Hoàn Nhan Ca Bích chụp lấy tay Hoàn Nhan Bình, gần như cầu khẩn nói ra.
-Tỷ tỷ, cũng không thể tùy ý hắn khi dễ như vậy được a.
Hoàn Nhan Bình cả giận nói, Hoàn Nhan Ca Bích lắc đầu:
-Hắn lần này suýt chút nữa đã không còn giữ lại được tánh mạng, giờ thân lại trọng thương, kinh lịch sinh tử qua đi, vì thế trong khoảng thời gian này tính khí nóng nảy hơn một chút cũng rất bình thường..
-Muội thật sự là phục tỷ tỷ,
Hoàn Nhan Bình giận dậm chân một cái,
-Tỷ tỷ cứ chiều theo như thế này sẽ làm hỏng tính khí của nam nhân, về sau chỉ tạo thêm ra trầm trọng khi dễ đến tỷ tỷ..
Hoàn Nhan Ca Bích nín khóc mỉm cười:
-Bình nhi, ngươi chỉ là một đại cô nương, mà lại nói về hiểu biết nam nhân giống như là một thiếu phụ thành thục vậy, yên tâm đi….ta hiểu rõ về tỷ phu của ngươi, chờ ngươi về sau gặp được đích thực nam nhân của mình, thì lúc đó có thể hiểu được cách làm của tỷ tỷ, tạm thời bây giờ ta có chút ủy khuất thì cũng đâu là gì… Nghe được tỷ tỷ nhắc lên nam nhân của mình về sau, Hoàn Nhan Bình trong đầu không khỏi lại hiện hiện ra hình dạng của Đường Quát Biện, nàng liền giật mình, có chút chột dạ nói:
-Hừ, muội nhìn thấy những nam nhân kia là chướng mắt rồi, muội chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng với tỷ tỷ mà thôi.
Hoàn Nhan Ca Bích mỉm cười, đưa tay chỉ lên trán muội muội:
-Ngươi nha… tính khí cứ như là một tiểu cô nương vậy.
Hoàn Nhan Bình lúc này đưa tay phản lại vào nách của tỷ tỷ Hoàn Nhan Ca Bích gãi làm nhột, vì Hoàn Nhan Ca Bích né tránh nên bàn tay Hoàn Nhan Bình trượt ra chụp chúng một bên bầu vú tròn của nàng, không nhịn tỷ tỷ Hoàn Nhan Bình liền cũng bóp lại lấy trước ngực của muội muội mình, trong hành lang nhất thời vang lên như tiếng cười như chuông bạc, hai tỷ muội đùa giỡn một lúc, liền cùng một chỗ tản bộ trong vườn.. -Bình nhi, trong khoảng thời gian này ngươi đến khuyên bảo một chút tỷ phu của ngươi đi, tâm tình của hắn không được tốt lắm, tìm cách giúp hắn mau chóng khôi phục lại…
Hoàn Nhan Ca Bích vừa cười vừa nói
Hoàn Nhan Bình trong lòng nhảy dựng, còn tưởng rằng tỷ tỷ đã phát hiện ra chuyện gì, nhìn Hoàn Nhan Ca Bích liếc qua:
-Um…sao tỷ tỷ không tự mình giúp hắn? Nhất định phải tìm đến muội chứ.
Hoàn Nhan Ca Bích khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười xinh xắn:
-Hừ, không phải giống như ngươi vừa nói sao, ta tuy không trách hắn, nhưng cũng phải bày tư thái của mình, nếu không thì hắn quá đắc ý, nhưng ta lại không thể để cho tâm tình hắn cứ sa sút xuống như vậy, ngươi là hảo muội muội của ta, ta không tìm ngươi thì tìm ai đây?
-Vậy cũng được.. tuy nhiên muội nói trước, muội sẽ không ôn nhu với tỷ phu như là tỷ tỷ đâu… Hoàn Nhan Bình đưa tay vung cây roi, giả ra một bộ biểu lộ hung dữ.
-Hảo hảo, ngươi bây giờ liền đến thăm tỷ phu ngươi đi, ta vẫn có chút lo lắng cho hắn..
Hoàn Nhan Ca Bích liền đem muội muội hướng về phía gian phòng Tống Thanh Thư Thư đẩy đi..
-Thật sự là sợ tỷ tỷ luôn, muội không vào chắc là không được a.
Hoàn Nhan Bình lẩm bẩm nói, lúc rời đi bộ dáng như là miễn cưỡng.
Nhìn theo muội muội rời đi, Hoàn Nhan Ca Bích mỉm cười, muội muội này của mình nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng của nàng như đậu hũ, tuy bình thường có bộ dáng hung ác bá đạo, nhưng trong lòng của Hoàn Nhan Bình chỉ sợ so với chính mình còn yếu đuối hơn…
Tống Thanh Thư Thư sau khi cố thình chọc giận Hoàng Nhan Ca Bích, hắn suy nghĩ hỗn loạn, thật lâu qua đi mới một lần nữa cân nhắc tìm cách như thế nào để cứu nhóm Tống Viễn Kiều, tuy Hoán Y Viện thủ vệ sâm nghiêm, nhưng đây không phải là vấn đề khó khăn nhất, vấn đề lớn nhất là nhóm Tống Viễn Kiều đều đã trúng độc dược Yến Chi Túy, toàn thân công lực mất hết, hắn cho dù có thể đem ba người từ Hoán Y Viện cứu ra, nhưng cũng vô pháp mang ho rời khỏi hoàng cung Bởi vậy vấn đề cấp bách là phải cho bằng được độc dược Yến Chi Túy, tuy nhiên Tống Thanh Thư Thư ngay cả độc dược Yến Chi Túy trước giờ chưa từng thấy qua, thì biết đi chỗ nào để tìm thuốc giải? Nghĩ tới nghĩ lui, duy nhất chỉ có đột phá là từ miệng của Hoàn Nhan Bình, từ tình huống tối hôm qua nhìn thấy, Hoàn Nhan Bình tại Hoán Y Viện địa vị rõ ràng không thấp, nàng có thể là sẽ có giải dược Yến Chi Túy
Bởi vì cái gọi là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Tống Thanh Thư Thư chính đang suy nghĩ như thế nào để gặp Hoàn Nhan Bình, thì cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng gỏ cửa, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Hoàn Nhan Bình xinh xắn động lòng đang đứng tại cửa ra vào.
-Tỷ phu, muội có thể đi vào không vậy?
Tống Thanh Thư Thư đang muốn từ miệng nàng để đạt được giải dược, làm sao lại cự tuyệt cùng nàng tiếp xúc, liền mừng rỡ nói: -Mau vào… mau vào..
Hoàn Nhan Bình trên gương mặt thoáng hiện qua một tia đỏ ửng:
-Hừ, nhìn tỷ phu bộ dáng cao hứng như vậy, không giống như là tỷ tỷ nói thấn sắc uể oải …
Tống Thanh Thư Thư cười khổ nói:
-Muội nhìn thấy tỷ tỷ à?
-Ừm….
Hoàn Nhan Bình đi tới kéo một cái băng ghế tại bên cạnh giường ngồi xuống,
-Tỷ tỷ bị tỷ phu làm cho tức giận đến phát khóc..
Tống Thanh Thư Thư thở dài:
-Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi đột nhiên mất đi khống chế tâm tình.
Đường Quát Biện trước đó cùng Hoàn Nhan Ca Bích ân ái hòa hợp vô cùng, đoán chừng cãi nhau cũng không có quá mấy lần, hắn bây giờ làm như vậy là cố ý để xa lánh đối phương, dù sao cũng phải tìm một lý do ..
Hoàn Nhan Bình biểu lộ hiển nhiên là tiếp nhận cái loại thuyết pháp như thế này:
-Xem ra tỷ phu lần này gặp được nhiều chuyện kinh thiên, chắc là kiến thức được khai sáng không ít a, nhanh nói cho muội biết một chút đi.. Nhìn lấy nàng một mặt biểu lộ hiếu kỳ, Tống Thanh Thư Thư liền nói:
-Này..này… muội biểu hiện không khỏi làm cho ta đau lòng quá đi, ta suýt chút nữa là mất mạng rồi, vậy mà muội lại nói là mở mang kiến thức…
-Đây không phải là còn chưa có chết sao,
Hoàn Nhan Bình xem thường, nhìn thấy Tống Thanh Thư Thư như muốn nổi giận, lúc này mới cười nói,
-Thôi được rồi… được rồi, muội chỉ trả đũa chọc giận tỷ phu một chút, về cái tội khi dễ tỷ tỷ…
-Ặc…
Nhìn thấy Hoàn Nhan Bình trước mặt với đôi mắt linh xảo háo hức trông mong, Tống Thanh Thư Thư phát hiện mình rất khó mà tức giận được với nàng,
-Thôi được… đến tột cùng muội muốn biết cái gì đây?
-Lấy chuyện nào kinh tâm động phách lớn nhất thì nói thôi, tỉ như tỷ phu làm thế nào mà bị cái gọi là Hoàng Dung, nữ nhân của Tống Triều bắt mang đi, trong đoạn thời gian đó phải mặt với Hoàng Dung như thế nào? Hoàn Nhan Bình mặt hi vọng nhìn xem hắn, phảng phất như hài tử chờ lấy gia trưởng kể chuyện xưa vậy.
Những vấn đề này Tống Thanh Thư Thư sớm có sở liệu, đã chuẩn bị không trật vào đâu được, hắn nói rất là êm tai, còn đem một số chi tiết khoa trương lên một chút, Hoàn Nhan Bình nghe được thỉnh thoảng há hốc miệng kinh ngạc .
-Cũng may mắn cái gọi nữ nhân Hoàng Dung kia coi như cũng thủ tín, cuối cùng thả tỷ phu ra.. nếu không, muội sẽ….
Hoàn Nhan Bình vỗ trước ngực, oán hận không thôi, nói đến đây, cũng không biết vì sao, đột nhiên ngừng không nói .
Tống Thanh Thư Thư khẽ giật mình, liền hỏi:
-Thì muội sẽ…làm gì?
Hoàn Nhan Bình ưỡn bầu ngực no tròn ra:
-Muội sẽ tự mình xua quân Nam Hạ, công phá Tương Dương Thành đem nữ nhân Hoàng Dung kia bắt trở về rồi ném vào bên trong Hoán Y Viện, báo thù cho tỷ phu… Chú ý tới ánh mắt Tống Thanh Thư Thư kinh ngạc, nàng sắc mặt đỏ lên, vội vàng nói tiếp:
-Tỷ phu cũng đừng suy nghĩ nhiều, muội làm như vậy không phải vì tỷ phu, mà chính là vì tỷ tỷ..
Tống Thanh Thư Thư cười nói:
-Yên tâm đi, ta cũng không tự mình quá đa tình mà cho là vị công chúa kiêu ngạo của chúng ta giận dữ xung quan vì lam nhan ( mặt xanh ..)
-Cái gì gọi là lam nhan?
Hoàn Nhan Bình ngơ ngác hỏi.
-Ngô Tam Quế trước kia vì Trần Viên Viên, trùng quan nhất nộ vi hồng nhan, ta không phải nữ nhân, vậy dĩ nhiên phải gọi lam nhan( mặt xanh )
Tống Thanh Thư Thư giải thích nói, Hoàn Nhan Bình bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng lên:
-Nói cái gì mà loạn thất bát tao vậy, nhìn bộ dáng của tỷ phu, đừng nói là diện mạo so với Phan An, Tống Ngọc (trong tứ đại mỹ nam nức tiếng thời Trung Hoa cổ, gồm: Phan An, Tống Ngọc, Lan Lăng Vương, Vệ Vương Giới ), chỉ việc so trong giới quý tộc Kim quốc, người anh tuấn hơn tỷ phu đã có khối người, tỷ phu tính là gì mà là lam nhan chứ? Tống Thanh Thư Thư thần sắc ảm đạm:
-Thì ra trong mặt của muội, tỷ phu ta chỉ là một người tầm thường như vậy sao?
Hoàn Nhan Bình nhất thời gấp, ấp úng nói:
-Thực ra….thực ra….thì tỷ phu cũng không có kém như vậy a, tuy dung mạo có chút khó coi, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem như là anh tuấn oai vũ..
Lúc Hoàn Nhan Bình đứng dậy, vì cái ghế băng ghế để sát cạnh giường Tống Thanh Thư, mà nàng thì không để ý đến với tư thế đứng của mình, hạ thể của nàng hơi ép vào thành giường, còn Tống Thanh Thư thì nằm nghiêng trên giường quay ra hướng của nàng nói chuyện, vì thế chẳng khác gì khuôn mặt của hắn chỉ cách cái gò mu đang lúp xúp phồng ra thành cái mô nhỏ dưới làn vải quần bị ép vào thành giường có một gang tay, hắn liền nhắm mắt lại như là yếu ớt mỏi mệt, thực chất là âm thầm lén lút hít sâu vào để ngửi lấy, một cái mùi thịt âm hộ của nữ nhân tản mát ra từng hồi nhàn nhạt bay vào mũi của hắn, tuy không giống như mùi hương thơm cơ thể nhưng lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn vô cùng… Nhớ đến tối hôm qua lúc nhìn thấy nàng trong hoàng cung quyết đoán sát phạt nhanh lẹ, ai ngờ hôm nay thấy nàng như một tiểu cô nương, còn có như là đưa cái âm hộ ra trước mắt mình tựa như mời gọi, cái sự chuyển biến này quá lớn khiến hắn thực sự có chút chấn kinh, tuy nhiên sau khi chấn kinh thì hắn cũng hiểu ra chút ít điều gì, với kinh nghiệm phong phú của mình đối với nữ nhân, từ bên trong cử chỉ lời nói cho đến việc làm của Hoàn Nhan Bình, hắn bén nhạy phát giác được nàng đối Đường Quát Biện tựa hồ có một loại tình cảm khác thường, chỉ bất quá bời vì lễ nghi luân lý cũng hoặc là do nàng còn trong sáng tinh khiết, khiến cho nàng chưa có nhận rõ chính nội tâm của mình.
" Đường Quát Biện chẳng lẽ thật sự là Phan An chuyển thế sao a, đã có thê tử Hoàn Nhan Ca Bích một nữ nhân hoàn mỹ dạng này, lại còn vô tình lơ đãng trêu chọc tim của tiểu di tử…” Tống Thanh Thư âm thầm tắc lưỡi, vì muốn cứu nhóm Tống Viễn Kiều, không thể nói được chính mình bây giờ lại cần phải dẫn đạo một chút cảm tình của Hoàn Nhan Bình. "Ta làm như vậy có phải là quá vô sỉ hay không đây?" Sự việc nước đã đến chân, Tống Thanh Thư bây giờ lại có chút do dự, "Ai, có lẽ ta làm người xấu cũng không hoàn toàn đủ triệt để được…”
-Uy…..tỷ phu không đến mức yếu ớt như vậy, khi nghe muội nói thế chứ a?
Thấy Tống Thanh Thư hai mắt nhắm lại, sắc mặt âm tình bất định một mực không nói gì nữa, Hoàn Nhan Bình mắt hạnh trợn tròn liền hỏi.
-Không, ta chỉ là chợt nhớ tới Hoán Y Viện vừa rồi muội mới nhắc đến.
Tống Thanh Thư lấy lại tinh thần, hời hợt liền chuyển hướng đến Hoán Y Viện ..
-Hừ, cái chỗ đó rất thích hợp để những nữ nhân Tống Quốc không ai bì nổi kia ẩn trú!
Hoàn Nhan Bình nói một câu không rỏ ràng, cũng không có muốn nhắc thêm về chuyện này, mà ngược lại nàng còn hỏi hắn thêm một số chi tiết. Tống Thanh Thư run lên, nghi ngờ nhìn lấy nàng:
-Muội làm gì mà hỏi ta cặn kẽ như vậy? Giống như là đang thẩm vấn ta vậy..
Hoàn Nhan Bình xấu hổ:
-Muội cũng biết là không gạt được tỷ phu, thực ra lần này hoàng đế ca ca cũng cảm thông cho tỷ phu có thương tích trong người, nên ân chuẩn tỷ phu không cần đến Thượng Thư Tỉnh báo kết quả nhiệm vụ vừa rồi, tuy nhiên sự tình thì vẫn cần phải hỏi rõ ràng về mọi phương diện, cũng không thể tin vào lời của đám người Hải Lăng Vương, cho nên muội mới đứng ra nhận đón lấy việc này..
-À..thì ra là thế….
Tống Thanh Thư thở nhẹ nhỏm, chỉ cần không phải cố tình nhắm vào mình thì tốt rồi, tiếp lấy lthì hắn cùng nàng chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi.
Tuy nhiên vì để gia tăng cơ hội tiếp xúc cùng Hoàn Nhan Bình, Tống Thanh Thư mỗi lần trả lời Hoàn Nhan Bình, lời nói đều cố tình giữ lại không nói ra hết rõ ràng, chính là để mấy ngày sau khiến cho nàng phải đến hỏi cho kỷ càng hơn, Hoàn Nhan Bình tuy mơ hồ cũng thấy điều này, thế nhưng vẫn là giả như cái gì cũng không biết, nàng chỉ cho rằng Đường Quát Biện muốn thân cận gặp mặt mình thường xuyên hơn mà thôi, một trái tim lại bị kích động phanh phanh trực nhảy, tuy nhiên rất nhanh liền bị lý trí của nàng đè xuống. Mấy ngày sau đó Tống Thanh Thư càng cố gắng xa lánh Hoàn Nhan Ca Bích, ngày kế tiếp nói không đuợc mấy câu, ngược lại thì cùng Hoàn Nhan Bình trò chuyện bình thường vui vẻ, nhìn thấy thế Hoàn Nhan Ca Bích đối với chuyện này vừa cao hứng lại là vừa thương tâm.
Sáng sớm vào một ngày, Hoàn Nhan Bình cao hứng chạy đến tìm Tống Thanh Thư Thư, ống quần nhét tại bên trong đôi ủng thô, làm cho cặp chân dài phác hoạ thon dài thẳng tắp, phối hợp với bên hông dây đeo gọn gàng, càng thêm lộ ra eo nhỏ đứng thẳng, một cô nương tràn ngập sức sống thanh thanh tú động lòng người đứng ở trước mặt hắn:
-Tỷ phu, đừng học theo những người Hán kia, cả ngày cứ ngây ngốc ở trong phòng dưỡng thương, chúng ta là người Nữ Chân nên tại trên lưng ngựa để khôi phục thương thế thì tốt hơn a…Đi… muội mang tỷ phu cùng đi đến vùng ngoài thành đông săn bắn…..