Nghe được lời nói trượng phu, Hoàng Dung hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa tối sầm ngất đi.
Lần trước sau khi tham gia đại hội Kim Xà rồi quay về Tương Dương thành, Hoàng Dung kể lại tất cả mọi chuyện cho Quách Tĩnh biết, đối với Tống Thanh Thư kỳ tài mới nổi càng thêm tán thưởng, mặc kệ là võ công hay là thống soái hắn vẫn có năng lực, tuyệt đối đúng là nhân tài kiệt xuất.
Bởi vậy nàng cũng thuận tiện nói lên ý nghĩ, muốn tác hợp nữ nhi Quách Phù của mình cùng với hắn. Quách Phù là hòn ngọc quý của phu phụ bọn họ, nếu có thể thành công tác hợp cho hai người, thứ nhất có thể để cho nữ nhi tìm được như ý lang quân…Thứ hai có được Tống Thanh Thư một kinh tài tuyệt diễm làm hiền tế, lấy võ công của hắn lúc đại phá Thanh Binh đã biểu hiện ra ngoài khả nắng thống soái, có hắn tương trợ, thì việc phòng thủ Tương Dương thành không phải lo lắng đến rồi… Thứ ba là... Hoàng Dung loáng thoáng nhận ra được Tống Thanh Thư đối với mình có ý, bởi vậy nàng muốn cho hai người thành thân thì mình sẽ thiết lập được một loại quan hệ kiên cố giữa nhạc mẫu cùng hiền tế, giữa hai người sẽ không khả năng phát sinh chuyện gì khác, mọi khả năng ý định tiềm ẩn đều bị bóp chết tại trong trứng nước.
Chỉ có điều Hoàng Dung không nghĩ đến, Tống Thanh Thư chưa kịp làm hiền tế, thì hắn đã đè nhạc mẫu tương lại áp lên tại trên giường...
Đêm qua giữa hai người phát sinh quan hệ như thế, Hoàng Dung đâu còn có ý nghĩ đem nữ nhi gả cho hắn nữa, cứ việc nàng là Đông Tà chi nữ, thời còn là một cô nương trẻ tuổi cũng nổi tiếng là thiên hạ yêu nữ, nhưng chuyện này thì quá mức kinh hãi thế tục, nếu quả thật muốn xảy ra như thế, thì không chỉ là hai nữ cùng chung một trượng phu, mà còn là mẫu nữ cùng giường… Dạng chuyện hoang đường như thế này Hoàng Dung làm sao chấp nhận cho được? Nhưng bây giờ thì nàng lại không có cách nào nói rõ với trượng phu mình, đành phải nhìn quanh mà nhẹ giọng nói:
-Tĩnh ca ca, chuyện của Phù nhi sau này hãy nói, việc cấp bách trước là cứu ca ca ra ngoài cái đã.
Âu Dương Phong thật vất vả mới dùng chưởng phong đem Tống Thanh Thư ép dội ra, rồi nói ra:
-Tống tiểu tử, trước đó lúc ngươi cứu Hoàng Dung, Hoàn Nhan Lượng có hỏi thân phận của ngươi, nghĩ đến giao tình chúng ta ngày trước, ta cũng không có tiết lộ ra là ngươi, nhưng bây giờ bởi vì nữ nhân này, ngươi lại cùng lão phu trở mặt phải không?
Tống Thanh Thư gặp bên trong ánh mắt Âu Dương Phong lộ ra nồng đậm sát cơ, liền tập trung đề phòng, trong giang hồ Ngũ Tuyệt, mỗi người đều có tuyệt học đặc biệt, công lực cũng lại sàn sàn với nhau, cho nên nếu bọn họ đã muốn sinh tử tương bác, Tống Thanh Thư thật tình không muốn đụng vào. Vương Trùng Dương mất sớm, vì thế không cần cân nhắc; Nam Đế Nhất Đăng đại sư, Bắc Cái Hồng Thất Công đều là hạng người nhân từ nương tay, đối đầu hai người bọn họ thì hắn cũng sẽ không có gì nguy hiểm; Đông Tà Hoàng Dược Sư tuy hơi phiền phức, nhưng dù sao thì lão cũng có ngạo khí cùng nguyên tắc đạo đức quân tử nên còn có thể lừa gạt được, duy chỉ có Âu Dương Phong là một người không từ một thủ đoạn nào, huống chi ngoại hiệu của lão là Tây Độc, công phu dùng độc cũng không kém gì võ công. -Âu Dương tiên sinh, thực ra tiên sinh cùng phu phụ bọn họ cũng không phải là không hóa giải được cừu hận, làm gì mà cứ tạo ra cục diện một chết một vậy?
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
-Cái gì mà gọi là không phải là không hóa giải được cừu hận?
Âu Dương Phong tựa như lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, gào thét nói,
-Nếu không phải là Hoàng Dung quỷ nha đầu này, thì Khắc nhi của ta làm sao mà bị phế đi hai chân? Nếu không phải hắn bị phế hai chân, thì dựa theo bản sự của hắn làm thế nào có thể bị Dương Khang gϊếŧ chết? Còn có Quách Tĩnh tiểu tử thúi này, bề ngoài chất phác, lại cùng Hoàng Dung quỷ nha đầu này cùng nhau lừa gạt ta, dùng một bộ Cửu Âm Chân Kinh giả đưa ra khiến cho ta phải điên loạn hơn mười mấy năm, thù này có thể nói là mối thù không đội trời chung! Tống Thanh Thư trầm giọng đáp:
-Âu Dương tiên sinh nói sai rồi , đôi châm của công tử Âu Dương Khắc đúng là bị Quách phu nhân hủy bỏ, nhưng hung thủ gϊếŧ công tử lại là Dương Khang, Dương Khang ngấp nghé võ học của Bạch Đà sơn trang, nhưng vì Bạch Đà sơn trang từ trước đến nay duy trì quy cũ nhất mạch đơn truyền, bởi vậy Dương Khang tất nhiên sẽ dùng tất cả biện pháp để diệt trừ lệnh công tử. Dù cho là công tử vẫn còn hai chân hoàn hảo, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, sớm muộn gì vẫn sẽ chết tại chi thủ Dương Khang.
Nghe được hắn lời nói, Âu Dương Phong sắc mặt lúc trắng lúc xanh, bời vì Dương Khang đã chết, còn lão thì chỉ muốn gϊếŧ Quách Tĩnh, Hoàng Dung báo thù cho Âu Dương Khắc, cũng không có nghĩ lại chuyện sự thật chân tướng cho rõ ràng, bây giờ nghe Tống Thanh Thư nói như vậy, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng lão cũng minh bạch xác thực là đúng như thế. Thấy Âu Dương Phong trầm mặc, Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
-Về phần phu phụ bọn họ làm hại Âu tiên sinh điên loạn hơn mười năm, chẳng qua là lúc trước là do tiên sinh lấy tánh mạng áp chế, bức bách bọn họ phải nói ra khẩu quyết Cửu Am Chân Kinh, bọn họ vì bị rơi vào đường cùng nên mới có hành động như vậy. Mà Âu tiên sinh cũng coi như nhân họa đắc phúc, thành công nghịch luyện Cửu Âm Chân Kinh, võ công lại được tăng lên, với lại trong lúc điên loạn còn nhận Dương Quá làm nghĩa tử, hắn ta cũng là một anh hùng trong chốn giang hồ, cũng coi như là được đền bù tổn thất ngày xưa thống khổ.
Nghĩ đến Dương Quá, Âu Dương Phong trên mặt lộ ra một nụ cười mơ hồ, bất quá tháng qua rất nhanh lão lạnh hừ:
-Nếu hắn là người khác thì thôi không nói, lão phu xem hắn như là nhi tử cũng có thể, nhưng hắn lại là nhi tử của tên súc sinh Dương Khang kia… Tống Thanh Thư nhíu mày, khó trách lần này cũng thấy Âu Dương Phong đối với Dương Quá có chút kỳ quái, nguyên lai ẩn tàng cái tầng quan hệ như thế này.
-Âu Dương tiên sinh làm gì quá mức chấp nhất như vậy, Dương Khang ngoại trừ tạo nên hình hài của Dương Quá, thì có chút nào trách nhiệm của người phụ thân? Dương Quá thì hiệp can nghĩa đảm, phẩm tính thuần lương, cùng phụ thân của hắn hoàn toàn khác biệt, trong lòng hắn, sợ là chỉ xem tiên sinh như là phụ thân, chứ không phải là Dương Khang bị vạn nhân thóa mạ kia.
Nghe được Tống Thanh Thư tán thưởng Dương Quá như vậy, Hoàng Dung thở dài một hơi, thiệt thòi ta tự xưng là thông minh, nhìn Qúa nhi từ nhỏ lớn lên, đối với phẩm tính của Dương Quá mà lại không đánh giá được chính xác như là Tống Thanh Thư thấy.
Gặp Âu Dương Phong trầm ngâm không nói, Tống Thanh Thư liền ôm quyền nói ra: -Đa tạ Âu Dương tiên sinh thành toàn!
Nói xong liền thân hình lóe lên phóng đến trung gian chính giữa Quách Tĩnh Hoàng Dung, một tay nhấc lấy phía sau lưng y phục Quách Tĩnh, một tay ôm lấy bờ eo Hoàng Dung, động đạp sa vô ngân, trong nháy mắt liền biến mất bên ngoài Thiên Lao.
Âu Dương Phong lúc này mới phản ứng, tức giận dậm chân, nhưng lão nhanh bình tĩnh trở lại, hồi tưởng lại Tống Thanh Thư vừa rồi ôm bờ eo của Hoàng Dung với bàn tay không thành thật kia để ngay bụng dưới của nàng, trong ánh mắt lão cổ quái:
-Ngay trước mặt trượng phu mà dám sở soạng thê tử của hắn, lão phu quả nhiên không nhìn lầm người…Hừ, Hoàng Dung a Hoàng Dung, ngươi quên ngoại hiệu của lão phu sao, thật sự cho rằng các người có thể cứu được Quách Tĩnh a?
Âu Dương Phong đứng chắp tay, nhìn qua phương hướng ba người biến mất, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị.