Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 703: Ngả bài



Chương 703: Ngả Bài.



Hoàng Dung lúc đầu ung dung chờ đợi trả lời xong vấn đề cuối cùng thì sẽ kết thúc dạ đàm đêm nay, nào ngờ nghe được Tống Thanh Thư hỏi một câu như vậy! Ngắn ngủi chỉ mấy chữ, giọng nói của Tống Thanh Thư cũng rất nhẹ, thế nhưng là tại bên tai Hoàng Dung nghe tới thì cảm thấy chẳng khác nào thạch phá thiên kinh.

"Hắn biết, hắn đã biết!" Hoàng Dung thấy mắt mình tối sầm lại, thân thể mềm mại lập tức liền cứng ngắc, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Tống Thanh Thư vội đỡ lấy đầu vai Hoàng Dung, tránh cho nàng ngã sấp xuống, nói ra:

-Thế nào, vấn đề này rất khó trả lời sao?

Nhìn trước mắt nụ cười đáng giận của hắn, Hoàng Dung hận không thể một trảo bóp chết hắn, vấn đề này chẳng lẽ là dễ trả lời sao!

"Hắn vì sao lại biết? Rõ ràng ta đã sắp đặt đâu vào đó hết rồi mà, hắn không có khả năng biết được thì mới phải chứ." Hoàng Dung tâm loạn như ma, cũng không có đáp lại lời của Tống Thanh Thư, mà ở trong lòng đang tự hỏi.
Tuy nhiên vấn đề này dù sao bây giờ đối phương đã biết, nếu tiếp tục suy nghĩ xuất hiện chỗ nào sơ hở thì cũng không có tác dụng gì cả, thế là Hoàng Dung rất nhanh bắt đầu suy nghĩ làm như thế nào để vãn hồi cục diện trước mắt.

Nhất định không thể để cho Tĩnh ca ca biết!

Đây là trong đầu Hoàng Dung toát ra ý niệm đầu tiên, nàng cũng rõ ràng, Tống Thanh Thư khẳng định sẽ lấy điều này để áp chế nàng, đạt tới mục đích chiếm lấy mình, nếu thật chẳng lẽ vì che giấu không để cho Tĩnh ca ca biết, lại thêm lần nữa làm ra chuyện có lỗi với Tĩnh ca ca sao đây?

Hoàng Dung dù sao không phải là loại người mềm yếu, rất nhanh liền có quyết đoán, nếu Tống Thanh Thư thật muốn dùng điều này để ép buộc nàng, chi bằng mình đem hết thảy chân tướng thẳng thắn nói với Tĩnh ca ca, không thể nào lại mắc thêm lỗi lầm nữa ...
Đương nhiên, Hoàng Dung vẫn rõ ràng, nói ra thẳng thắn thì chỉ có thể chờ đợi lúc hai người rời khỏi thành Khai Phong thì mới được, chứ còn tại nơi đây mà nói ra, thì cũng không biết sẽ phát sinh ra hậu quả gì, nhỡ Tĩnh ca ca trong cơn giận dữ rất có thể muốn gϊếŧ chết Tống Thanh Thư, nhưng lúc này Tĩnh ca ca đang trọng thương, căn bản không phải là đối thủ của Tống Thanh Thư; với lại Tống Thanh Thư nếu thấy sự tình bại lộ, thẹn quá hoá giận, nổi lên tâm tư sát nhân diệt khẩu, về sau lại đem sự tình này đẩy qua cho Kim Quốc, đến lúc đó thì thật là thần không biết quỷ không hay. . .

Cho dù tâm tư của Hoàng Dung đang lộn xộn, nhưng nàng vẫn cố gắng sắp xếp mọi việc ngay ngắn rõ ràng, đưa ra quyết đoán tối hậu: “Trước cùng Tống Thanh Thư hư tình giả ý, chờ đến khi mình cùng Tĩnh ca ca an toàn quay trở lại thành Tương Dương thì sẽ thẳng thắn kể lại mọi chuyện.
-Phu nhân…phu nhân…?

Thấy Hoàng Dung một mực trầm mặc, thân thể rung động dữ dội hơn, Tống Thanh Thư đưa tay lung lay nàng,

-Phu nhân không có việc gì chứ?

Hoàng Dung sắc mặt trắng bệch, cười gượng:

-Không có việc gì

Nhìn lấy vẻ mặt Tống Thanh Thư tựa như không hề biết gì, nàng trong lòng cười lạnh, quả thật giả vờ rất hay!

-Vậy bây giờ có thể nói cho tại hạ biết đáp án được chưa?

Tống Thanh Thư nhìn chăm chú lên ánh mắt của nàng.

Thật ra đêm qua khi Tống Thanh Thư đưa cây côn ŧɦịŧ của hắn tiến vào âm động của nàng, trong lòng Hoàng Dung cũng đã có đáp án, nhưng loại lời nói này làm sao nàng nói ra được chứ? Huống chi còn dính đến sự tôn nghiêm của trượng phu, nàng đã có lỗi với trượng phu, giờ há có thể tại trước mặt nam nhân khác chà đạp thể diện của trượng phu?
Hoàng Dung hít sâu một hơi, lập lờ nước đôi đáp:

-Chính tự công tử cảm thấy ai lớn vậy?

-Tại hạ đây làm sao biết được?

Tống Thanh Thư nhún vai,

-Chỉ có phu nhân đã nghiệm qua, thì mới rõ ràng nhất a.

Thật sự là vô sỉ!

-Đương nhiên là Tĩnh ca ca tương đối lớn hơn!

Hoàng Dung quyết định chắc chắn, kiên trì nói một câu trái với lương tâm của mình.

-Hả?

Tống Thanh Thư nhướng mày, lộ ra vẻ mặt không tin,

-Làm sao có khả năng như vậy chứ…

-Có cái gì mà không có khả năng.

Hoàng Dung có chút lãnh đạm hừ nói

-Thế nhưng A Cửu, Chu Chỉ Nhược .. tất cả các nàng đều bị cái lớn của ta chiết phục a.

Tống Thanh Thư buồn rầu nói.

Gặp Tống Thanh Thư càng nói càng bỉ ổi không tưởng nổi, Hoàng Dung thầm mắng, nhưng chuyện cho tới bây giờ nàng chỉ có tiếp tục kiên trì:

-Tại vì các nàng không biết tình huống của Tĩnh ca ca.
-Điều này cũng đúng,

Tống Thanh Thư ảm đạm gật đầu,

-Vốn tại hạ cho rằng chí hướng của tại hạ đã đủ lớn, không nghĩ tới Quách đại hiệp lại càng lớn hơn, chẳng lẽ Quách đại hiệp muốn nhất thống cả thế gian này sao?

Hoàng Dung liền ngạc nhiên:

-Công. . . công tử hỏi là ai chí hướng lớn hơn sao?

-Chứ phu nhân cho rằng tại hạ hỏi cái gì vậy?

Tống Thanh Thư nhìn lấy nàng.

Mặt Hoàng Dung trước đó còn có chút tái nhợt lập tức liền đỏ ửng, hận không thể lập tức tìm tìm cái lỗ chui xuống.

Tống Thanh Thư thanh âm đúng lúc đó vang lên:

- Vậy vừa rồi phu nhân nói tương đối lớn hơn là cái gì?

Hoàng Dung tức hận nói một câu:

-Không biết!

-Thật sao?

Tống Thanh Thư cười đến càng vui vẻ hơn,

-Nhưng tại hạ vừa rồi nghe qua lời nói, sao giống như là nói đến…cái đồ vât đó vậy..
Hoàng Dung vừa thẹn vừa vội, lập tức đứng dậy xoay người sang chỗ khác, đồng thời còn dậm chân:

-Ta không hiểu công tủ đang muốn nói đến cái gì?

Tống Thanh Thư không có phản ứng, tự nói ra:

-Phu nhân biết cái đồ vật đó của Quách Tĩnh lớn hay nhỏ thì chẳng có gì lạ, nhưng vì sao phu nhân lại biết cái đồ vật của tại hạ lớn hay nhỏ vậy?

Hoàng Dung hít một hơi thật sâu, đem hô hấp hỗn loạn ổn định lại:

-Tống công tử, xin hãy tự trọng!

-Tự trọng ư?

Tống Thanh Thư thanh âm trở nên có chút mờ hồ,

- Trước đó không lâu, tại hạ tình cờ nhìn thấy trước ngực của phu nhân xuyên qua cổ áo, thấy trên thân thể của phu nhân tựa hồ có không ít dấu hôn sâu, nếu như tại hạ nhớ không lầm, thời gian trước đó thì Quách Đại Hiệp còn đang bị giam giữ trong lao ngục.

Hoàng Dung giật mình, vô thức che lại cổ áo, thì ra nguyên nhân bị sơ hở là ở chỗ này, rõ ràng hơn trước đó Tống Thanh Thư bất quá chỉ là cố ý đang trêu đùa mình mà thôi.
-Tống công tử, ta không rõ công tử muốn nói cái gì?

Hoàng Dung giả vờ cười nói.

-Tại hạ muốn biết, nam nhân hảo vận kia là ai?

Tống Thanh ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng.

Hoàng Dung mất tự nhiên dời ánh mắt:

-Công tử suy nghĩ nhiều rồi, không có có nam nhân nào cả.

Tống Thanh Thư cười lên:

-Phu nhân… thực ra giữa chúng ta không cần thiết phải thăm dò lẫn nhau, rất nói nhiều cứ việc nói thẳng thì dễ hơn.

Hoàng Dung giật mình, khẩn trương nhìn lấy hắn, không biết hắn muốn nói gì.

Tống Thanh Thư cũng đứng dậy đi ra đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm tĩnh mịch, đang suy tư như tìm cách nói như thế nào, thật lâu qua đi, hắn mới mở miệng nói ra:

-Đêm qua. . . tại hạ thật tình không biết đó là phu nhân..

Hoàng Dung trong lòng nhảy dựng, chuyện không nên đến rốt cục đã đến!
Trước đó nàng tưởng tượng vô số khả năng phải làm như thế nào đối mặt với hắn nếu chuyện này bại lộ ra, nhưng có thể là do lầm vào đường cùng nước đã đến chân, nàng thấy cũng không như trong tưởng tượng khó như vậy khi ứng đối với hắn, trầm mặc thật lâu qua đi, nàng cũng đứng dậy rồi đáp:

-Ta biết.

-Thực sự rất xin lỗi, khi ấy tại hạ cứ tưởng rằng Đường phu nhân, cho nên tối hôm qua mới thô lỗ như vậy.

Tống Thanh nhìn lấy nàng áy náy nói.

“ Loại sự tình này chỉ nói xin lỗi thì xong sao? “

Hoàng Dung bị tức chết, cắn môi lạnh lùng nói ra:

-Ta không muốn nghe lại bất cứ chuyện gì của đêm qua, đây chỉ là một sự hiểu lầm, nó đã qua thì hãy để trôi qua.

Tống Thanh lập tức liền hiểu ý nàng, ý nàng là chuyện tối hôm qua ta không trách ngươi, cũng không truy cứu, yêu cầu duy nhất chính là song phương cùng nhau quên cái chuyện này đi.
-Đó là một sự hiểu lầm đầy mỹ lệ,

Tống Thanh cảm khái nói,

- Đêm qua cảm giác thật tuyệt vời, có thể nói là khắc cốt ghi tâm, tại hạ làm sao có thể quên được chứ?