Nữ nhân vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hắn, lập tức lộ ra thái độ vô cùng chán ghét, Tống Thanh Thư tắc lưỡi, nữ nhân này tính khí cũng khó chịu, cũng không biết mình chọc giận nàng ở chỗ nào.
-Xoay người sang chỗ khác, không có lời của ta, thì không được quay đầu,
Nữ nhân lạnh lùng nói ra, chợt nhớ ra cái gì,
-Chờ một chút, ngươi ra ngoài rồi đóng cửa lại, nếu ta không có gọi, thì không được vào, ngươi cũng đừng mơ tưởng trốn chạy, trên người ngươi tử huyệt nếu không có thủ pháp độc môn của ta, thì bất luận kẻ nào cũng đều không giải huyệt được ..
Tống Thanh Thư bĩu môi, có cần phải làm làm to chuyện như vậy không a, chẳng qua cao lắm là lộ ra chúy ít da thịt bả vai mà thôi, nếu ngươi biết được ta đã từng lột ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không biết bao nhiêu mỹ nhân rồi, còn không phải xấu hổ đến chết sao…
Nhưng nếu muốn hắn thật sự là nghe lời mà bước ra ngoài, thì hắn cũng không phải là Tống Thanh Thư, hắn lại tiến tới, không cần nhìn đến ánh mắt gϊếŧ người của đối phương, trơ mặt ra nói:
-Nữ hiệp có phải là muốn thanh tẩy vết thương? Tiểu nhân có thể giúp cho nữ nhân một chút…
Nữ nhân liền cầm lấy kiếm kê ngang ở trên cổ hắn, giọng nói lạnh như băng khối:
-Ngươi muốn khinh bạc ta sao?
-Khinh bạc?
Tống Thanh Thư nghĩ nữ nhân này qua mẫn cảm đi chứ, tuy nhiên cũng chính là phần mẫn cảm rụt rè này mà khiến cho nữ nhân càng có thêm điểm mị lực.
-Nữ hiệp hiểu lầm rồi…chẳng lẽ nữ hiệp đã quên tiểu nhân là thái giám sao a?
Nữ thích khách ánh mắt sắc bén lúc này mới hòa hoãn lại, tuy nhiên thanh âm vẫn là rất lạnh:
-Không cần…
Tống Thanh Thư tuy nhiên không muốn bước ra ngoài, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nhân gia đã quyết cự tuyệt, chính mình cũng không thể dùng sức mạnh, bất đắc dĩ hắn đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, dựa vào tường phòng nhìn sao ngắm trăng, yên lặng suy nghĩ: “ Phải mau chóng điều tra thêm về thân phận của Tiểu Hưng Quốc, cũng không biết là ai đã gϊếŧ hắn, nếu là hung thủ kia nhìn thấy Tiểu Hưng Quốc chết đi bây giờ sống lại, chẳng phải là sẽ có nhiều hoài nghi sao?
“ Loảng xoảng..”
Tống Thanh Thư đang thời khắc trầm tư, đột nhiên nghe được từ trong phòng truyền đến tiếng động chậu nước rơi xuống mặt sàn nhà, vội vàng hỏi:
-Này…, nữ hiệp không có sao chứ?"
Hỏi vài tiếng cũng không có tiếng trả lời, Tống Thanh Thư vội đẩy cửa phòng ra, thì nhìn thấy nữ nhân kia đã té xỉu gục đầu ở trên bàn, cái áo ngoài cởi ra dang dỡ… lộ ra mảng lớn da thịt kiều nộn, huyết dịch đỏ thẫm hòa cùng da thịt tuyết trắng, tạo ra một loại mỹ cảm yêu dị…
-Chậc.. chậc… lúc nào nên choáng thì liền choáng mới đúng nha..
Tống Thanh Thư liền nhanh đi qua nghe mạch đập của nàng, thì phát hiện là bởi vì mất máu quá nhiều lại thêm nội thương nên bị ngất đi, cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng…
Chặn ngang ôm nàng lên, đưa nàng đến nằm trên giường buồng trong, Tống Thanh Thư mang tới một chậu nước khác giúp nàng thanh tẩy vết thương, lúc này trên thân nàng chỉ còn vẻn vẹn một cái yếm lụa màu xanh nhạt, ẩn núp ở bên trong là đôi bầu vú no đủ chống phình đẩy lên cao, hai bầu vú cao thẳng kia phá lệ như muốn xé rách cái yếm mỏng manh, một đôi nộ phong bạo lộ từ phần chân vú đến một nửa ở trong mắt Tống Thanh Thư, làn da tuyết trắng nhẵn nhụi, khe ngực thâm sâu mê người, bờ eo y thanh mảnh, ngay cả hai đầu núʍ ѵú bé xíu động lòng người cũng bị Tống Thanh Thư thu hết vào mắt, khó trách nói sắc đẹp có thể ăn được, trước mắt cái phong cảnh này xinh đẹp này hấp dẫn, so ra mà vượt qua bất luận bữa tiệc lớn nào, bên dưới đường cong cái mông uyển chuyển viên mãn bè rộng ra hai nữa hình tròn, nói không nên lời dáng vẻ mềm mại, Tống Thanh Thư ngửi được trên người nàng tản mát ra mê người mùi thơm ngát, làm hắn lại liên tưởng đến cái mùi u cốc bên dưới hạ thể chết người kia, hắn nuốt nước bọt rồi sợ mình cứ tiếp tục nhìn ngắm thân thể của nàng thì sẽ rơi xuống sai lầm nghiêm trọng, nên liền không dám nhìn nàng nữa…
Hắn nhìn qua trên bàn tay của nàng còn nắm chặt cái bình sứ, cầm lên hít vào thì có mùi Kim Sang Dược, liền bôi lên tại trên vết thương bả vai nàng, sau khi băng bó xong vết thương, mặc lại cái áo ngoài cho nàng, Tống Thanh Thư chợt vỗ đầu mình một cái:
"Làm sao lại quên chuyện này chứ!"
Lấy xuống cái khăn bịt mặt nàng ra, một dung mạo cực đẹp triển lộ đến trước mắt hắn, sắc mặt như thu thủy, phong tình khuếch tán vô hình, da thịt kiều nộn mịn màng như là hài nhi, không có bất kỳ son phấn làm đẹp, nhưng so với bất luận cái gì son phấn làm đẹp đều xinh xắn động lòng người hơn, dưới sống mũi thon dài, là cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận sáng bóng, làm cho người nhịn không được muốn cắn lên một ngụm, chỉ bất quá sắc mặt quá mức nhợt nhạt, không có nửa điểm huyết sắc..
Nếu là Tống Thanh Thư trước đó chưa từng thấy qua nàng, chắc chắn sẽ cho là nàng bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt mới trắng nhợt như vậy, tuy nhiên trước đó gặp qua, cho nên hắn biết nữ nhân này là do trời sinh khí sắc như vậy..
"Hoàng Sam Nữ?"
Tống Thanh Thư nhíu mày, chính mình sở dĩ đến Kim Quốc là nhờ nàng cung cấp tin tức, bây giờ nàng lẻ loi đơn thân độc mã chạy đến hoàng cung Kim Quốc thích khách, hiển nhiên giữa nàng cùng với Kim Quốc đã có cái gì ân oán, thì ra trước đó tại Thiếu Lâm Tự thì nàng có nói với mình liên quan tới tin tức Tống Viễn Kiều, chỉ sợ cũng không phải là có gì hảo tâm, chẳng qua là muốn lợi dụng mình đến Kim Quốc để gây náo loạn.
-Thấy đẹp mắt không?
Tống Thanh Thư đang trầm tư, đột nhiên nghe được một giọng nói nhàn nhạt.
-Rất là đẹp mắt…
Tống Thanh Thư vô thức hồi đáp..
-Vậy ngươi đã nhìn xem thấy hết rồi, có đủ chưa?
Thanh âm kia có mấy phần giận tái đi .
Tống Thanh Thư lúc này lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
-Xinh đẹp như vậy, cho dù nhìn ngắm cả một đời cũng không đủ, còn vừa rồi chỉ mới nhìn một chút thôi, làm sao mà nói là đủ chứ?
-Hừ…
Hoàng Sam Nữ lạnh lùng hừ một tiếng, nàng ngồi dậy, thân thể dựa vào ở đầu giường,
-Nếu không phải niệm tình phân thượng vừa rồi ngươi thay ta băng bó vết thương, lại thêm ngươi chỉ là một tên thái giám, thì ngươi bây giờ đã chết rồi..
-Nữ hiệp nói năng có nhiều giận dữ, nhưng tấm lòng thì mềm như đậu hũ, cho nên đâu có nỡ nào làm chuyện khó dễ cho tiểu nhân chứ, phải không?
Tống Thanh Thư đưa tay muốn đỡ nàng, lại bị nàng đẩy ra, hắn liền oán thầm, chẳng lẽ ngươi cũng giống như Mộc Uyển Thanh lập cái gì lời thề, nam tử nào đầu tiên nhìn thấy dung mạo thì sẽ gả cho hắn?
Vừa nghĩ tới Mộc Uyển Thanh, trong lòng Tống Thanh Thư liền ấm áp, cũng không biết nàng đến Cô Tô kết quả như thế nào rồi, hi vọng tại thời khắc mấu chốt báo ra tên tuổi của mình, chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm gì….
Hoàng Sam Nữ xì một cái:
-Miệng lưỡi trơn tru, ta nhìn thấy ngươi không hề giống một tên thái giám, trái ngược lại giống….
Nói đến đây nàng ngậm miệng không nói tiếp
-Ngược lại giống cái gì?
Tống Thanh Thư lúc này trong lòng cảm thán, chính mình cũng coi như là đã quen biết nhiều mỹ nhân, lấy dung mạo khí chất mà nói, Hoàng Sam Nữ tất nhiên có tâm tính ổn định nhất, dựa theo tình huống nếu đối với các mỹ nhân khác, vừa rồi khi ngất đi đến khi tỉnh lại, nếu phát hiện hắn đã nhìn thấy hết trước ngực của mình khi đã cởϊ áσ ra chỉ còn cái yếm, thì thế nào cũng một sống, hai chết tìm cách gϊếŧ hắn… cho dù vị trí của hắn bây giờ chỉ là một tên thái giám, còn Hoàng Sam Nữ thì phân định rỏ ràng, chỉ là một tên thái giám chứ không phải là nam nhân chân chính nên nàng không để tâm tới…
-Không có gì, chỉ là ta nghĩ đến trước kia từng đụng phải một tên chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, miệng lưỡi trơn tru ..
Hoàng Sam Nữ lắc đầu nói.
Tống Thanh Thư một mặt cổ quái, nữ nhân này nói không phải là ta chứ? Ban đầu ở Thiếu Lâm Tự nàng cũng đánh giá mình như thế, trực giác của nữ nhân quả thật là đáng sợ..
-Ngươi làm sao vậy?
Hoàng Sam Nữ liếc hắn, thấy vẻ mặt của hắn kỳ quái, nên hỏi.
Tống Thanh Thư giật mình, cười cười nói:
-Lấy tư thái của nữ hiệp như thế này, tên chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt kia lại có thể để nữ hiệp nhớ kỹ như vậy, khẳng định cũng không tầm thường..
Lời nói của hắn phảng phất nhắc lại Hoàng Sam Nữ nhớ lại, chỉ thấy ánh mắt của nàng mờ mịt, thì thầm nói ra:
-Hắn xác thực là không bình thường …
Rất nhanh Hoàng Sam Nữ liền biết được mình đã thất thố, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lại:
-Ta chuẩn bị trị thương, ngươi mau đi ra ngoài!
Tống Thanh Thư buồn bực nói ra:
-Nhưng đây là phòng của tiểu nhân mà…
-Từ bây giờ trở đi, bổn cô nương sẽ sử dụng gian phòng này…
Hoàng Sam Nữ xem như đây là chuyện đương nhiên nói ra.
-Ách ….
Tống Thanh Thư rất muốn nói với nàng một câu ngươi vô liêm sỉ, bộ dáng của nàng rất có phong phạm giống như hắn a…
Ngay vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gỏ cửa:
-Hưng công công….. Hưng công công…
Hoàng Sam Nữ bỗng nhiên đứng dậy, một ánh hàn quang của thanh kiếm liền gác ở trên cổ Tống Thanh Thư:
-Bên ngoài là ai?
Đối mặt vấn đề nàng hỏi, Tống Thanh Thư cũng không biết trả lời thế nào, dù sao hắn không phải là chân chính Tiểu Hưng Quốc, trời mới biết là ai đang tới.
-Um… là tới tìm tiểu nhân..
Tống Thanh Thư lập lờ nước đôi nói..
-Nói nhảm!
Hoàng Sam Nữ lườm hắn, nghe phía bên ngoài tiếng đập cửa càng gấp rút, nàng đưa tay đem hắn đẩy ra phía ngoài qua,
-Ngươi hẳn phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đừng quên tử huyệt trên người của ngươi chỉ có ta mới có khả năng giải khai ..
-Tiểu nhân biết rồi…
Tống Thanh Thư lúc này đang phiền não vô cùng, nghĩ thầm bên ngoài có phải là người của hung thủ gϊếŧ Tiểu Hưng Quốc kia, phát hiện được Tiểu Hưng Quốc không chết, nên cho người chạy tới xác minh a?
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư liền cảnh giác lên, bất quá bây giờ có một nan đề, chính mình tuy không sợ gì hung thủ kia, thế nhưng là tại trước mặt Hoàng Sam Nữ, chính mình lại không tiện hiển lộ võ công…
-Hưng công công…. Hưng công công…
Bên ngoài tiếng kêu thúc đến càng gấp hơn..
-Gấp cái gì mà gấp, làm như là có người chết vậy..
Tống Thanh Thư tức giận nói,
Cẩn thận từng chút một mở ra cửa viện, Tống Thanh Thư phát hiện đứng ở ngoài cửa là hai tên tiểu thái giám, khẽ giật mình:
-Có việc gì thế?
-Ai ui….. hoàng hậu nương nương chờ Hưng công công lâu như vậy, mà công công lại còn ở nơi này ung dung….
Hai tên tiểu thái giám liền kéo hắn chạy ra ngoài…