Tống Thanh Thư thần bí, đem ngón tay để dọc tại trước miệng:
-Suỵt…
-A?
Hoàn Nhan Bình một mặt ép bức,
-Tỷ phu không muốn nói?
-Ách, ý ta là. . .
Tống Thanh Thư cố ý từ từ cậm chạp, xâu đủ khẩu vị háo hức của Hoàn Nhan Bình, rồi mới nói,
-Đó là một bí mật.
Hoàn Nhan Bình tức giận đến suýt chút nữa vung roi lên, bất quá vẫn là lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong:
-Tỷ phu …..
Nàng cố ý kéo dài âm cuối làm nũng nói:
-Nói cho muội biết đi mà…
Hoàn Nhan Bình đại đa số thời điểm đều biểu hiện ra ngoài mặt lãnh khốc, cho nên khi nàng giống một cái tiểu cô nương nũng nịu, ngay cả Tống Thanh Thư cũng chịu không nổi:
-Đây chính là độc môn tuyệt kỹ của ta, không thể tùy tiện nói cho người khác biết được.
Nguyên lai khi hắn nghe được Hoàn Nhan Bình nói lên tài bắn cung thông thần của Đường Quát Biện, thì hắn biết nếu mình bắn cung thì khó mà tránh khỏi quá vụng về, dù sao Hoàn Nhan Bình cũng là cao thủ trong các cao thủ bắn cung, chỉ cần liếc một chút liền có thể nhìn ra mức độ bắn tên của hắn, thế là hắn dứt khoát sử dụng theo cách của hắn, đương nhiên chẳng có đạt tới cái gì chi cảnh bắn cung không dùng mũi tên, mà chính là muốn dùng cái thủ thuật này để hấp dẫn lực chú ý của Hoàn Nhan Bình, vì thế lặng lẽ bắn ra kiếm khí đánh trúng mấy con chim nhỏ, nói đến thì hắn cũng gặp phải may mắn, đây là đang trong rừng cây chứ không phải trên thảo nguyên bao la, nếu trên thảo nguyên gặp phải chim điêu bay quá cao, thì kiếm khí của hắn cũng không có bản sự bắn được xa như vậy. -Chẳng lẽ ngay cả muội cũng không thể nói ra sao? Muội cũng không phải là người ngoài.
Hoàn Nhan Bình càng không ngừng nắm cánh tay hắn vung lấy cầu khẩn nói.
-Tại vì đây thật độc môn tuyệt kỹ của ta,
Tống Thanh Thư đương nhiên không thể nói cho nàng biết được chân tướng, đành phải nghĩ biện pháp nói qua loa cho xong,
-Đời này ta chỉ đem bí mật này nói cho thê tử của ta biết, sau đó lại truyền cho đời sau của ta mà thôi…
-Cùng lắm thì muội làm thê tử của huynh là được a!
Lời Hoàn Nhan Bình vừa thốt ra, hai người lập tức cùng sửng sốt.
-Muội nói cái gì?
Tống Thanh Thư thần sắc cổ quái vô cùng.
Hoàn Nhan Bình lúc này mặt đã đỏ đến như cà chua:
-Tỷ phu nghe lầm rồi….!
Nói xong liền chột dạ giục ngựa hướng phía trong rừng cây chạy như điên.
Tống Thanh Thư cười lên, lúc này không cần phải giải thích gì nữa, Hoàn Nhan Bình tuyệt đối da mặt không đủ dày để nhắc lại việc bắn cung này: -Muội chờ ta với!
Hoàn Nhan Bình lúc này còn tâm trí nào mà chờ hắn, nghe được thanh âm hắn, ngược lại chạy càng nhanh, nhưng trong rừng rậm thì ngựa bất lợi không thể phi nước đại được, Tống Thanh Thư lúc này mới miễn cưỡng đuổi theo kịp nàng.
-Tỷ phu, nơi này có con mai hoa lộc!
Phía trước Hoàn Nhan Bình la lớn, gặp con mồi thì cảm giác hưng phấn đã hòa tan xấu hổ đang trong nội tâm nàng, rất nhanh một mũi tên vọt tới, bất quá con mai hoa lộc kia rất cơ cảnh, nghe được tiếng nàng kinh hô, thì thân hình liền động, vừa lúc tránh thoát được một tiễn trí mạng.
Mai Hoa Lộc nhảy trái lại nhảy phải, nương nhờ rừng rậm yểm hộ, rất nhanh biến mất phía sau bụi cây, tuy nhiên Hoàn Nhan Bình ra đến nơi này lâu như vậy, vất vả lắm mới đụng phải loại con mồi này khó có được, làm gì mà buông tha bỏ được, nàng vội vàng cúi người đem trọn thân thể áp sát vào trên lưng ngựa, tránh thoát các nhánh cây hỗn loạn, truy đuổi theo con mai hoa lộc .. Tống Thanh Thư ở phía sau nhìn mắt trợn tròn, hắn nào có tốt kỵ thuật như vậy? Trong một lúc ngây người thì thân ảnh Hoàn Nhan Bình đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ có thể loáng thoáng nghe được từ nơi xa rừng cây có âm thanh truyền đến.
Hiện tại bởi vì Hoàn Nhan Bình có quan hệ đến việc giải dược cứu nhóm Tống Viễn Kiều, nên Tống Thanh Thư cũng không muốn nàng bị xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, với lại trong khoảng thời gian ở chung này, hắn đối với cô nương đáng yêu này cũng là rất có hảo cảm…
Tống Thanh Thư cắn răng, dứt khoát vứt bỏ tuấn mã, mũi chân điểm một cái cả người như mũi tên hướng đến trong rừng rậm đuổi theo.
Không ngựa trói buộc, Tống Thanh Thư như chim sổ lồng giữa núi rừng, chỉ nhìn thấy một làn hắc ảnh ở trên những nhánh cây nhảy vọt. Cứ như vậy truy đuổi một đoạn thời gian, Tống Thanh Thư đã đuổi kịp Hoàn Nhan Bình, bất quá hắn hiện tại không dám đến gần đối phương, dần dần thả chậm cước bộ, từ ở phía sau lưng nàng âm thầm bảo hộ.
Con mai hoa lộc đã chạy tới một nơi tuyệt cảnh, phía trước không còn có đường, đằng sau lại có truy đuổi, bên cạnh thì là một khe núi dựng đứng, đang đứng gào thét lên.
Hoàn Nhan Bình truy đến nơi đây thì cười đắc ý:
-Lần này nhìn ngươi trốn nơi nào.
Dựng lên cung tiễn đang muốn bắn tới, thì con mai hoa lộc phảng phất có linh tính, co lại hướng phía trước chúi xuống, vừa vặn khiến cho Hoàn Nhan Bình không có góc độ tầm bắn.
Hoàn Nhan Bình để cung tên xuống, rút ra thanh yêu đao nhảy xuống ngựa, theo Hoàn Nhan Bình từng bước một tới gần, lúc này con mai hoa lộc rõ ràng nóng nảy, thỉnh thoảng nhìn qua khe núi bên cạnh, thấy vậy Hoàn Nhan Bình sợ nó hướng đến khe núi nhảy xuống, vậy mình coi như toi công hồi nãy giờ, tay trái cầm đao, tay phải ấn tại hía trênbên hông roi da, toàn bộ lực chú ý đặt ở trên thân con mai hoa lộc cách đó không xa, một khi nếu nó hướng xuống khe núi nhảy, thì cây roi nàng liền lập tức quấn lấy thân thể của nó, con hươu này hình thể không lớn, Hoàn Nhan Bình tự tin có thể kéo nó giựt ngược lại được, Tống Thanh Thư nhíu mày, vội vàng tới gần chút.. Thấy con hươu càng lúc càng gần, trên mặt Hoàn Nhan Bình dần dần hiện lên nụ cười hưng phấn, bất chợt nàng cảm thấy hường phía trên bắp đùi mình hơi nhói lên một cái, cúi đầu nhìn lại, thì thấy một con tiểu xà hoa văn đỏ vàng giao nhau đang bám chặt trên đó.
-Hỏng bét..
Hoàn Nhan Bình cảm thấy không ổn, đang muốn đường cũ lui về, thì lại phát giác được một cảm giác tê dại truyền đến khắp cái chân, trọng tâm nàng liền bất ổn, cả người liền hướng bên cạnh khe núi ngã xuống.
Con tiểu trùng kia quá nhỏ, Tống Thanh Thư ngay từ đầu cũng không có chú ý tới, thẳng đến khi Hoàn Nhan Bình đột nhiên sựng người lại, hắn mới phát giác được có chút không ổn, khi hắn nhìn kỹ lại thấy con tiểu xà kia, thì Hoàn Nhan Bình đã hướng bên khe núi té ngã xuống.
Thời khắc điện quang hỏa thạch, Tống Thanh Thư không còn suy nghĩ nhiều, thân hình lập tức liền lao đến, đáng tiếc vẫn là đã trễ một bước, hắn chỉ kịp nắm bắt được ống tay áo của Hoàn Nhan Bình, trong nháy mắt ống tay áo liền bị xé rách, Tống Thanh Thư vội ném đi nửa tay áo đó, cả người thả người lao theo, một phát chụp lại được Hoàn Nhan Bình, chỉ tiếc lúc này hai người trọng tâm rơi xuống quá mạnh, hắn cũng không cách nào thi triển khinh công, chỉ đanh đem Hoàn Nhan Bình ôm chặt trong ngực, vận khởi hộ thể chân khí một đường từ phía trên khe núi lăn xuống …