngưng kết ở trên mặt: "Hôm qua thì còn bình thường khi gọi như vậy, có phải là đã phát sinh sự tình gì?" Nghĩ đến tối hôm qua dốc hết sức bình sinh thật vất vả mới khiến cho nàng đồng ý để mình gọi nàng như thế này, Tống Thanh Thư mặt phiền muộn, nữ nhân này cũng thay đổi quá nhanh đi, có còn muốn ta cứu trượng phu của ngươi không vậy? ..”
Đương nhiên hắn không dám đem lời trong lòng nói ra..

Nhìn lấy Tống Thanh Thư làm như bị ủy khuất, Hoàng Dung thật sự là khóc không ra nước mắt, ủy khuất rõ ràng chính là ta còn ngươi thì hưởng lợi, tối hôm qua ta há chỉ là tiếng kêu Dung nhi của ngươi, mà còn ngay cả cái nơi thần bí thầm kín của ta cũng bị ngươi không mời mà vào rồi…

Chỉ bất quá chuyện nửa đêm phát sinh sự tình, Hoàng Dung có chết cũng sẽ không nói, đành phải xụ mặt hừ một tiếng.

Tống Thanh Thư cảm giác đối phương quả thực là hóa hiểu, bất quá nghĩ đến rất có thể nàng bởi vì lo lắng chuyện của trượng phu cho nên tâm tình có chút không tốt, vừa nghĩ như thế Tống Thanh Thư liền thấy tâm trí mình thoải mái, chính mình một nam nhân, dù sao cũng phải rộng lượng hơn chút…

-Dung nhi …chuyện bên Cái Bang xử lý xong chưa?
Rất hiển nhiên Tống Thanh Thư da mặt rất dày, không đến mức vì bị đối phương đối xử lạnh nhạt, mà liền từ bỏ tiếng kêu ngon ngọt của ngày hôm qua khi thỏa thuận với nàng…

Nghe đối phương mở miệng cứ gọi Dung nhi thân thiết, Hoàng Dung cũng chết lặng, trong lòng nghĩ lại:” Dù sao toàn thân của mình, trên dưới gì cũng đều bị hắn chiếm đoạt hết rồi, bây giờ cho hắn chiếm thêm chút tiện nghi trên miệng cũng không còn có tổn thất gì…”

-Um…

Vì thế Hoàng Dung gật đầu đáp lại, hiển nhiên muốn để nàng bày ra sắc mặt tốt sau chuyện đêm qua xảy ra với hắn, là tuyệt không có khả năng.

Tống Thanh Thư không hiểu ra sao, không biết mình có chỗ nào đắc tội với nàng, tuy nhiên cứ đứng nói chuyện như thế này không phải là nơi tốt:

-Chúng ta vào trong phòng rồi nói sau, đứng trong sân vạn nhất bị người nhìn thấy thì phiền phức.
Hoàng Dung chính đang có ý đó, nàng biết bây giờ trong phòng còn có Đường phu nhân, nàng cũng muốn tận mắt ở một bên nhìn lấy để thẩm tra, cam đoan câu chuyện đêm qua không lộ ra bất luận dấu vết gì sơ hở…

Lúc này Đường phu nhân đã tỉnh lại, đang chải tóc, nhìn thấy Tống Thanh Thư trở về, đầu tiên là mìm cười, nhưng khi nhìn thấy rõ phía sau hắn còn có một thiếu phụ phong lưu mỹ mạo chỉ hơn chứ không kém mình, nụ cười liền cứng đờ lại.

Bị Hoàng Dung thi triển Di Hồn đại pháp, Đường phu nhân quên mình đã từng gặp qua đối phương, lúc này nàng phảng phất tựa như lãnh địa của mình bị xâm phạm, liền ầm thầm chạy tới khoác cánh tay của Tống Thanh Thư, tràn ngập cảnh giác nhìn qua thiếu phụ tươi đẹp vũ mị kia:

-Tống lang…..vị này là?

Cho dù nàng đã là thê tử của người, có thể hai ngày vừa qua nàng và Tống Thanh Thư dính nhau như keo như sơn, nên nàng đã xem đối phương như nam nhân của mình, lại thêm vừa rồi Hoàng Dung dùng Di Hồn đại pháp một phen tẩy não, nên nàng vẫn tưởng rằng tối hôm qua nàng lại cùng Tống Thanh Thư thân mật suốt một đêm, bởi vậy tiếng kêu Tống lang thật là tình chân ý thiết.
Hoàng Dung là hạng gì thông minh, lập tức liền nhìn thấu tâm tư của Đường phu nhân đang là cố ý thị uy, trong lòng buồn cười: “ Ai muốn cùng ngươi tránh giành đoạt lấy tên nam nhân vô sĩ này chứ? “

Tuy nhiên khi nhìn thấy Đường phu nhân ngọt ngào kéo cánh tay Tống Thanh Thư, không biết vì cái gì, Hoàng Dung trong lòng vẫn là hiện lên một trận bực bội, lại thầm mắng: “ Hồ Ly mị tử! ”

-À…., vị này chính là Hoàng Dung ….Hoàng nữ hiệp đại danh đỉnh đỉnh trong giang hồ …

Tống Thanh Thư giới thiệu cho hai vị mỹ nhân,

-Còn vị này là Đường phu nhân.

-Hoàng Dung!

Đường phu nhân giật mình thốt lên, cố sự Quách Tĩnh, Hoàng Dung thủ vệ thành Tương Dương, trong thiên hạ này ai mà chưa nghe qua…

Hoàng Dung khẽ gật đầu:

-Bái chào Đường phu nhân …

-Bái cháo Quách phu nhân …

Đường phu nhân miễn cưỡng cười cười, không biết vì sao, nàng có chút không thích nữ nhân trước mắt này.
Tống Thanh Thư đứng ở một bên sắc mặt cổ quái, thấy hai đại mỹ nhân này mở gọi nhau là phu nhân, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng: “ Thê tử của người khác quả nhiên có một loại dụ hoặc khác thường, Đường phu nhân đã bị ta chinh phục, chỉ là không biết có cùng duyên phận với vị Quách phu nhân này hay khônh, khi nào trêu ghẹo nàng thì ta có thể là cứ gọi Dung nhi, còn bình thường thì cứ gọi phu nhân dường như lại có kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn a…”

-Qua chuẩn bị giùm cho ta chút trà cùng điểm tâm, ta cùng Quách phu nhân có một ít chuyện cần thương lượng.

Tống Thanh Thư mỉm cười âm thầm vuốt lấy cái mông của Đường phu nhân.

Đường phu nhân lườm hắn một cái, trong lòng vẫn còn có chút khó chịu khi thấy Hoàng Dung xuất hiện, tuy nhiên cử động Tống Thanh Thư cũng đã chứng minh nàng mới là nữ chủ nhân nơi đây, nghĩ như thế nàng liền thấy thoải mái, lắc eo liền đi ra ngoài chuẩn bị ...
Động tác của Tống Thanh Thư vừa rồi không có qua được ánh mắt của Hoàng Dung, trong lòng lại chửi một câu "Cẩu Nam Nữ"..

………………………………………………………………………………………….

Hoàng Dung mặt bình thản nói ra:

-Tống công tử cũng không sợ vị mỹ nhân Kim Quốc này sau khi rời khỏi nơi đây tìm gặp Hoàn Nhan Lượng để mật báo sao?

Tống Thanh Thư cười hắc hắc, đắc ý nói:

-Có chỗ Quách phu nhân không biết, tại hạ có bản sự khác người, chỉ cần nữ nhân đã cùng tại hạ cùng một chỗ trên giường, thì về sau nàng sẽ không dung hạ được nam nhân khác, mấy ngày vừa rồi tại hạ đã hoàn toàn chinh phục Đường phu nhân lúc ở trên giường, bây giờ Đường phu nhân đã yêu thích đến tận cốt tủy, thì làm gì mà đi mật báo đây.

Thực Tống Thanh Thư bình thường cũng không phải là người nói chuyện thô tục, tuy nhiên khi nhìn thấy Hoàng Dung một bộ thiếu phụ nhà lành nghiêm chỉnh, hắn lại khó mà ức chế, cứ muốn cố ý trêu chọc đối phương một chút.
"Hỗn đản này thật đúng là không biết xấu hổ." Hoàng Dung nghe được hắn nói mặt đỏ tới mang tai, nghĩ đến đối phương xảo ngôn cái gì chỉ cần nữ nhân cùng hắn cùng giường, trong nội tâm sẽ không dung nạp được nam nhân khác, kém chút nhịn không được nàng đã lên tiếng phản bác.

"Hừ, ta cũng trải qua cùng giường với ngươi, nhưng trong nội tâm của ta vẫn nghĩ đến Tĩnh ca ca đây này!"

Đương nhiên loại lời này chỉ có thể ở thầm nghĩ trong lòng, nàng nào dám nói thật ra, tuy nhiên khi nhớ lại tràng cảnh tối hôm qua, trong cơ thể nàng thế mà lại không bị khống chế, từ sâu trong âm động lại bừng lên một trận nhiệt lưu.

"Tên hỗn đản này xác thực có mấy phần năng lực." Hoàng Dung nhẹ cắn môi, cứ việc nàng không nguyện ý thừa nhận, có thể là do Tống Thanh Thư trong chuyện giao hoan có thiên phú dị bẩm, hơn nữa lại thêm cây côn ŧɦịŧ ngang ngược không có chút mệt mỏi tấn công trong âm động chồng chất liên tiếp, đúng là khiến cho một thiếu phụ Hoàng Dung đang trong thời kỳ độ tuổi bùng nổ tính dục mạnh mẽ như hổ lang có ấn tượng phi thường khắc sâu.
"Hừ, trước kia còn muốn đem Phù nhi gả cho hắn, may mắn là chưa từng mở miệng, thân thể kiều nộn non nớt của Phù nhi này, làm sao chịu được hắn chinh phạt thô lỗ như vậy." Nghĩ đến chính mình thân thể đã làm thê tử cho người nhiều năm, thân thể thành thục nở nang, lại thêm tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, thể chất tốt hơn biết bao nhiêu nữ nhân khác, kết quả tối hôm qua bị hắn làm cho chết đi sống lại, Hoàng Dung mặt lại càng đỏ.

Gặp Hoàng Dung nghe được lời nói của mình khiêu khích, cũng không có giận tím mặt, ngược lại còn cúi đầu ra vẻ xấu hổ, Tống Thanh Thư trong lòng nhảy một cái: “ Chẳng lẽ là có hi vọng? “

Nhìn qua dung nhan này so với hoa mẫu đơn còn kiều diễm hơn nhiều phần, Tống Thanh Thư trong đầu đột nhiên dâng lên ý niệm trong đầu: “ Đến cùng ta có thật sự muốn giúp nàng cứu Quách Tĩnh hay không đây? “