-Thanh Thư, tâm ý của ta đã quyết, nếu như con không thể đem những vị công chúa này cùng một chỗ cứu ra, ta cũng sẽ không rời khỏi nơi này đâu.
Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình chần chờ một chút, rồi cùng biểu thị đồng ý.
-Chẳng lẽ các vị không màng tới danh dự Võ Đang sao?
Tống Thanh Thư vừa tức vừa gấp, thực sự không biết nói cái gì cho phải.
-Thanh Thư…. ngươi không cần phải nói,
Trương Tùng Khê cũng mở miệng nói,
- Chúng ta đã phạm phải chuyện sai, nên sẽ thản nhiên đối mặt, sư phụ lão nhân gia không phải là người bình thường, sau này biết được tình huống nơi này chắc chắn lão nhân gia cũng sẽ đồng ý cách chúng ta làm."
Gặp ba người từ từ đầu thì lo sợ, đến bây giờ thì khuôn mặt kiên định, Tống Thanh Thư cũng thấy bội phụclại nhìn một chút ba nàng công chúa đáng thương kia, trong lòng hào khí lại tỏa ra: -Vậy được rồi…tiểu điệt sẽ thử nghịch thiên cải mệnh một lần thử xem sao…
Bất quá hắn tuy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhiệt huyết, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, nhanh chóng phân tích nói:
-Nếu phải cứu những vị công chúa này, thì cần phải bàn bạc kỹ hơn, hôm nay sợ là chưa được, để tránh đả thảo kinh xà, vẫn phải ủy khuất các vị ở lại chỗ này thụ nhiều khổ nạn một đoạn thời gian…
Trương Tùng Khê đại hỉ:
-Thanh Thư… ngươi chịu đại phong hiểm để cứu các nàng, chúng ta đã vui vẻ vô cùng, còn chịu thêm chút khổ ải thì tính cái gì!
-Tuy nhiên sắp tới yêu nữ kia chắc chắn sẽ dung chuyện vừa xảy ra để áp chế, bức hỏi tuyệt học Võ Đang của chúng ta, chyện này nên ứng phó như thế nào đây?
Ân Lê Đình thần sắc lo lắng nói.
-Việc này cũng là dễ dàng,
Tống Thanh Thư nhanh chóng nói, -Đến lúc đó các vị đọc cho Hoàng Nhan Bình nghe khẩu quyết chín thật một giả, thì đã có thể tạm thời ứng phó, lại có thể giữ lại tinh túy tuyệt học Võ Đang..
Trương Tùng Khê thoáng vui mừng:
-Kế này rất hay, làm sao ngươi lại nghĩ đến được như vậy…
Tống Thanh Thư oán thầm, liền nói:
-Bây giờ không phải là nói, bên ngoài đám thị vệ lập tức sẽ vào đến, tiểu điệt đi trước đây, các vị bảo trọng.
Thuận tay giải khai huyệt đạo ba vị công chúa đang nằm trên mặt đất, Tống Thanh Thư mũi chân điểm một cái, cả người khinh vũ phiêu nhiên đi xa.
-Thanh Thư tiểu tử này khinh công quả nhiên là thiên hạ vô song.
Trương Tùng Khê nhịn không được tán thán nói.
-Tứ đệ quá khen…
Tống Viễn Kiều ngoài miệng tuy nói như vậy, trên mặt vẫn giấu không được vẻ tự hào.
-Đại sư huynh, Tứ sư huynh, tiểu đệ một…. yêu cầu … Ân Lê Đình đột nhiên ấp úng nói.
-Chuyện gì?
Tống Viễn Kiều cùng Trương Tùng Khê liếc nhau, không biết chuyện gì lại làm cho Ân Lê Đình khó xử như thế.
-Chuyện hôm nay. . . nếu chúng ta chết tại Kim Quốc thì cũng thôi không nói, nhưng nếu là có cơ may quay trở về Võ Đang, mong rằng hai vị huynh trưởng đừng có hối hận ra mặt. . . để bảo đảm bí mật..
Ân Lê Đình xấu hổ nói.
-Yên tâm đi, tại trước mặt đệ muội, chúng ta tuyệt đối sẽ thủ khẩu như bình.
Tống Viễn Kiều cùng Trương Tùng Khê mặt liền đỏ ửng, nghĩ thầm chuyện này cũng không phải là tốt đẹp cái gì, chính chúng ta không phải là cũng giống như ngươi sao?
Lúc này ba vị công chúa đã dần dần tỉnh lại, bên ngoài đám thị vệ cũng lục tục xông tới, ba người liền ngậm miệng, không tiếp tục nói một câu.
……………………………………………………………………………….. Sau khi từ Hoán Y Viện sau khi ra ngoài, Tống Thanh Thư buồn bực ngán ngẩm, bây giờ hắn có thể nói là nhức đầu không thôi, phải cứu ra các vị công chúa Tống triều, trước mắt xem ra có hai nan đề, một là như thế nào đem nhiều người như vậy từ trong hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm cứu ra, hai là cứu sau khi cứu ra, làm cách nào an toàn để đưa mọi người ra khỉ thành, mặc kệ là phương diện nào, Tống Thanh Thư bây giờ đều là vô kế khả thi.
"Trước tìm cơ hội cùng những công chúa bị giam cầm trong Hoán Y Viện bắt liên lạc rồi tính sau, dù sao trước tiên cũng phải biết rõ ràng các nàng có bao nhiêu người cùng tình huống, thì mới tốt chế định kế hoạch tương ứng ..” Tống Thanh Thư nghĩ đến tâm phiền ý loạn, rốt cục cũng thấy ra một tia đầu mối.
Hôm nay động tĩnh lớn như vậy, khẳng định là không có cách nào tiếp tục xâm nhập Hoán Y Viện, Tống Thanh Thư quyết định về trước phủ đệ Đường Quát rồi mới quyết định, bất quá hắn vừa đi mấy bước, đột nhiên trong lòng hơi động, liền thay đổi phương hướng hướng đến chỗ ở của tên thái giámTiểu Hưng Quốc đi đến. Tống Thanh Thư cũng không biết mình vì sao đột nhiên quyết định đến đó, có lẽ là muốn thử thời vận, hay là có thể lần nữa gặp lại Hoàng Sam nữ tử kia hay không? Bất quá hắn cũng biết ý nghĩ này có chút buồn cười, lần Hoàng Sam nữ tử lặng yên không một tiếng động rời đi, chẳng lẽ nàng lại còn quay trở lại để nhìn một tên tiểu thái giám?
Tại một chỗ trong bóng tối lặng lẽ thay đổi hóa thành Tiểu Hưng Quốc, Tống Thanh Thư lợi dụng diện mục của Tiểu Hưng Quốc nghênh ngang xuất hiện trong hoàng cung, trong lòng của hắn cũng có chút chột dạ: “ Tiểu Hưng Quốc thật đã biến mất vài ngày, cũng không biết có ai hoài nghi? Còn có bên kia Hoàng Hậu cùng mình hẹn ba ngày qua gặp một lần, chính mình lỡ hẹn, cũng không biết có hậu quả gì không? “
Nơi ở của Tiểu Hưng Quốc một màu đen kịt, nhìn qua thì không có ai bên trong, tuy nhiên lấy Tống Thanh Thư lại có thể loáng thoáng phát giác được tựa hồ như có khí tức, cũng không biết đó là Hoàng Sam nữ tử hay là người khác. Dù sao Tiểu Hưng Quốc bị chết không minh bạch, cũng không biết là bên trong hoàng cung là ai muốn lấy mạng của hắn, Tống Thanh Thư không thể không cẩn thận…. Tống Thanh Thư giả vờ không có chút nào đề phòng, nghênh ngang đi vào bên trong, vừa đẩy cửa ra, trước mắt một tia hàn quang xuất hiện, Tống Thanh Thư chần chờ một chút, không có phản kích, còn làm ra một bộ thất kinh:
-Nữ hiệp xin tha mạng!
Hắn vừa thốt ra miệng liền thầm kêu hỏng bét, bởi vì thân phận Tiểu Hưng Quốc này là tên tiểu thái giám, trong nháy mắt này không có khả năng phân rõ người ẩn núp trong bóng tối là nam hay nữ. Quả nhiên bên tai liền truyền đến thanh âm lạnh như băng:
-Nếu không phải ở đây là nữ hiệp chẳng lẽ còn người khác hay sao?
-Hừ ….
Hoàng Sam nữ tử thu hồi trường kiếm, tựa hồ tiếp nhận lời hắn giải thích, nàng quay người đi vào trong, nhìn thấy nàng đi lại có chút tập tễnh, sắc mặt so trước đó càng thêm tái nhợt mấy phần, Tống Thanh Thư liền hỏi: -Nữ Hiệp lại thụ thương?
-Không cần ngươi quản…..
Hoàng Sam nữ tử đến nơi đầu giường ngồi xuống, mặt mỏi mệt suy yếu, nhưng vẫn không giảm nhaan sắc tuyệt đại phong hoa của nàng.
Lúc Tống Thanh Thư quan sát nàng, thì cũng vừa lúc nàng ngẩng đầu dò xét hắn, chú ý tới ánh mắt của Tống Thanh Thư, nàng khẽ giật mình, tiếp theo bực tức nói:
-Ngươi nếu cứ nhìn loạn như thế, cẩn thận ta móc hai tròng mắt của ngươi ra!
-Dung mạo xinh đẹp chẳng phải là để cho người nhìn, cũng không biết nữ hiệp vì sao lại kích động chứ…
Hoàng Sam nữ tử nghe hắn nói vậy thì lại bật cười:
-Ngươi chẳng qua chỉ là một tên. . . . tên giám, thì biết cái gì ..có xinh đẹp hay là không?
Tống Thanh Thư kêu lên:
-Thái giám cho dù trên thân thiếu lấy cái đồ vật đó, nhưng vẫn còn đôi mắt, làm sao mà nhìn không ra nữ hiệp xinh đẹp chứ? Hoàng Sam nữ tử trên gương mặt tái nhợt liền nổi lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, hé miệng hừ một tiếng: