Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 711: Không thể biểu đạt phóng túng



CHƯƠNG 711: KHÔNG THỂ BIỂU ĐẠT PHÓNG TÚNG..

Cảm nhận được lực đạo của bàn tay thê tử của mình truyền đến, Quách Tĩnh ngạc nhiên hỏi:

-Dung nhi, muội làm sao vậy?

Hoàng Dung muốn đáp, nhưng miệng nàng đang bị Tống Thanh Thư chặn lấy hôn lên, làm gì mà thốt ra lời được?

-Dung nhi?

Không nghe thê tử trả lời, Quách Tĩnh lại càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Hoàng Dung luống cuống đến phát khóc, đang không biết làm sao bây giờ, thì miệng của Tống Thanh Thư đã buông ra đôi môi nàng, làm nàng hơi có chút thở hổn hển:

-Không có. . . không có gì…. Muội chỉ là lo lắng cho Tĩnh ca ca..

Nghe được nàng lấy cớ nói cho qua, Tống Thanh Thư càng vui vẻ hơn, Hoàng Dung vừa thấy được nụ cười kia của hắn liền xấu hổ không chịu nổi, chuyện cho tới bây giờ, nàng chỉ có suy nghĩ duy nhất là đem việc này che giấu đi, ngàn vạn lần không thể để cho trượng phu biết được.
-Tống công tử, làm phiền ngươi hao tổn chân khí bức độc cho ta, Quách mỗ thật sự là không biết như thế nào để cảm tạ ngươi.

Nghe được thê tử không có việc gì, Quách Tĩnh lúc này mới yên tâm, liền nói với Tống Thanh Thư.

-Quách đại hiệp quá khách sáo, thật ra thì tại hạ đã nhận lấy thù lao rồi…

Tống Thanh Thư vừa nói, bàn tay còn lại duỗi vào bên trong cái yếm của Hoàng Dung tùy ý văn vê lấy đầu núʍ ѵú mềm mại lúc này đang nhô đầu sưng cứng lợi hại của nàng, thỉnh thoảng cả lòng bàn tay phủ lên một nữa bầu vú căng tròn của nàng xoa bóp lấy, lập tức trong lòng bàn tay liền có cảm xúc co dãn no đủ mịn màng kinh thiên động phách nhân tâm, thúc đẩy hắn lại chuyển hai đầu ngón tay tại bên trên đầu núʍ ѵú tăng thêm lực đạo, thẳng khiến cho đầu núʍ ѵú của nàng nở to kiên quyết giống như là sung huyết vậy.
Thân thể cuộn lại, thân trên núp ở trong ngực Tống Thanh Thư, bờ mông rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên trầm xuống ở bụng dưới Tống Thanh Thư, bên ngoài nhìn vào trông giống như cái huyệŧ của nàng đang nhẹ nhàng cắn nuốt cây côn ŧɦịŧ của hắn vậy, chỉ có đôi chân thon dài mệt mỏi cuộn ở bên cạnh thân người của hắn, tựa hồ tùy lúc thì sẽ xụi lơ xuống dưới.

Hoàng Dung sau khi nghe hắn nói xong thầm mắng ‘’’ Vô sỉ…” nhưng lúc này nàng chỉ có thể cắn môi, hết sức đè nén khoái lạc bên trong thân thể không ngừng truyền đến hóa thành nhưng cơn sóng to gió lớn, sợ xuất ra tiếng rêи ɾỉ sẽ bị trượng phu nghe biết…

-Công tử đã nhận lấy thù lao?

Quách Tĩnh ngạc nhiên hỏi.

-Đúng vậy… thù lao tôn phu nhân đã cho tại hạ, Quách đại hiệp có thể chính mình tự hỏi phu nhân..
Tống Thanh Thư nói xong còn đối Hoàng Dung nháy mắt mấy cái, kém chút làm cho nàng bị tức ngất đi.

-Dung nhi?

Quách Tĩnh quả nhiên hỏi tới.

Hoàng Dung hung hăng trừng mắt với Tống Thanh Thư, nhưng vấn đề này trượng phu đang hỏi, lại không thể không đáp, nên vội vàng bối rối giải thích nói:

-Tĩnh. . . ca ca, trước đó muội đã giúp đỡ Tống. . . Tống công tử…vì thế lần này hắn thấy phu phụ chúng ta gặp nạn, liền xuất thủ. . . xuất thủ cứu giúp.

Hoàng Dung nói xong nhắm mắt lại, trong nội tâm của nàng gào thét không thôi, nếu lần này không có tới Khai Phong thành, thì cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Quách Tĩnh nghe vậy gật đầu:

-Tống công tử lần này tương trợ không màng đến nguy hiểm tính mạng, thực sự khiến cho ta vô cùng nể phục mang ơn..

Tống Thanh Thư mỉm cười, hắn nói khách sáo với Quách Tĩnh vài câu, sau đó liền truyền âm nhập mật nói với Hoàng Dung:
-Phu nhân quả nhiên nữ trung gia cát, lời nói thật này đúng là hoàn mỹ…

-Ta nói cái gì mà là lời nói thật…

Hoàng Dung bực tức liếc hắn một cái.

Tựa hồ có thể phát giác được tâm tư nàng, Tống Thanh Thư tiếp tục nói:

-Tống mỗ lần này đến Kim Quốc, không có nữ nhân nào theo cùng, phu nhân nhu tình như nước, đã giúp ta giải quyết thân thể tịch mịch cô đơn, đây không tính là đã giúp đỡ ta sao?

Hoàng Dung hai gò má nóng lên như phỏng lửa, bản ý của nàng chỉ là trước đó tại Kim Xà Doanh đã từng tương trợ giúp hắn, bây giờ bị hắn thay đổi giải thích theo dạng này, chẳng khác nào thật giống như là tận lực dùng thân thể của mình giúp hắn phát tiết, nhất thời ủy khuất không chịu nổi, nước mắt lã chã chảy xuống.

Tống Thanh Thư nhè nhẹ đưa tay lau sạch gò má nàng, tiếp tục truyền âm nhập mật nói:
-Phu nhân.. ta biết bây giờ phu nhân rất hận ta, tuy nhiên phu nhân có nghĩ tới, nếu không thì lần này kết cục của phu nhân sẽ chỉ càng thê thảm hơn, Hoàn Nhan Lượng cũng hành động tương tự giống như ta, mà hắn chắc chắn sẽ không tuân thủ lời hứa thả Quách đại hiệp ra, đến lúc đó phu nhân không chỉ là mất danh tiết, hơn nữa còn bị mất đi trượng phu của mình, so với tình huống bây giờ thì còn bi thảm hơn rất nhiều a…

“ Chí ít hắn sẽ không giống như ngươi, ngay trước mặt Tĩnh ca ca làm nhục ta!" Hoàng Dung trong lòng thầm mắng, thật ra thì trước đó căn cứ theo tin tức từ đệ tử Cái Bang truyền đến, Hoàn Nhan Lượng hoang dâʍ háo sắc, những thủ đoạn so với Tống Thanh Thư chỉ có hơn chứ không kém, ngay trước mặt Tĩnh ca ca xâm phạm chính mình cũng đó là chuyện bình thường…
Hoàng Dung không thể không thừa nhận, Tống Thanh Thư lời nói xác thực rất có đạo lý, chí ít bây giờ Tĩnh ca ca vẫn mạnh khỏe, chính mình cũng là vì trời đưa đất đẩy mà đem thân thể dâng ra cho hắn, cho dù hắn xâm phạm vào thân thể của mình nhiều hơn một lần hay ít hơn một lần cũng không có gì khác biệt, chỉ cần không có ngoại nhân biết là được. . .

Vừa nghĩ như thế, Hoàng Dung một mực nội tâm đang dày vò, rốt cục cũng đã bình tĩnh trở lại, do dự một chút liền ôm chặt lấy cổ của Tống Thanh Thư ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:

-Đừng có phân tâm, trong lúc truyền chân khí rất dễ xảy ra sự cố, sau này chỉ cần công tử muốn. . . ta. . . ta sẽ cho ..công tử là được, bây giờ hãy thả ta ra để tập trung bức độc cho Tĩnh ca ca đi.

Tống Thanh Thư gật đầu, đỡ nàng xuống đất cây côn ŧɦịŧ thoát vòng trói buộc của cái âm động, vươn thẳng lên cao, dưới ánh đèn toàn thân cây côn ŧɦịŧ lập lòe sáng bóng ướt đẫm âm dịch sền sệt màu sữa đục của Hoàng Dung:
-Phu nhân đã hiểu lầm ta rồi, ta tu luyện công pháp có chút dị thường, khi giao hoan với phu nhân cùng lúc truyền chân khí, không những là không có phân tâm mà lại còn được bổ sung thêm chân khí trong cơ thể, Quách đại hiệp bị trúng loại độc bá đạo, nên phải mượn nhờ thuần âm chi khí trong cơ thể của phu nhân, ta mới có thể miễn cưỡng đối phó với kịch độc trong cơ thể của Quách đại hiệp, chứ không phải là như phu nhân đang suy nghĩ về ta là loại người hoang dâʍ vô sỉ a.

Hoàng Dung đều nhanh tức ngất đi, trên thế gian này lại có một người vô liêm sỉ như thế i, đem một chuyện hoang đường vô cùng với hành vi miêu tả đàng hoàng đến như vậy, bờ môi khẽ nhúc nhích:

-Vậy công tử…không phải hỗn đản là loại người đó sao?

-Há….bị phu nhân nhìn thấu.

Tống Thanh Thư mỉm cười,
-Bất quá vừa rồi lời nói của ta cũng không có lừa dối phu nhân, độc trong thể nội của Quách đại hiệp nếu chỉ dựa vào công lực của ta thì áp chế không nỗi, chỉ có thông qua cùng phu nhân âm dương kết hợp thì mới miễn cưỡng áp chế, nếu như phu nhân không đồng ý lời nói này, thì ta sẽ lui ra ngoài không đụng chạm đến phu nhân nữa, chẳng qua nếu như cứu không được Quách đại hiệp, thì phu nhân cũng đừng có trách ta.

Nhìn lấy trên mặt hắn nụ cười tà, Hoàng Dung hận không thể hung hăng cắn hắn một cái, cái gì gọi là nàng không đồng ý liền lui ra ngoài, cho dù bây giờ nàng không đồng ý, thì hai người đã. . . đã kết hợp thân mật lâu như vậy, hiện tại lui ra ngoài thì còn có cái tác dụng gì nữa? Mà vạn nhất thể nội của Tĩnh ca ca thể độc tính có cái gì gợn sóng, thì vừa vặn hắn có cớ để nói…
-Tiếp tục đụng chạm hay là lui ra ngoài đây?

Tống Thanh Thư tại bên tai nàng nhẹ nhàng thổi một hơi.

-Um….tiếp tục đụng chạm đi…

Hoàng Dung cắn môi nói tiếp,

-Nếu như công tử không thể đem Tĩnh ca ca chữa trị cho tốt, ta cho dù phải liều mạng cũng không buông tha cho công tử đâu..

-Được rồi…. ta nhất định cúc cung tẫn tụy đến chết thì mới dừng,

Tống Thanh Thư khóe miệng hướng trên cạnh giường nhất chỉ,

-Xoay người cúi xuống vễnh mông lên đi…

Hoàng Dung mặt như hoa đào, hung hăng lườm hắn, cuối cùng vẫn là đứng dậy đứng tại cạnh giường, đem thân thể ghé vào trên giường chổng mông lên, nhìn thấy nguyên cái âm hộ mập mạp đọng đầy âm dịch vễnh lên của Hoàng Dung trước mắt, Tống Thanh Thư mỉm cười, thủ chưởng nhẹ nhàng vỗ, thân người Quách Tĩnh liền chuyển phương hướng, mặt hướng vào bên trong vách tường, đưa lưng về phía bên cạnh giường.
Tống Thanh Thư một tay liên tục không ngừng đem chân khí bức độc bên trong cơ thể của Quách Tĩnh, một cái tay khác để ở dọc trên khe mông của Hoàng Dung vạch ra ngắm nghía cái hậu môn đỏ hồng trơn sạch không có một sợi lông của nàng, hắn khẽ vịn ngón tay vẽ nên vòng tròn chung quanh, lập tức hậu môn nhíu lại, rồi hơi giãn nở ra, rồi tiếp tục nhiếu lại thật là sống động chẳng khác gì cửa miệng âm động của nàng, nhìn thật sướng mắt, Tống Thanh Thư một bên vừa bức độc Quách Tĩnh, vừa tùy ý hưởng thụ so sánh lấy lổ nhỏ hậu môn cùng với cửa miệng âm động nàng, một loại cảm giác trước đó chưa từng có tràn ngập tại trong lồng ngực hắn, giờ phút này hắn hào hứng cực kỳ cao ngang, phảng phất toàn bộ vũ trụ đều ở trong tầm khống chế của mình.

Toàn thân Hoàng Dung nhất thời xiết chặt khi đầu ngón tay của hắn đùa bỡn trên cái hậu môn của mình, tuy nhiên nàng đã làm ra lựa chọn, nên đành phải ngậm chặt đôi môi, yên lặng thừa nhận hết thảy tất cả động tác hoang dâʍ vô độ của hắn .
“ Hình như. . . ta lại có cảm giác nhập ma a?"

Khi Hoàng Dung vễnh mông đưa lưng về phía hắn, ghé vào trên giường thì nàng không có chú ý tới sau lưng, đôi mắt của Tống Thanh Thư đã nổi lên nhàn nhạt hồng quang.

Lúc này qui đầu thô to của Tống Thanh Thư đang từ từ cắm vào bên trong âm động của nàng, trãi qua không biết bao nhiêu lần cây côn ŧɦịŧ to lớn đâm vào rút ra trong cái u cốc Hoàng Dung, nhưng khi cây côn ŧɦịŧ vừa rút hẳn ra bên ngoài thì rất nhanh đường hang lại khép chặt khít tựa hồ như xử nữ, sâu trong âm động của nàng vẫn là lầy lội, khi qui đầu của hắn lúc mới bắt đầu chen vào bên trong âm động thì liền có cảm giác hẹp hòi, co rút nhanh, chung quanh cơ bắp thành vách thịt non với những nếp gấp vẫn là như cũ liên tiếp chấn động rung lên, co dãn siết chặt cây côn ŧɦịŧ hắn, Tống Thanh Thư giờ đã xác định rỏ ràng, đây là cái âm động có tên Phi Long tựa như cánh chim vỗ cánh tung bay, một trong thập nhị danh khí theo truyền thuyết của thế gian mà hắn đã từng nghe qua…
Còn Hoàng Dung mãnh liệt cảm giác được cây côn ŧɦịŧ tráng kiện đang chống đỡ tràn đầy căng ra bên trong u cốc của mình, khi cây côn ŧɦịŧ thô to ma sát khoan sâu thì lập tức kɦoáı ƈảʍ đánh sâu vào toàn thân nàng, bên trong cặp môi đỏ phát ra tiếng rêи ɾỉ nức nở nghẹn ngào, hai mép nhỏ âm hộ của nàng cũng đã hoàn toàn thư phục với cây côn ŧɦịŧ hắn, như là vội vàng trơn nhớt ngậm lấy thân cây côn ŧɦịŧ nóng bỏng thô to tiềm nhập vào bên trong.

Vừa rồi Tống Thanh Thư nhẹ nhàng đỉnh vào cũng đã làm cho Hoàng Dung sướng đến cơ hồ hôn mê qua đi, sâu tận xương tủy mãnh liệt cảm thụ hồng thủy âm tinh đang lan tràn, mũi nhọn qui đầu cực đại tại trong u cốc của nàng nhịp đập, toàn thân Hoàng Dung kɦoáı ƈảʍ càng thêm bay lên, nàng cũng rõ ràng cảm nhận được qui đầu thô to đã cơ hồ hoàn toàn cắm vào tận đáy u cốc của mình, cảm giác áp bách từ dưới bụng thẳng bức lên đến cổ họng tạo ra tiếng rêи ɾỉ đè nén lại không dừng được….
Cũng không biết qua bao lâu, toàn thân Hoàng Dung xụi lơ giống như bùn nhão, hoàn cảnh đặc thù lại thêm luân lý dày vò, khiến cho dục tính của nàng lại càng thêm mẫn cảm hơn bình thường gấp mấy lần, âm dịch cũng lầy lội ngập tràn trào ra nhiều hơn những lần vừa qua, có thể cũng bởi vì trượng phu ở bên cạnh, nàng không thể gào thét lắc lư đón hùa biểu đạt phóng túng khoái lạc, mà chỉ có thể che kín miệng ẩn nhẫn, một chốc lát này phải đè ép xuống tới, nàng cũng mệt mỏi đổ đầy mồ hôi, toàn thân sáng loáng phảng phất mới vừa tắm rửa qua…