Hoàn Nhan Bình đứng lên thử đi một bước, tuy nhiên có một cảm giác đau đớn truyền đến, làm cho thân người nàng lập tức hướng ngã xuống.
Tống Thanh Thư tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ lấy eo nàng:
-Muội thấy sao?
-Không biết nữa, muội có cảm giác toàn thân bất lực, đầu cũng choáng váng từng hồi..
Hoàn Nhan Bình vỗ lấy trán, có chút suy yếu nói ra.
-Có thể là độc rắn vẫn còn đang có tác dụng, cách một đoạn thời gian thì sẽ liền tốt, hiện tại trời đã tối, ta trước ôm muội đi tìm nơi có thể nghỉ chân.
Tống Thanh Thư đáp.
-Um ..
Hoàn Nhan Bình thanh âm ép xuống rất thấp.
Tống Thanh Thư chặn ngang đưa nàng ôm vào ở trong ngực, bắt đầu ở trong sơn cốc tìm kiếm, toàn bộ quá trình Hoàn Nhan Bình không nói một lời, chỉ là đem gương mặt dán tại trên lồng ngực hắn, cũng không biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì. Rốt cục Tống Thanh Thư cũng tìm được một cái tiểu sơn động, nhặt lấy một số cỏ trải trên mặt đất, rồi đem Hoàn Nhan Bình nhẹ nhàng để lên phía trên:
-Bình nhi, bây giờ bên ngoài tối đen, cũng không biết đường đi ra ở nơi nào, lại thêm muội đang có thương tích trong người, chỉ sợ đêm nay chúng ta phải ở chỗ này qua đêm.
-Um..
Hoàn Nhan Bình hai tay ôm đầu gối ngồi tại trên đám cỏ, cứ như thế lẳng lặng nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư nhịn không được cười trêu nói:
-Ngày bình thường tiểu công chúa hoạt bát đã mất đâu hết rồi, muội bây giờ ngoại trừ câm “ um..” thì không biết nói cái gì khác sao a?
-Tỷ phu lại giễu cợt muội..
Hoàn Nhan Bình cũng mỉm cười, nắm lên một đám cỏ hướng về phía hắn ném tới, vì là từ thuở nhỏ đã sống trên thảo nguyên nên việc dùng cành cây nhóm lửa để tạm thời sưởi ấm không phải là chuyện khó đối với nàng, rất nhanh bên trong tiểu sơn động đã bừng sáng ánh lửa… Một hồi qua đi, Tống Thanh Thư từ trong ngực xuất ra một miếng lương khô đưa tới, có chút lúng túng nói ra:
Nhìn lấy mẫu lương khô không còn thành hình qua ánh lửa, vành mắt Hoàn Nhan Bình lập tức liền đỏ:
-Tỷ phu… lương khô cũng vỡ thành dạng này, trước đó tỷ phu vì bảo vệ thân thể của muội, một đường lăn từ trên núi xuống đã thụ không biết bao nhiêu thương tổn!
Tống Thanh Thư không để ý đến cười cười:
-Không phải là ta đã từng nói với muội sao? Tỷ phu ta đây da dày thịt béo, không có gì đáng ngại đâu.
-Còn nói không có việc gì, mau nhìn y phục của tỷ phu đều bị xé rách thành dạng này!
Hoàn Nhan Bình nói tới đây, đau lòng nhìn lấy hắn.
-Nhìn bên ngoài thì thấy thê thảm mà thôi, thực ra ta không có bị thương tích gì cả. Tống Thanh Thư cười nói.
-Muội không tin, tỷ phu đem y phục thoát ra cho muội nhìn xem thử đi..
Hoàn Nhan Bình vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn nói ra.
-Cởi y phục?
Tống Thanh Thư nhất thời thần sắc cổ quái.
- Tỷ phu xấu, bên trong đầu óc của tỷ phu đến tột cùng đang suy nghĩ cái thứ gì a,
Hoàn Nhan Bình đỏ mặt nhéo hắn một cái,
-Muội chỉ muốn kiểm tra xem chỗ nào có vết thương, trên người của muội có mang theo kim sang dược.
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, giải dược Yên Chi Túy trọng yếu như vậy, Hoàn Nhan Bình không có khả năng tùy tiện rời xa, rất có thể nàng mang theo trong người, vừa vặn thừa cơ cũng nên tìm hiểu một chút.
-Tốt tốt …. Đừng nhéo nữa, ta thoát ra y phục là được a ..
Tống Thanh Thư làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, nói xong chậm rãi cởi y phục ra.
Mặc dù hắn có chân khí hộ thể, nhưng bất quá cũng chỉ có thể tránh bị nội thương hoặc là gãy xương, tầng ngoài da thịt thì vẫn là bị đa vụn cùng nhánh cây dọc theo khe núi cào xước tạo ra không ít vết thương trầy xước rướm máu, Hoàn Nhan Bình nước mắt liền chảy xuống, có chút nghẹn ngào kêu lên: -Tỷ phu….
-Được rồi… được rồi, thấy qua chỉ là dọa người mà thôi, không có gì đáng ngại.
Tống Thanh Thư cười khổ nói..
-Đừng nhúc nhích, để muội đắp thuốc cho tỷ phu.
Hoàn Nhan Bình cắn môi, lườm hắn một cái, từ trong người lấy ra cái túi rồi để dưới đất.
Tống Thanh Thư vừa nhìn thấy trong lòng hơi động, chỉ cái túi cười nói:
-Bình nhi, làm sao mà muội lại mang theo nhiều thuốc trong người như vậy a?
Hoàn Nhan Bình nhăn nhăn cái mũi:
-Hừ, trong này có rất nhiều độc dược, nếu như tỷ phu dám khi dễ. . . tỷ tỷ, thì hãy nhìn muội sẽ hạ độc gϊếŧ chết tỷ phu…
-Thật sao?
Tống Thanh Thư tùy ý nắm lên gói thuốc, mở ra ngửi,
-Đây là độc dược gì vậy?
-Đừng ngửi…!
Hoàn Nhan Bình chợt sợ hãi, vội vươn tay đến chụp lấy túi thuốc kia,
-Đây là Yên Chi Túy!
Tống Thanh Thư thực ra sớm đã nhìn thấy phía trên viết chữ nhỏ, lúc này mới chỉ là ngửi lấy, trong thân thể hắn liền sinh ra một cảm giác mê muội không còn chút sức lực nào, âm thầm kinh hãi: “ Yên Chi Túy này quả nhiên nhằm vào cao thủ võ lâm, bằng vào tu vi hiện tại của mình, ngay cả ngửi một chút cũng đã có phản ứng lớn như vậy…” -Ui… ta không được rồi, cảm thấy muốn choáng ..
Tống Thanh Thư biểu lộ khoa trương la lên, cả người thuận thế hướng phía sau ngã xuống, thực chất hắn nào có bị nghiêm trọng như vậy, vì đã sớm đem chút ít phân lượng độc này bức ra bên ngoài thân thể rồi.
-Tỷ phu đang bị thương, không nên loạn cầm a!
Hoàn Nhan Bình vừa tức vừa gấp, vội vàng lại từ trong ngực lấy ra một túi thuốc khác, dùng móng tay khẩy lấy chút phân lượng thuốc bột đưa đến bên miệng Tống Thanh Thư,
-Mau nuốt vào, đây là giải dược Yên Chi Túy!
" Nguyên lai thuốc giải độc này luôn ở trên người nàng." Tống Thanh Thư âm thầm đem hình dạng cái túi giải dược nhìn kỹ, suy nghĩ lát nữa sẽ tìm cơ hội trộm lấy.
-Tỷ phu thối, làm hù chết muội.
Gặp hắn đã nuốt vào giải dược, Hoàn Nhan Bình vỗ vỗ lấy bộ ngực, thở phào. -Dù sao thì ta cũng biết muội sẽ cứu ta.
Tống Thanh Thư cười đáp, nhưng trong lòng thì phiền muộn vô cùng, bởi vì Hoàn Nhan Bình tiện tay lại đem giải dược nhét về trong ngực của mình.
-Hừ, không được lộn xộn nữa, cứ nằm yên xuống, để muội xức thuốc các vết thương cho tỷ phu.
Hoàn Nhan Bình lườm hắn một cái, lấy túi đựng kim sang dược, tỉ mỉ đem thuốc bột thoa những vết thương hỗn loạn ở trên người của hắn.
Do Tống Thanh Thư đang nằm, Hoàn Nhan Bình thay hắn xức thuốc nên quỳ ngồi dưới đất, nửa người trên cúi xuống cẩn thận lau sạch thoa thuốc, Tống Thanh Thư mấy lần đưa tay muốn từ trong ngực nàng đem giải dược trộm lấy, bất quá hắn võ công tuy cao, nhưng ngón nghề diệu thủ lại không am hiểu, vì thế không có nắm chắc không làm kinh động đến Hoàn Nhan Bình, đành phải từ bỏ cái ý nghĩ mê người này. Những ngón tay Hoàn Nhan Bình vuốt nhẹ qua những vết thương bị cào xước trên thân Tống Thanh Thư, trong đầu nàng lại hiện ra cảnh tượng hắn đem mình ôm thật chặt vào trong ngực, dùng thân thể che chắn cho nàng, trong đôi mắt dần dần hiện ra tầng hơi nước:
-Tỷ phu, huynh đã dùng thân thể của mình che chắn để cứu muội…
- Nha đầu ngốc, tỷ phu không cứu muội thì cứu ai đây chứ?
Tống Thanh Thư cười nói.
-Vậy nếu muội cùng với tỷ tỷ đồng thời rơi xuống vách núi, thì tỷ phu sẽ cứu ai trước đây?
Hoàn Nhan Bình đột nhiên hỏi, một mặt chờ đợi nhìn qua hắn.
-Ách ….
Tống Thanh Thư không còn gì để nói, nữ nhân chẳng lẽ luôn yêu thích hỏi về vấn đề như loại này sao a?
-Đương nhiên là cùng một chỗ cứu cả hai…
-Lúc ấy tình huống khẩn cấp, tỷ phu chỉ có thể cứu được một người thì sao? Hoàn Nhan Bình bất mãn hắn trả lời qua loa cho có.
Tống Thanh Thư buồn phiền, bất quá hắn biết loại vấn đề này nếu trả lời không tốt, thì cũng rất dễ dàng phá hư hảo cảm mà hắn thật vất vả tạo dựng lên:
-Vậy thì ai ta cũng không cứu…
-Vì cái gì?
Hoàn Nhan Bình không ngờ tới là cái đáp án này, liền sửng sốt.
Tống Thanh Thư trịnh trọng nói:
-Bời vì cho dù mặc kệ là ta cứu ai, quãng đời hai người sống sót còn lại về sau này đều sẽ sống trong áy náy tự trách, còn không bằng ai cũng không cứu, ba người chúng ta cùng chết, coi như là đất phủ thì cũng có thể tiếp tục thật vui vẻ làm người một nhà.
Tống Thanh Thư vốn cho rằng Hoàn Nhan Bình sẽ cảm động mà lệ nóng doanh tròng, ai ngờ đối phương lại cắn một cái trên bả vai hắn, Tống Thanh Thư hít sâu một hơi: