Nguyên lai vừa rồi Hoàng Sam nữ tử thừa dịp loạn xông ra thoát khỏi trùng vây, tuy nhiên thị vệ hoàng cung cũng không phải là loại bất tài, cho dù khinh công đuổi không kịp nàng, nhưng trong tay bọn họ còn có cung nõ, Hoàng Sam nữ tử thân pháp dù cao tuyệt tránh né qua được phần đông, thế nhưng cuối cùng vẫn tránh không khỏi toàn bộ….
Hoàng Sam nữ tử quay trở lại chỗ ở Tiểu Hưng Quốc, lúc đầu định dùng nội lực đem mũi tên bức đi ra, chỉ tiếc là nàng đang trọng thương tại thân, điều động chân khí hữu hạn, mà trên đầu mũi tên lại có móc ngược, mỗi lần nàng vận công thì vết thương từ nơi đó đau buốt muốn ngất đi, nàng nào còn dám tiếp tục…
Bời vì mũi tên vẫn còn lưu trong thân thể, việc phong bế huyệt đạo cũng rất khó mà cầm máu, huyết dịch theo vết thương chảy ra nhỏ giọt lên bên trên ván giường, mới phát ra thanh âm tí tách để Tống Thanh Thư nghe được. Nghe được lời nói Hoàng Sam nữ tử, mặt Tống Thanh Thư lúng túng:
-Chuyện này chỉ sợ không tốt lắm đâu, nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu nhân lo lắng ảnh hưởng đến danh tiết của cô nương. . .
-Cái gì mà là nam nữ thụ thụ bất thân chứ, ngươi rõ ràng là một thái... .
Hoàng Sam nữ tử kém chút bị tức ngất đi, mình thật vất vả lấy dũng khí để nhờ hắn hỗ trợ, không nghĩ tới là hắn lại lo ngại? Nếu thật sự là một nam nhân ở chỗ này, chắc chắn sẽ không giống như hắn mà khước từ, còn hắn nếu quả thật là một nam nhân, cho dù nàng cận kề cái chết cũng sẽ không để đối phương hỗ trợ.
-Nếu cô nương không ngại, vậy tiểu nhân sẽ giúp một tay,
Tống Thanh Thư lại bổ sung một câu,
-Nhưng tiểu nhân nói trước, đây chính là do nữ hiệp yêu cầu, về sau không được tính sổ sách với tiểu nhân a. Hoàng Sam nữ tử chỉ cho là hắn sợ bị sát nhân diệt khẩu, vừa tức giận vừa buồn cười:
-Yên tâm đi, ta sẽ không tính sổ sách với ngươi đâu.
-Nữ hiệp xoay người sang chỗ khác, để tiểu nhân xem vết thương một chút.
Tống Thanh Thư một bên phân phó, một bên thu xếp lấy nước, băng vải mang đến, trong lòng cảm thán, trong cái thế giới này hắn lăn lộn lâu như vậy, thường xuyên đụng phải loại tình huống này, quen tay hay việc, riết rồi bản thân đều nhanh trở thành y sinh ngoại khoa.
Hoàng Sam nữ tử chậm rãi xoay người sang chỗ khác, bờ môi khép lại rất chặt, hiển nhiên nàng đang chịu đựng thống khổ. Tống Thanh Thư hướng đến phía sau lưng nàng nhìn lại, chỉ thấy vết thương nằm giữa tại ở bên dưới vai và xương sườn, thân cây tên đã bị nàng bẻ gãy, chỉ còn lại có bộ phận mũi tên một đoạn nhỏ chui vào trong da thịt, vết thương làm cho phụ cận y phục đã bị máu tươi thẩm thấu, áp sát vào trên thân…. Tống Thanh Thư không nói hai lời, liền xé rách áo trên lưng nàng, một vết rách kéo dài đến gần mông nàng, Hoàng Sam nữ tử phảng phất bị bỏng nước sôi đến, trong nháy mắt liền bật dậy, kéo cái chăn bên cạnh che ở trên lưng, vừa sợ vừa giận nhìn hắn:
-Ngươi làm gì vậy?
Nàng vốn là có thương tích trong người, động tác mạnh như vậy càng tăng lên cơn đau nhức trên lưng nàng, nhịn không được ưm một tiếng, muốn ngất đi.
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nói ra:
-Nữ hiệp, không xé y phục trên lưng, tiểu nhân làm sao đem mũi tên lấy ra a?
Ánh mắt sắc bén Hoàng Sam nữ tử lúc này mới dần dần nhu hòa xuống, trên mặt tái nhợt cũng nhiều them một tia hồng sắc:
-Nhưng. . . ngươi hà tất xé nhiều như vậy a?
-Tiểu nhân chỉ là tiện tay xé ra, rõ ràng là y phục của nữ hiệp không tốt chắc lắm, Thấy được ánh mắt gϊếŧ người của nàng, Tống Thanh Thư vội nói,
-Hảo hảo, nữ hiệp cũng không cần phản ứng lớn như vậy, dù sao tiểu nhân cũng là thái giám.
-Có đôi khi ta thật hoài nghi, ngươi có phải là thái giám thật hay không?
Hoàng Sam nữ tử hận hận liếc hắn.
-Há…nữ hiệp nếu là không tin, thì có thể chính mình đến kiểm tra tiểu nhân một chút..
Tống Thanh Thư cười đáp, đồng thời còn cố ý nhích hạ thể của mình đến gần nàng..
-Phi, vô sỉ. . .
Hoàng Sam nữ tử đối với bản tính vô lại của hắn sớm có lĩnh giáo, cũng không có tức giận như trước ..
-Nữ hiệp nếu còn tiếp tục ngồi lỳ ở trên giường đi, không đem mũi tên lấy ra, đến lúc máu thì có thể không còn khí lực để mắng tiểu nhân đâu.
Tống Thanh Thư nói xong đưa tay tới dìu nàng nằm xuống, khi bàn tay hắn vừa chạm đến bả vai, Hoàng Sam nữ tử toàn thân cứng đờ, vội nói: -Ta tự mình nằm xuống được rồi..
Nói xong lại nỗ lực nằm xuống, đầu tựa vào trong chăn, nhìn không ra biểu lộ gì.
Tống Thanh Thư xốc lên cái chăn phía sau lưng nàng, rõ ràng cảm giác được thân thể Hoàng Sam nữ tử rung động một chút, nhìn trước mắt mảng lớn da thịt tuyết trắng, đường cong cái mông săn chắc của nàng hơi vễnh lên, do nàng vừa rồi giãy dụa nên khiến cho làn vải kẹp chặc vào khe mông chia đều ra hai mảnh mông tròn, khiến người nhìn thấy khó mà không nghĩ đến chuyện bậy bạ… hắn nhịn không được nói ra:
-Nữ hiệp, tiểu nhân nhìn thấy thân thểnữ hiệp, sau này chắc chắn sẽ không gϊếŧ người diệt khẩu chứ…
-Im miệng, mau giúp ta lấy mũi tên ra đi!
Hoàng Sam nữ tử muốn giận ngất, nếu không còn cách nào khác, nàng hiện tại thật hận không thể chém tên thái giám này một kiếm cho hả. -Tốt …tốt tốt, vậy nữ hiệp cố nhịn một chút a.
Tống Thanh Thư rốt cục nghiêm chỉnh lại, đem dao hơ lên trên ngọn lửa, sau đó cẩn thận từng chút bắt đầu rạch vết thương sau lưng nàng.
-Ừm …
Hoàng Sam nữ tử đau đến trên mặt mồ hôi lạnh ứa ra, vô thức bàn tay một phát nắm lấy bên cạnh tay Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, rất nhanh hiểu được nàng vì quá đau, liền để cho nàng tùy ý bắt lấy tay mình, một tay tiếp tục xử lý vết thương, một bên suy nghĩ: "May mắn ta không phải người bình thường, chứ nếu bị ngươi giữ lấy một tay, làm gì mà giúp được ngươi lấy mũi tên ra."
Nhìn lấy nàng cố nén đau đớn, Tống Thanh Thư trong lòng cũng dâng lên một tia thương xót, vỗ nhè nhẹ trên tay nàng trấn an, nào ngờ Hoàng Sam nữ tử lại nắm chặt tay hắn. . .
………………………………………………………………………………………. -Tốt, mũi tên đã lấy ra.
Cũng không biết qua bao lâu, Tống Thanh Thư thở một hơi,
-Ngày xưa có Quan Vân Trường cạo xương trị độc, hôm nay nhìn thấy nữ trung Quan Công, thật sự là khai mở nhãn giới.
-Phi, cái gì mà là nữ Quan Công đây.
Hoàng Sam nữ tử bị hắn chọc cho tức điên, tên thái giám này lại học đòi văn vẻ trích dẫn kinh điển dở dở ương ương.
-Nữ hiệp dĩ nhiên không phải là Quan Công, Quan Công mặt không có được trắng như vậy,
Tống Thanh Thư cười nói,
- Tuy nhiên nữ hiệp có thể đem bàn tay của tiểu nhân thả lỏng ra? Tiểu nhân còn phải bó thuốc đây.
-A …
Hoàng Sam nữ tử lúc này mới phát hiện mình đang một mực nắm chặt lấy tay của hắn, càng làm cho nàng xấu hổ là mười ngón của hai người lại là đan xen vào nhau, nên vội vàng hất tay ra.
Tống Thanh Thư mỉm cười cũng không để bụng, một bên bó thuốc vết thương, một bên cười nói: - Đây đã là lần thứ hai tiểu nhân trị thương cho nữ hiệp, võ công nữ hiệp tuy cao, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, nếu tiếp tục bị thương tổn, nói không chừng toàn thân trên dưới gì cũng đều bị tiểu nhân nhìn thấy hết..
Hoàng Sam nữ tử lông mày giương lên, tuy biết rõ ràng hắn nói chuyện không đứng đắn, nhưng cũng là vì quan tâm đến mình, nên không hề tức giận, chỉ là lạnh lùng nói ra:
-Chuyện của bản cô nương không cần ngươi một thái giám quan tâm. . . A, ngươi thoa thuốc gì cho ta vậy?
Nàng đột nhiên phát hiện, đối phương cũng không có dùng kim sang dược của nàng đưa cho hắn.
Tống Thanh Thư cầm bình thuốc ở trước mặt nàng lắc lắc:
-Đương nhiên là hảo dược, dùng thuốc này khôi phục vết thương nhanh hơn, mà vết thương khép lại cũng sẽ không lưu lại vết sẹo, nữ hiệp xinh đẹp như vậy, nếu ở trên người lưu lại vết sẹo, tướng công sau này nhìn thấy chỉ sợ sẽ đau lòng hơn chết. -Phi, cái gì mà là tướng công sau này, chỉ là nói loạn thất bát tao.
Hoàng Sam nữ tử tuy nhiên ngoài miệng không khách sáo, tuy nhiên thiên tính nữ nhân nào cũng thích mình xinh đẹp, chần chừ một lát liền hỏi,
-Ngươi chỉ là một thái giám, vì sao trên thân tại sao lại có dược liệu tốt như vậy chứ?
Tống Thanh Thư không chút hoang mang đáp:
-Chẳng lẽ nữ hiệp quên tiểu nhân là người bên cạnh hoàng hậu sao? Thuốc này là do người bên Thái Y Viện kính tặng đấy.
-Nguyên lai là như thế a.
Hoàng Sam nữ tử gật đầu.
-Nữ hiệp cứ ở chỗ này hảo hảo dưỡng thương đi, tiểu nhân phải qua bên cung làm việc, lát nữa tiểu nhân sẽ phân phó người bên ngự thiện phòng chuẩn bị một số món bổ huyết dưỡng khí đưa tới cửa, nữ hiệp đến lúc đó ăn nhiều thêm một chút mới tốt.
Tống Thanh Thư sau khi xử lý tốt vết thương, liền đứng dậy cáo từ. Hoàng Sam nữ tử nghiêng đầu lại, cứ như vậy nhìn lấy hắn, chỉ thấy một đôi tròng mắt của hắn thanh tịnh vô cùng: