Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 728: Thiện nhu là ai?



CHƯƠNG 728: THIỆN NHU LÀ AI ?

Bị Tống Thanh ôm chặt chạy trốn, Hoàng Dung rõ ràng cảm giác được đối phương hô hấp hỗn loạn, không nhẹ nhàng giống như bình thường, nên có chút lo lắng hỏi:

-Ngươi. . . làm sao?"

Tống Thanh cười khổ:

-Dùng sức quá mức, hiện tại nội lực bị tiêu hao gần như như không còn.

-Hả?

Hoàng Dung kinh hô, nhưng rất nhanh chú ý tới trên mặt của hắn cũng không có nghiêm trọng bao nhiêu, liền nói,

-Tình huống đã là như vậy, ngươi vì cái sao vẫnì không có chút nào lo lắng?

-Ta tại sao phải lo lắng?

Tống Thanh nhẹ nhõm cười cười,

-Ta hiện tại tuy n đánh không lại bọn họ, nhưng bọn họ cũng chưa chắc có thể đuổi kịp ta.

-Nếu chỉ một mình ngươi chạy thì bọn họ đương nhiên đuổi không kịp ngươi rồi, nhưng lại đang mang theo ta thì không nhất định được.

Hoàng Dung thở dài.
-Phu nhân không cần thăm dò ta, ta làm sao lại nỡ nào vứt bỏ phu nhân để một mình chạy trốn chứ.

Tống Thanh trầm giọng đáp.

Hoàng Dung xì một cái:

-Ai thăm dò ngươi, ta đương nhiên biết ngươi sẽ không bỏ lại ta, ngươi làm sao mà bỏ được. . . vì nếu ta bị Hoàn Nhan Lượng bắt qua..thì sẽ bị hắn…đè ra cưỡиɠ ɠiαи..

Nói đến câu sau thì thanh âm đã bé không thể nghe.

-Đương nhiên ta sẽ không để điều đó xảy ra…

Tống Thanh cười ha ha, Hoàng Dung sắc mặt đỏ lên khi nhận thấy hai bầu vú của mình bị ép bè ra trong ngực của hắn, nhưng hai tay nàng vẫn là ôm chặt lấy cổ đối phương, để giảm bớt hắn gánh nặng.

Cũng không biết qua bao lâu, Hoàng Dung trên đường đi, đầu ngoáy nhìn phía sau đã có thể nhìn thấy bọn người Âu Dương Phong vẫm bám theo từ xa xa, cũng không có bị bỏ lại, ngược lại khoảng cách càng lúc càng gần, nàng trong lúc lo lắng, thì thấy đột nhiên Tống Thanh dừng lại, vội vàng quay đầu nhìn lại, thì bị dọa đến hồn phi phách tán, nguyên lai hai người đang đứng ở bên bờ vực thẳm, phóng tầm mắt nhìn xuống, xem như là tuyệt lộ.
"Chẳng lẽ hôm nay thật phải chết ở chỗ này?" So với rơi vào trong tay của Hoàn Nhan Lượng, Hoàng Dung thà rằng mình chết, bất quá nàng rất nhanh liền phát giác được không đúng, bời vì biểu lộ của Tống Thanh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không có đem khốn cảnh trước mắt để vào ở trong lòng.

-Ngươi cố tình lựa chọn nơi này để đào vong?

Hoàng Dung đột nhiên nghĩ đến toàn bộ kế hoạch là do chính Tống Thanh thiết kế, không có khả năng hắn không biết chạy đến nơi đây là tuyệt lộ, cho dù nàng thực sự nghĩ không ra còn có biện pháp nào để thoát thân, nhưng không biết vì sao, nàng nghĩ tới Tống Thanh đã từng hoàn thành những kỳ tích trước đó, trong lòng của nàng nàng liền rất an tâm.

-Phu nhân có tin ta hay không?

Tống Thanh trầm giọng hỏi.

Hoàng Dung đột nhiên thần thái xấu hổ:
-Ngươi hỗn đản hạ lưu vô sỉ, làm sao mà có thể tin được….

Tống Thanh dở khóc dở cười:

-Phu nhân nghĩ đến cái gì vậy, ta hỏi phu nhân có tin hay không là ta sẽ không bao giờ đưa phu nhân vào con đường tuyệt lộ?

Hoàng Dung lúc này mới ý thức được, ngượng ngùng hai gò má ửng hồng:

-Ta..tin…

-Vậy là tốt rồi,

Tống Thanh buông lỏng một hơi,

-Lát nữa ta bảo phu nhân làm cái gì, thì phu nhân cứ liền làm theo, không được do dự.

-Bây giờ phía trước không có đường đi, phía sau lại có truy binh, vậy thì người có kế sách gì để mà thoát thân?

Hoàng Dung tràn ngập tò mò hỏi.

Tống Thanh cao thâm mạt trắc cười, cũng không có giải thích, ngược lại nói một câu không liên quan gì:

-Nếu chúng ta không chạy đến con đường tuyệt lộ này, thì làm sao có thể dễ dàng như thoát khỏi đám truy binh này chứ.
Hoàng Dung còn chưa kịp hiểu ý tứ lời nói bên trong của hắn, thì Âu Dương Phong cùng Mộ Dung Bác hai người đã đuổi theo kịp cũng không có vo6ui5 vàng xông lên, ngược lại là đứng cách đó mấy trượng, chận đường quay lại thoái lui của Tống Thanh Thư và Hoàng Dung.

-Haha…. ngươi đã không còn đường có thể trốn, chuyện cho tới bây giờ, chỉ cần ngươi đem Hoàng Dung giao ra, lão phu có thể bảo đảm ngươi không bị làm sao….

Truy đuổi lâu như vậy, Âu Dương Phong cũng nhìn ra hô hấp Tống Thanh Thư bây giờ đã quá yếu ớt, tuyệt đối vô pháp ngăn trở chính mình liên thủ với Mộ Dung Bác, dù sao lão cùng Tống Thanh Thư cũng có một đoạn giao tình, hai người sở dĩ xung đột, nguyên nhân duy nhất cũng chỉ là vì Hoàng Dung, một người cừu hận phải trả để thống khoái, một người thì lúc nào cũng bảo hộ nàng, cả Tống Thanh Thư và Âu Dương Phong đều rõ ràng về điểm này chứ giữa hai người không có xung đột cừu hận gì cả, cho nên Tống Thanh Thư cũng không trách qua Âu Dương Phong, Âu Dương Phong cũng tương tự không có hướng đến Hoàn Nhan Lượng tiết lộ thân phận của Tống Thanh Thư.
Một bên Mộ Dung Bác khẽ nhíu mày, nghĩ thầm vừa rồi người này đã đắc tội với Hoàn Nhan Lượng đến mức như vậy, nếu quả thật rơi xuống vào trong tay, thì Hoàn Nhan Lượng làm thế nào có thể lưu lại tính mạng của hắn? Cho nên Âu Dương Phong mới nói như vậy, chẳng lẽ là vì để tan rã đấu chí của đối phương?

Mộ Dung Bác tìm lời hợp tình hợp lý tự giải thích, nhưng lão lại làm sao biết được, lời này của Âu Dương Phong là phát ra thực lòng.

-Đa tạ Âu Dương tiên sinh hảo ý, bất quá ta cùng Quách phu nhân hữu duyên, nên đâu thể nào thấy chết mà không cứu.

Tống Thanh lắc đầu.

-Trên đầu chữ sắc có cây đao, ngươi có tiền đồ, làm gì lãng phí ở trên người của một nữ nhân đã có trượng phu?

Âu Dương Phong cũng nhìn ra giữa hai người thân mật dị thường, tuy nhiên Hoàng Dung xưa nay giữ mình trong sạch, cho nên lão vẫn không có nghĩ tới hai người đã sớm vượt qua lễ pháp gần gủi xáƈ ŧɦịŧ, nếu lão biết rằng thậm chí Hoàng Dung còn để cho Tống Thanh Thư giao hoan trước mặt Quách Tĩnh thì không biết lão sẽ có suy nghĩ gì, nhưng rất tiếc là lão không hề thấy được, cho nên cứ cho là Tống Thanh Thư bị sắc đẹp của Hoàng Dung là cho u mê tâm trí, vừa nghĩ tới năm xưa Âu Dương Khắc cũng là bị Hoàng Dung mê hoặc đến thần hồn điên đảo mà tối hậu mất mạng, Âu Dương Phong sắc mặt càng không tốt nhìn.
" Nữ nhân đã có trượng phu.. " câu nói này giống như từng mũi đao cắm vào ở trong lòng Hoàng Dung, sắc mặt nàng liền tái nhợt vô cùng, Tống Thanh Thư vỗ nhè nhẹ trên đầu vai nàng, một bên lớn tiếng nói:

-Âu Dương tiên sinh lời nói đó sai rồi, Quách phu nhân tập hợp chung linh dục tú vào một thân, là tiên tử giữa trần thế hiếm có, làm sao so được với những phụ nhân tầm thường chứ…

Bị một tên tiểu tử trẻ tuổi như vậy tán thưởng, Hoàng Dung không tránh khỏi ngượng ngùng vô cùng, nàng lặng lẽ ngắm liếc nhìn bên mặt Tống Thanh Thư một chút, nghĩ thầm hắn luôn biết cách lấy lòng niềm vui nữ nhân như thế, khó trách bên người của hắn lại có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.

Một hồi vỗ tay truyền đến, Hoàn Nhan Lượng vừa đến thì nghe được Tống Thanh đánh giá Hoàng Dung, liền khen:
- Lần này ngôn luận của ngươi rất đúng với tâm ý của bổn vương, nếu ngươi không có cùng ta đối nghịch thì có thể sẽ là bằng hữu, bổn vương thật sự là muốn cùng ngươi nâng cốc ngôn hoan.

-Miễn đi,

Tống Thanh khoát tay,

-Ai cùng loại người như ngươi kết giao bằng hữu, ai làm bằng hữu với ngươi thì thê tử của mình đều gặp nguy hiểm, nghe nói vương gia có đặc thù đam mê về phương diện thê tử của người, ta cũng không muốn bản thân mình lâm vào làm nạn nhân.

Nghe được Tống Thanh nói móc Hoàn Nhan Lượng, Hoàng Dung trợn mắt trừng hắn một cái, trong lòng oán hận: “ Nói như là thật vậy, làm như ngươi không có cái loại đặc thù ham mê thê tử của người sao? “

Hoàn Nhan Lượng giận dữ:

-Ta cho ngươi mặt mũi mà không muốn, người đâu, đem tên cuồng đồ này băm thành thịt vụn cho ta.
-Bẩm vâng..

Cứ việc trước đó Tống Thanh Thư sử xuất công phu kinh hãi thế tục, nhưng Hoàn Nhan Lượng trị quân nghiêm cẩn, cho nên những tên thị vệ cho dù trong lòng có vài ba ba phần sợ hãi, nhưng vẫn kiên định chấp hành chỉ lệnh, liệt xuất trận hình chậm rãi hướng đến hai người ép tới

-Đáng tiếc ý muốn của ngươi không cách nào thực hiện.

Tống Thanh mỉm cười, từ một tảng đá phụ cận dưới chân, móc ra một vật.

-Phong tranh ( cánh diều ) ?

Thấy rõ hình dáng đồ vật trong tay của hắn, Hoàng Dung giật mình hỏi.

-Cái này không gọi là phong tranh, mà gọi cánh lượn.

Tống Thanh cải chính.

-Cánh lượn?

Hoàng Dung không hiểu ra sao, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua loại đồ vật này.

Một bên Hoàn Nhan Lượng lại cười như điên:

-Chẳng lẽ ngươi định dùng phong tranh này để bay xuống vách núi sao a? Ha-Ha, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ, phong tranh có thể tiếp nhận trọng lượng của hai người à? Ngay cả tiểu hài tử cũng đều biết là không thể! Ha ha ha. . .
-Không hiểu biết, thật là đáng sợ….

Tống Thanh khinh thường bĩu môi, lập tức quay đầu nhìn lấy Hoàng Dung,

-Phu nhân có tin ta hay không?"

Thực ra lúc này Hoàng Dung thầm nghĩ Hoàn Nhan Lượng nói cũng không sai, tuy nhiên vừa nhìn thấy ánh mắt tự tin của Tống Thanh Thư, nàng liền gật đầu:

-Tin tưởng…

-Vậy thì tốt, nắm chặt…

Tống Thanh nắm lấy hai tay Hoàng Dung giữ tại bên trên giá ba chân cùa cánh lượn, sau đó liền từ bên cạnh một chỗ dốc đứng vách núi lao xuống ..

-A..a….

Gặp Tống Thanh kéo mình cùng nhảy xuống vực thẳm, Hoàng Dung bị dọa đến nhắm mắt hét rầm lên.

-Này…này…. Phu nhân thét to làm tai ta muốn điếc, phu nhân đường đường là một bang chủ Cái Bang, phản ứng làm sao mà thiện nhu như vậy chứ?

Lúc này bên tai của Hoàng Dung đột nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc.
Hoàng Dung nơm nớp lo sợ lúc này mới mở to mắt, phát hiện mình chẳng những không có rớt xuống vách núi, ngược lại đang bình ổn bay lượn trên không trung, cả người lập tức kinh ngạc đến ngây người:

-Cái này. . . cái này. . .

-Có phải hay không bây giờ cảm thấy ta oai phong vĩ ngạn hơn trước rất nhiều? Có phải hay không là muốn hỏi ta như thế nào mà làm được?

Tống Thanh Thư đắc ý liếc nhìn nàng một cái.

Hoàng Dung đúng là đang định hỏi hắn như thế, tuy nhiên lúc bị hắn nói ra như vậy, nàng linh cơ nhất động, liền hỏi một vấn đề khác:

-Thiện Nhu là ai vậy?