Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 708: Ta không nhìn thấy cái gì cả



Hoàng Dung lúc này thấy tên hỗn đản kia từ phía sau lưng mình vẫn còn không ngừng đâm thọc cây côn ŧɦịŧ vào âm động của mình, do trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng đâu dám tiếp tục mạo hiểm như vậy, liền giãy dụa thân thể. Có chút đỡ lo là tấm rèm cửa này che khuất tầm nhìn bên trong, nghe động tĩnh tựa hồ Quách Tĩnh đã xoay người lại tiếp tục ngủ rồi, thân thể của Hoàng Dung lập tức liền mềm xuống tới.

-Đợi..….a….um.....

Đáng thương Hoàng Dung Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì cây côn ŧɦịŧ lại kịch liệt thọc mạnh đánh sâu vào, khiến cho toàn thân nàng run rẫy, đầu ngưỡng nghẹn ngào kêu lên, nàng còn chưa kịp trì hoãn thì thanh trường kiếm của tên hổn đãn xâm nhập ma sát hoa tâm mẫn cảm, kɦoáı ƈảʍ chưa kịp tránh thoát thì lần nữa hung khí lại hướng ở chỗ sâu trong phát lực thêm một kích.
-Á.... không,.. không được... a...

Troong lúc Hoàng Dung kháng nghị, thì Tống Thanh Thư theo nhau mà đến chính là liên tục đút vào, tinh hoàn của hắn va chạm vào cái mông bóng loáng Hoàng Dung phát ra "bành bạch…bành bạch…" càng lúc càng rỏ ràng…

-Van cầu… công tử ..đừng như vậy!

Hoàng Dung cố quay đầu, một đôi mắt đẹp ngập nước đôi tràn ngập v cầu khẩn.

Tống Thanh Thư cúi người đến bên tai nàng nói ra:

-Phu nhân cần gì phải nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, vừa rồi Quách đại hiệp lên tiếng cũng gây cho phu nhân thêm một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bên trong cái đó của phu nhân khi ấy co xiết liên tục trào ra thêm bao nhiêu là nước, bây giờ thì vô cùng trơn trượt đây này….

Hoàng Dung xấu hổ nghiêng đầu sang một bên, không hề phản ứng lời hắn nói.

Tống Thanh Thư mỉm cười, thay đổi lực, bắt đầu ngược lại rất là chậm rãi động tác, giống như giữa bầu trời trong vắt, làn gió nhẹ nhàn nhã mơn man trên mặt hồ chập chờn ….
Cũng không lâu lắm, Hoàng Dung rốt cục nhịn không được, sẵng giọng:

-Công tử…. có thể …nhanh lên một chút…

Tống Thanh Thư lông mày nhất động, cười tà nhìn lấy nàng:

-Phu nhân chê ta động quá chậm phải không?

Hoàng Dung khẽ giật mình, nhanh kịp phản ứng, đỏ bừng mặt:

-Ta không phải ý tứ kia, ta. . . ta muốn…công tử nhanh lên kết thúc cho xong!

Tống Thanh Thư nhún nhún vai:

-Không có cách nào, do là thiên phú dị bẩm nên không thể tùy hứng muốn xong là xong được a…

Hoàng Dung kém chút không bị hắn trêu ghẹo làm cho tức chết, đang muốn nói, thì Tống Thanh Thư đã sát đến bên tai nàng nói ra:

-Đương nhiên, nếu động tác phu nhân có nhiều hơn phối hợp với ta một chút, thì có lẽ sẽ nhanh xuất ra kết thúc…

-Công tử muốn ta phối hợp làm sao!

Hoàng Dung cắn môi khống chế thanh âm, hờn đỗi lườm hắn.
-Đây là bản năng trời sinh cho nữ nhân liền tự biết, không cần phải chỉ.

Tống Thanh Thư vuốt ve bờ mông trắng nõn của nàng, nhẹ nói.

-Cũng không biết ta tạo ra nghiệt kiếp gì mà nay gặp phải công tử..

Hoàng Dung thăm thẳm thở dài, cho dù có chút xấu hổ, thế nhưng là vì muốn sớm kết thúc một chút, nàng đành phải phối hợp với tiết tấu đối phương bắt đầu nhẹ nhàng lắc cái mông tròn của mình, cong lên vòng eo, dùng sức cái mông tròn nẩy nở về phía sau đỉnh động nghênh hợp với sức đẩy đại lực của của cây côn ŧɦịŧ tên tiểu tử này, thật sâu luật động...

Thật ra vì động tác của Tống Thanh Thư chậm lại, du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy làm nàng theo bản năng truy cầu thêm sức cường liệt kɦoáı ƈảʍ vì thế đành phải phối hợp tự đỉnh động cái mông của mình để tìm kiếm sự ma sát bên trong cái huyệŧ với cây côn ŧɦịŧ có tốc độ nhanh hơn…
Mỗi khi hắn cây côn ŧɦịŧ cắm vào, lực đạo mạnh mẽ liền đem hai mảnh nhỏ cánh hoa đã có chút sưng đỏ cũng cuốn theo lâm vào bên trong hướng cửa miệng âm động, khi thân cây côn ŧɦịŧ ướt sũng thô to rút ra, hai mép nhỏ bị cuốn ở trong cái khe phấn hồng nhỏ hẹp đã bị thân cây côn ŧɦịŧ to lớn chen chúc khiến cho buộc phải hướng ra phía ngoài lật lên chớp động lên sáng bóng dâʍ mỹ của dịch nhờn sền sệt,Hoàng Dung hai tay chống tại trên bàn, phía sau cái mông bị cây côn ŧɦịŧ đánh sâu vào, đầu óc của nàng đã sớm một mảnh hỗn loạn.

Mặt ửng đỏ, cúi đầu cắn chặt cặp môi đỏ mọng, mái tóc dài đen nhánh rơi lả tả xuống, che khuất gương mặt xinh đẹp trắng nõn, vặn vẹo vòng eo với cái bờ mông rất tròn, nhìn xem thiếu phụ biểu lộ, gương mặt thành thục xinh đẹp đã một mảnh phì hồng, đôi mắt với hàng mi dài khép chặt, đã biểu lộ rõ ra thân thể của nàng đang say mê trong kɦoáı ƈảʍ mang đến, lông mày hơi nhíu lại phảng phất biểu đạt ra ai oán cực khoái chưa đủ đến, hỗn hợp nét phức tạp lộ ra tại trên dung nhan thiên sứ của nàng, lại thêm nữa thân trên nàng đang nằm trên bàn, thân dưới cái mông trần trụi đang vễnh lên đỉnh lộng nhận lấy cây côn ŧɦịŧ rắn chắt với thân thể cường tráng của một nam nhân anh tuấn trẻ tuổi đang đâm vào rút ra đâm vào, đây quả thực là một tràng cảnh dâʍ mi hương diễm mê người.
Cũng không biết qua bao lâu, Hoàng Dung ánh mắt mê ly, cả người xụi lơ trên bàn, rt cuộc đề không nổi một chút sức lực, trong lòng âm thầm hận nói: “ Tên hỗn đản này thật là loại cầm thú, còn gạt ta chủ động phối hợp. . . kết quả lâu như vậy, một chút dấu hiệu xuất ta đều không có…”

Bất chợt Tống Thanh Thư rút ra côn ŧɦịŧ thẳng tắp như cây gậy sắt nộ đỉnh, trên thân lóe ra thủy sắc dâʍ uế từ trong âm động nàng.

Trong đầu Hoàng Dung đang trong thời khắc mơ màng, đột nhiên cảm giác được mình cả người như là được nhấc thẳng người lên xoay lại, bị giày vò lâu như vậy, toàn thân nàng mềm nhũn tựa như tan ra thành từng mảnh, cảm thấy thể cốt lười biếng cực kì, ngay cả đôi mắt cũng không muốn mở ra, nàng cũng lười quản đối phương muốn tiếp tục như thế nào, chỉ tiện tay ôm lấy cổ Tống Thanh Thư, đem gương mặt dán tại trên lồng ngực hắn, thì nghe tiếng rù rì nói.
-Phu nhân.. hãy ôm sát cổ của ta, để ta bế phu nhân đi ra ngoài hành lang sương phòng để khỏi làm kinh động đến Quách đại hiệp,

Hoàng Dung mặc dù đã kết hôn nhưng chuyện giường chiếu với Quách Tĩnh lại rất là đơn thuần, đã vậy cây côn ŧɦịŧ của Quách Tĩnh rất là bình thường, Quách Tĩnh làm người lại nghiêm túc đạo mạo, bởi vậy trong chuyện sinh hoạt hoan ái thì không có biến hóa nhiều lắm, đã vậy Quách Tĩnh còn tập trung tinh lực đối phó với quân Mông Cổ để giữ thành Tương Dương, bởi vậy hai người thậm chí cả năm mới có một lần gần gủi, dần dà dẫn đến nhàm chán vô vị, còn Tống Thanh Thư chính là bụi hoa lão luyện, hắn chẳng những có cây côn ŧɦịŧ cực kỳ tráng vĩ, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ cao minh, lại có thể kéo dài bền bỉ, cho nên các nữ nhân nào đã từng giao hoan với hắn đều được dục tử dục tiên, muốn ngừng mà không được, huống chi Hoàng Dung đã quá lâu rồi không được đụng chạm đến chuyện giường chiếu…
Nghe qua cũng hợp ý, nàng gật đầu, Tống Thanh Thư vừa nói, vừa bất chợt nâng lấy cái mông mượt mà đẫy đà vểnh lên của nàng bế thốc lên, Hoàng Dung giật mình sợ hãi bị rơi xuống, hai tay quấn quít vòng lại giữ chặt sau cổ hắn, hai chân vôi kẹp lấy hai bên hông Tống Thanh Thư, mà lúc này cây côn ŧɦịŧ xuyên qua giữa hai đùi Hoàng Dung, hình thành tư thế toàn bộ khe mông cùng cái âm hộ của nàng vừa vặn như đặt ngồi ở trên cây côn ŧɦịŧ cự đại tạo nên cục diện khó xử cho nàng. Bởi vì lúc này sinh thực khí của hai ngươi cứ như vậy, thịt cùng thịt trực tiếp ma sát lẫn nhau ở cùng một chỗ, qui đầu dán chặt lấy ở trên cái khe thịt âm hộ, hai chân nàng thì đang kẹp lấy hai bên hông của hắn giống như nàng đang giạng chân ra đem sức nặng toàn bộ cái mông trì xuống trong lúc cây côn ŧɦịŧ cứng rắn kia thì đang chỉa thẳng lên, từ nơi tư mật của nàng không hề ngăn cách thân mật khăng khít tiếp xúc với cây côn ŧɦịŧ lớn như vậy, một luồng sóng dòng điện theo theo qui đầu của hắn cạ vào khe thịt âm hộ hướng qua hai mép nhỏ môi mật tháo chạy, nàng lại cảm thấy đến đầu váng mắt hoa, tim càng đập nhanh hơn, hô hấp kịch liệt gia tốc với tư thế mới mẻ như thế này..
Hai người chậm rãi di động, , Hoàng Dung vô cùng xấu hổ, ôm thật chặc trên cổ của Tống Thanh Thư, đem đôi bâu vú căng tròn giấu sát vào trong lồng ngực rắn chắc rộng lớ của hắn, cònTống Thanh Thư thì từ lồng ngực cảm giác được này đôi nâu vú co dãn đang đè ép, đầṳ ѵú cứng rắn lồi hắn lên qua cái áo, cây côn ŧɦịŧ cứng rắn như sắt nhếch lên, không ngừng rung động.

Tống Thanh Thư lúc này đã để cho chi vật nộ đỉnh của hắn cùng cửa miệng âm động dính cùng một chỗ, hai chân Hoàng Dung thì quấn quanh tại hai bên thắt lưng Tống Thanh Thư, các thần kinh tế bào nàng đều tập trung cảm thụ bên dưới hạ thể của mình với cái vật kia ma sát đang không ngừng lắc lư cọ xát lấy cửa miệng âm động của mình, lúc này hai người chậm chạp di động đến dọc theo hành lang vắng tanh không một bóng người, một nơi riêng tư mà Đường phu nhân cố tình sắp xếp để nàng gặp gỡ riêng tư với Tống Thanh Thư, ngờ đâu lúc bây giờ hắn và Hoàng Dung hai người giống như một cặp tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt chăm chú quấn ôm cùng một chỗ, Tống Thanh Thư cũng đã ngừng lại không di động nửa bước.
Vũng không biết là tại sao, Hoàng Dung đối với động tác vô sỉ phóng đãng của Tống Thanh Thư không chỉ là vô lực chẳng hề cự tuyệt, đã vậy hai chân lại gắt gao vòng tại phía sau lưng Tống Thanh Thư, mặc để cho hắn bảo trì cái tư thế dâʍ đãиɠ này, Hoàng Dung chỉ cảm thấy cây côn ŧɦịŧ của hắn đang ở trạng thái cứng rắn nhất, qui đầu chuẩn bị phá cửa mà vào, vài chục giây khắc trôi qua lại tựa như vài thập niên, sinh thực khí của hai người lúc này vẫn kề sát cùng một chỗ giằng co lấy, bọn họ tựa như củi khô gặp phải liệt hỏa, tất cả mọi chuyện đã càng không thể vãn hồi rồi.

Tống Thanh Thư kỹ xảo cao siêu, có cây côn ŧɦịŧ thô to, thể trạng cường tráng biểu tượng nam tính, kích phát Hoàng Dung nhu cầu nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ mãnh liệt, hai tay của hắn lại đột nhiên đưa xuống phía dưới uốn lượn trên bờ mông thiếu phụ, theo bờ mông dùng hai tay nâng thân dưới nàng lên, hai tay Tống Thanh Thư đột nhiên thả ra làm cho Hoàng Dung sợ hãi bị từ trên người của hắn rơi xuống, nên vội vàng hai chân dùng sức kẹp chặt bên hông tên tiểu bại hoại này.
-Á..ách…

Cái mông của nàng không còn bị hắn giữ liền rơi xuống, rất nhanh qui đầu thuận thế liền chui tọt vào bên trong cái hang động nhỏ hẹp của nàng, bị cây côn ŧɦịŧ dũng tráng cường hãn kia thuận thế triệt để cắm vào, tuy cố gắng trấn tĩnh, nhưng Hoàng Dung vẫn cảm thấy hồn mình như nhanh muốn bay lên.

Lúc này Tống Thanh Thư hai tay đã bấu giữ lấy sâu vào phía khe mông Hoàng Dung rồi cất bước đi, khiến cho thân thể yêu kiều của nàng vẫn như con rắn nước quấn quít bám chặt vào người của hắn không tha, mỗi một bước đi thì qui đầu rung động co rúm tại trong hành lang u cốc Hoàng Dung chọc vào càng sâu, cái u cốc càng kẹp mút lấy côn ŧɦịŧ theo khát vọng của bản năng, thân cây côn ŧɦịŧ bị vách thành thịt non bọc, Tống Thanh Thư cảm thấy từng làn khoái ý dâng thẳng lên trong lòng, lúc này dù muốn chống đỡ kéo dài thêm lâu chút ít, hắn thật đúng là cũng sẽ nhịn không được bao lâu nữa, còn thân dưới của Hoàng Dung thì vặn vẹo, nàng đang cảm thấy sâu trong hoa tâm của mình đang thêm phồng trướng.
-A... nhẹ... nhẹ một chút…

Một bên dùng sức kiên định cất bước, âm thầm tăng lớn biên độ, cất bước côn ŧɦịŧ cùng hành lang mật huyệt lại đột nhiên tăng lên ma sát.

Hoàng Dung hai tay hoàn ôm hắn cổ, đôi đùi ngọc kẹp lấy eo của hắn, kính dâng toàn bộ cái u cốc để côn ŧɦịŧ nhấm nháp, theo bước chân hắn phóng ra, côn ŧɦịŧ càng dò xét càng thâm sâu đâm vào, nặng nề mà va chạm tại trên đỉnh hoa tâm, một bước thêm một kíƈɦ ŧɦíƈɦ, một bước thêm một khắc sâu, mỗi tấc hư không đều bị côn ŧɦịŧ hắn nhồi vào, tư vị mẫn cảm như luồng sóng rửa sạch lấy thể xác và tinh thần Hoàng Dung, làm cho đôi tay nàng càng ôm chặt trên thân người hắn; đôi bầu vú với hai đầu núm phồng trướng nhô đầu cách cái áo lụa hơi mỏng tại trước ngực hắn không ngừng ma sát cọ lấy lẫn nhau, bên dưới thì cây côn ŧɦịŧ thô to cứng rắn càng xâm nhập sâu trong u cốc, gõ vào trong lòng nàng mỹ diệu say lòng người thật sự là ngôn ngữ khó có thể hình dung.
Bị hắn như vậy hợp thể đi đi lại lại, Hoàng Dung đã cảm thấy trước mắt mê mang, trong u cốc tư vị càng là khó tả, Hoàng Dung thế mới biết cái gì gọi là cảm giác triệt để khoái lạc mê say, bên trong âm động, âm tinh không ngừng xoay quanh tích súc tại hoa tâm, chờ mong đến thời điểm thích hợp bộc phát tuyệt đỉnh mỹ diệu, trong phương tâm thể xác và tinh thần đều bị đưa lên tiên cảnh, sướng đến mức nàng cũng không nguyện ý tỉnh lại, thân thể yêu kiều của nàng run rẩy dữ dội, đôi mắt đẹp mê ly khép chặt, môi anh đào khẽ nhếch thở gấp, hắn vừa đi vừa cảm nhận cây côn ŧɦịŧ bị cái âm động ngọt ngào tràn đầy sức sống của Hoàng Dung đang ép chặt mút hút lấy, cũng không bởi vì mình sắp xuất tinh hoặc là nàng sắp tiết mà có chút dừng lại nghỉ, khiến cho lý trí Hoàng Dung còn chút ít dày vò hầu như giờ đã triệt để không còn, chẳng hề lưu lại một tia tro tàn; giờ phút này Hoàng Dung đã hoàn toàn bị dục hỏa đánh tan hết rụt rè, sâu trong u cốc chỉ khát khao thèm muốn cây côn ŧɦịŧ nam nhân này nhồi sâu vào phong phú giữ lấy, cho dù nam nhân dùng các loại thủ đoạn gian dâʍ ô nhục, thẳng đến khi nào bên trong cơ thể của nàng khát vọng thỏa mãn như liệt hỏa bị đốt sạch thì mới thôi…
Bỗng nhiên Hoàng Dung có linh cảm khác thường, trái tim run lên, nàng nghi hoặc mởi đôi mắt ra ngẩng đầu đến, đến khi nhìn thấy rõ tràng cảnh chung quanh, kém chút bị dọa đến hồn phi phách tán.

Thì ra thừa dịp nàng vừa rồi đang nhắm mắt tận hưởng khoái lạc, Tống Thanh Thư cứ thế đã ôm nàng đi vào trong gian phòng, bây giờ Quách Tĩnh đang ngủ trên giường chỉ cách có vài thước hơn!

"Tên hỗn đản này, khó trách bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng thêm hưng phấn. . ."

Hoàng Dung trong đầu suy nghĩ chợt lóe lên, nàng liền liều mạng giằng co giãy dụa, tuy nhiên khí lực của nàng không sánh bằng Tống Thanh Thư, với lại động tác nàng cũng không dám quá lớn sợ đánh thức Quách Tĩnh, nếu như bị Quách Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng như trò hề này, nàng không biết nên như thế nào đối mặt với Quách Tĩnh đây .
Tống Thanh Thư thân eo ưỡn một cái, cây côn ŧɦịŧ từ dưới lại xốc sâu vào âm động Hoàng Dung, nàng liền cảm giác toàn thân rã rời, biết yếu hại của mình đang bị chế phục, đâu còn dùng sức lực giãy dụa thêm nữa, chẳng qua hiện trạng tràng cảnh làm cho nàng thực sự là kinh hãi quá lớn, hai hàng nước mắt ngăn không được liền chảy xuống.

"Phu nhân yên tâm, ta sẽ chiến tốc thắng, không có đánh thức Quách đại hiệp thức tỉnh đâu..”

Tống Thanh Thư dùng truyền âm nhập mật truyền đến, tuy nhiên Hoàng Dung đâu còn tin lời hắn, nước mắt lã chã rơi thẳng xuống dưới.

Nhìn lấy trong ngực mỹ nhân lê hoa đái vũ điềm đạm đáng yêu, Tống Thanh Thư cảm thấy lồng ngực dâng lên một cỗ mãnh liệt chinh phục, hưng phấn đến mức muốn hét lớn một tiếng, thẳng đến dập mạnh cây côn ŧɦịŧ xông vào đến tận cùng hoa tâm của nàng cho thoải mái, nên liền tăng tốc cực nhanh từ dưới hẩy cây côn ŧɦịŧ lến khuấy đảo âm động của nàng, rất nhanh cả người của hắn cũng bắt đầu run run, Hoàng Dung tựa hồ cũng phát giác được thân thể của hắn biến ảo, nàng cảm thấy hoa tâm của mình cũng đã giãn nở, âm tính như bị tích tụ muốn trào ra, cả người trong thoáng cái bồng bềnh như đang bị vứt lấy giữa sóng biển ba đào, nàng thở hào hển, ôm chặt lấy hắn không muốn tách ra, chỉ cảm thấy sâu trong u cốc mình nóng bỏng thư sướng, mỗi một làn sóng tập kích đều làm nàng nóng lên nhũn ra, trong người nàng khoái ý nổ mạnh không chịu dừng lại. bị cây côn ŧɦịŧ của hắn mạnh mẽ vậy công hoạt đánh như thế, hạ thể tuy hơi bị đau nhức cũng khó tránh khỏi, nhưng khoái hoạt lại càng là mãnh liệt, nỗ lực xoáy eo đỉnh mông, càng làm cho qui đầu kia mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ đánh sâu va chạm vào bộ vị hoa tâm mẫn cảm của mình…
-Dung nhi, là muội sao ?

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên làm Hoàng Dung bị dọa đến hồn phi phách tán, nàng nhìn kỹ lại thì phát hiện Quách Tĩnh đã ngồi thẳng thân thể lên đang nhìn lấy hai người.

"Xong!" Hoàng Dung trong đầu trống rỗng..

Tống Thanh Thư trong lòng cũng kinh hãi, hắn vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, nên mới đem Hoàng Dung ôm đến vào trong này, thật lòng thì hắn cũng không muốn để cho Quách Tĩnh chuyện của hai người, bây giờ nhìn thấy Quách Tĩnh đang nhìn chằm chằm vào hai người, toàn thân nhiệt tình của hắn giống như vừa bị giội vào đầu một thùng nước lạnh.

Chuyện cho tới bây giờ, giải thích thế nào đi nữa cũng vô dụng, Tống Thanh Thư cũng là loại người lưu manh, không chỉ có buông ra Hoàng Dung, ngược lại càng thêm gia tốc cây côn ŧɦịŧ…

Hắn vốn là đã sắp xuất tinh, bị Quách Tĩnh đâm kích như thế, nên tiếp tục vừa hẩy cây côn ŧɦịŧ lên thêm vài ba cái liền duy trì không được, toàn thân rùng mình, Hoàng Dung chỉ cảm thấy toàn thân mình lửa nóng. hắn thoáng cái tiếp theo, thoáng cái cường lực kéo ra đưa vào cây côn ŧɦịŧ, mạnh mẽ cường liệt thật giống như lôi phong, kích theo trong cơ thể nàng chỗ sâu nhất dục hỏa hừng hực nổi lên, ngâm xướng thiêu tẫn khoái hoạt, thân thể của nàng giờ phút này bị mấy kích cuối cùng, làm cho thân thể yêu kiều run rẩy dữ dội, giây khắc qui đầu của Tống Thanh Thư cường liệt đâm sâu nhất một lớp trong hoa tâm, âm tinh sền sệt như tan chảy ra phun trào ra tung tóe, cực lạc tê dại làm cho Tống Thanh Thư chấn động, dương tinh cũng ầm ầm bắn ra xuất hết lần này đến lần khác vào trong hoa tâm của thê tử người khác….
Hoàng Dung bị sóng nhiệt tinh khí tưới ngập đầy cả trong u cốc, cả người cũng không thể ức chế run lên lẩy bẩy: "Điên …điên, đúng là điên!"

Đây là trong đầu của nàng còn lại suy nghĩ duy nhất.

Nghe được tiếng thở mạnh của Tống Thanh Thư, trên mặt Quách Tĩnh hiện lên kinh ngạc,

-A….Tống công tử cũng ở nơi đây à?

Hoàng Dung cùng Tống Thanh Thư hai mặt nhìn nhau, Quách Tĩnh hỏi như vậy là ý gì?

Tống Thanh Thư thậm chí còn nghĩ, có thể là Quách Tĩnh cố ý tỏ thái độ, giả bộ làm như không nhìn thấy hắn với Hoàng Dung, và cứ như vậy đem chuyện này che giấu qua? Bất quá hắn rất nhanh lắc đầu, hai người lúc này hai bộ phận sinh thực khí đang dính sát vào nhau rõ ràng là đang giao hoan, làm sao Quách Tĩnh lại có thể giả bộ như không hề hay biết đang phát sinh ra cái gì? Huống chi Quách Tĩnh làm người bộc trực, cũng không phải là loại người nhanh trí giỏi tính toán thiệt hơn…
-Dung nhi, Tống công tử cũng đã tới, sao muội không đốt đèn lên vậy?

Quách Tĩnh lời nói lên lần vang nữa, làm cho hai người chưa hiểu điều gì xảy ra, bây giờ trong phòng ngọn đèn vẫn còn đang rất sáng, thậm chí còn nhìn thấy hỗn hợp tϊиɦ ɖϊƈh͙ và âm tinh của nàng nhiểu ra rơi xuống đất long lanh từng giọt…

Hoàng Dung trong lòng chua xót: “ Tĩnh ca ca nhất định là vì mặt mũi, nên cố ý nói như vậy để hóa giải cục diện khó xử... “

Vẫn là Tống Thanh Thư rất nhanh trấn định, đôi mắt sắc bén phát hiện ra hai đầu lông mày của Quách Tĩnh tựa hồ ẩn hiện một làn hắc khí, cả kinh liền nói:

-Quách đại hiệp chẳng lẽ đã bị trúng độc?

-Trúng độc?

Quách Tĩnh khẽ giật mình, liền vận lên chân khí, thì phát hiện trong đan điền của mình chân khí rỗng tuếch, kinh hãi,

-Hèn chi lúc Tống công tử bước chân vào đây ta cũng không hay biết, hính như quả thật ta đã bị trúng độc.
Hoàng Dung lúc này rốt cục kịp phản ứng, hoảng sợ nói:

-Tĩnh Ca Ca, huynh làm sao vậy?

Nàng liền giãy dụa muốn leo xuống khỏi người Tống Thanh Thư để xem xét tình huống của trượng phu, nào ngờ Tống Thanh Thư cứ vậy ôm chặt nàng, không có ý tứ buông tay ra.

Quách Tĩnh lúc này cũng kịp phản ứng, lấy công lực của mình trước đây, cho dù là trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, vì sao bây giờ trước mắt lại là một vùng tăm tối? Quách Tĩnh giơ bàn tay lên trước mặt vẫy vẫy, dù là công phu trấn định đến đâu, toàn thân cũng run lên:

-Ta không nhìn thấy cái gì cả ..!!!