Tuy là không biết rõ sau này nghĩa phụ Âu Dương Phong lại có thái độ đối với mình lúc lạnh lúc nóng, nhưng Âu Dương Phong dù sao cũng là nghĩa phụ của Dương Quá, trong khoảng thời gian này Dương Quá lại được Hoàn Nhan Lượng lễ ngộ, cho nên không tiện đối với Hoàn Nhan Lượng phát tác, đành phải vừa lúc ném lửa cháy rơi xuống trên thân mấy vị cao thủ dưới trướng Hoàn Nhan Lượng.
Vừa nghe qua, bốn vị cao thủ cùng nhau lạnh hừ một tiếng, thấy Hoàn Nhan Lượng cũng không có ý tứ ngăn cản, ngược lại còn lộ ra có chút ánh mắt hăng hái, bọn họ là những cao thủ bản thổ Kim Quốc, vốn đã có chút bất mãn Hoàn Nhan Lượng quá đãi ngộ đám người Âu Dương Phong là những cao thủ ngoại tộc này, trong lòng đã sớm có tâm tư muốn phân cao thấp, gặp chủ nhân ngầm đồng ý, bốn người phảng phất tâm hữu linh tê cùng đồng loạt ra tay. Dương Quá không nghĩ tới bốn người bọn họ lại ăn ý như thế, ở giữa vội vàng dung đơn chưởng đón lấy, chỉ tiếc hắn thiếu một cánh tay, đối mặt với tám cánh tay cùng lúc tiến công, khó mà tránh khỏi có chút giật gấu vá vai, lại thêm trong không gian nhỏ hẹp, không gian xê dịch tránh né cơ hồ bằng không, cho nên chưa tới mười chiêu, bốn tên cao thủ lợi dụng đúng cơ hội, hai người cùng một chỗ chống chọi cánh tay duy nhất của Dương Quá, hai người khác trong nháy mắt liền xuất hiện tại hai bên người hắn, một người đưa tay đặt tại hậu tâm Dương Quá, một người chế trụ vị trí hiểm yếu, chỉ cần kính lực phát xuất một cái, chỉ sợ Dương Quá liền bỏ mạng tại chỗ.
-Dừng tay! Hoàn Nhan Lượng đúng lúc kêu dừng lại,
-Các ngươi lấy bốn đánh một, nhìn thấy cũng không ra gì, còn không mau lui lại mau.. -Lấy bốn đánh một cũng chưa chắc đánh thắng được.
Dương Quá khuôn mặt đỏ bừng lên, hắn xưa nay cao ngạo, chẳng qua là khinh địch, trong lòng vừa sợ vừa giận, toàn thân chân khí dâng mãnh liệt, công lực bung ra hết mức chống chọi lại, bốn cao thủ kia liền cảm thấy thủ chưởng có một cỗ cự lực truyền đến, rốt cuộc không giữ nổi vị trí yếu hại của Dương Quá, bị bức lùi lại mấy bước, từng người đề phòng nhìn qua Dương Quá.
Dương Quá cũng không tiếp tục xuất thủ, đứng lên đi ra ngoài:
-Đa tạ Hải Lăng Vương thịnh tình khoản đãi, Dương mỗ không quen loại hoàn cảnh nơi đây, xin cáo từ.
Hoàn Nhan Lượng cười:
-Đều là bổn vương đường đột, mấy tên thị vệ này không có nhãn lực, đã quấy rầy hào hứng của Dương huynh đệ.
Dương Quá lắc đầu:
-Hải Lăng Vương nói như vậy, không khỏi quá coi thường Dương Quá ta, thắng thì thắng, thua thì thua, bốn người bọn họ võ công rất cao, lại am hiểu hợp kích, ta bị bại cũng không tính là oan uổng, ta cũng không có vì vậy mà tức giận, chuyến này ta đến Thu Hương lâu vốn là muốn gặp Đường Quát huynh một lần, định hỏi hắn một vấn đề, hỏi xong liền đi. -Không biết Dương huynh đệ muốn hỏi chuyện gì vậy?
Tống Thanh Thư trong lòng run lên, Đường Quát Biện cùng Dương Quá không có giao tình, đối phương vì sao cố ý tới gặp hắn? Chẳng lẽ là hắn đã phát hiện mình sơ hở gì rồi sao?
-Đường Quát huynh. . .
Dương Quá nhìn quanh một chút, muốn nói lại thôi,
-Đường Quát huynh có thể cùng ta ra ngoài nói chuyện?
-Tốt, đã như vậy ta sẽ đưa Dương huynh đệ ra bên ngoài.
Tống Thanh Thư cũng tò mò muốn biết hỏi cái gì, cùng Hoàn Nhan Lượng nói một tiếng, rồi liền cùng Dương Quá đi ra khỏi phòng.
Trên đường đi Dương Quá tựa hồ do dự, bờ môi động đậy mấy lần nhưng vẫn không có nói ra, Tống Thanh Thư càng là hiếu kỳ:
-Dương huynh đệ có chuyện gì cứ việc nói thẳng, nếu có thể giúp được một tay, ta nghĩa bất dung từ.
Dương Quá trên khuôn mặt nhếch nhác đột nhiên hiện lên một loại biểu lộ lúng túng, ấp úng nói đến: -Thực ra ta muốn tìm Đường Quát huynh để nghe ngóng. . . lần trước chúng ta ở phụ cận cửa thành gặp nhau. . .nữ nhân đi bên cạnh Đường Quát huynh. . ….là ai vậy?"
Tống Thanh Thư không còn gì để nói, không nghĩ tới Dương Quá nhăn nhăn nhó nhó suốt buổi, lại là hỏi cái này.
-Nàng tên gọi Hoàn Nhan Bình, là muội muội thê tử của ta, Kỳ Quốc Công Chủ đương triều.
Tống Thanh Thư đáp nói,
- Không biết Dương huynh đệ muốn biết tin về nàng để làm cái gì?"
-Đường Quát huynh chớ hiểu lầm, ta chỉ là. . . ta chỉ là. . .
Dương Quá cắn răng giải thích nói,
-Bởi vì lúc đó ta chú ý tới ánh mắt của nàng lúc nhìn Đường Quát huynh cùng với ánh mắt Cô Cô của ta giống nhau y hệt, sau khi trở về ta lăn lộn khó ngủ, nên không nhịn được mới tìm gặp để hỏi qua một chút. . .
Tống Thanh Thư thần sắc cổ quái, nghĩ thầm Dương Quá tìm không thấy Tiểu Long Nữ, chẳng lẽ dự định là muốn cầm lấy Hoàn Nhan Bình đến trong mơ để giải khát sao? -Dương huynh đệ, có câu nói không biết có nên nói hay không. . . Hoàn Nhan Bình mặc dù là tiểu di tử của ta, thế nhưng chúng ta đã là lưỡng tình tương duyệt, cho nên. . .
Tống Thanh Thư cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng cho thỏa đáng, tuy hắn tin tưởng nhân phẩm của Hoàn Nhan Bình, thế nhưng để cho một nam nhân tuấn mỹ như Dương Quá vậy, tại chính trước mặt nữ nhân lắc lư tán tỉnh, thực sự không phải là bậc trí giả…
Dương Quá cuống quít khoát tay:
-Đường Quát huynh hiểu lầm, ta đối Cô Cô toàn tâm toàn ý, tuyệt đối sẽ không đối với nữ nhân khác có bất kỳ ý gì. . .
Tống Thanh Thư tự nhiên tin tưởng Dương Quá nói là thật, nên cười ha ha:
-Dương huynh đệ đừng để ý, ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.
Hai người nói phiếm vài câu, Dương Quá tâm sự nặng nề liền rời đi, nhìn theo bóng lưng hắn cô đơn, Tống Thanh Thư nghĩ thầm, cũng không biết Tiểu Long Nữ đi đến nơi nào, lúc này chỉ sợ Dương Quá cũng chỉ có mỗi một Tiểu Long Nữ mới có thể an ủi được hắn, Hoàn Nhan Bình mới chỉ là ánh mắt cùng Tiểu Long Nữ có chút điểm giống, đã dẫn tới chuyện hắn tiến thối dõi theo rồi… Tống Thanh Thư đang trong ranh giới thất thần đứng ở cửa ra vào, trong mũi đột nhiên ngửi được trong không gian truyền đến một mùi thơm thoang thoảng như có như không, loại vị đạo này có chút lạ lẫm, thế nhưng lại có mấy phần quen thuộc, hắn dám đánh cược gần đây chính mình khẳng định đã ngửi được qua cái mùi này rồi, chỉ tiếc là trong chốc lát, nên hắn nghĩ không ra đến tột cùng là ở nơi nào ngửi được đến.
-Tránh ra tránh ra!
Mấy đại hán cao to đang xô đẩy la hét ngoài cửa Thu Hương cửa lầu, Tống Thanh Thư nhướng mày, lấy thân phận bây giờ của hắn, tại Kim Quốc ngoại trừ một số ít người, căn bản không cần tránh bất luận kẻ nào, bất quá hắn dù sao cũng là giả mạo Đường Quát Biện, nên cũng không muốn phức tạp, cước bộ dịch chuyển, liền né qua đến một bên. -Công tử xin mời!
Thanh âm của tên đại hán khiên cho Tống Thanh Thư sinh ra lòng hiếu kỳ, hắn ngẩng đầu lên nhìn một chút, đến tột cùng là công tử nhà nào trong kinh thành mà phách lối như vậy, ai ngờ vừa nhìn một chút, miệng liền há hốc cả kinh.
Đi theo phía sau mấy tên đại hán là một công tử trẻ tuổi, người mặc áo tơ xanh ngọc, quạt giấy nhè nhẹ lay động không thể che hết bộ dáng ung dung hoa quý chi khí, chỉ thấy tướng mạo gã công tử tuấn mỹ dị thường, hai mắt hắc bạch phân minh, sáng ngời có thần, trong tay quạt xếp chuôi bằng bạch ngọc ..
Người chung quanh bàn tán ầm ĩ, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua công tử nào tuấn mỹ như vậy, Tống Thanh Thư nghe được cười khổ, đương nhiên không có công tử tuấn mỹ như vậy, bởi vì gã công tử này căn bản cũng là nữ nhân. Tống Thanh Thư sở dĩ giật mình như vậy, là bởi vì hắn nhận ra công tử trẻ tuổi này chính là Hoàng Sam nữ tử cải nam trang!
"Rõ ràng có thương tích trong người, còn chạy loạn khắp nơi, thật sự là không tưởng nổi!" Tống Thanh Thư cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho nàng như vậy, hiện trong lòng hắn hận không thể đem Hoàng Sam nữ tử đè lên trên mặt bàn, quất roi vào cái mông tròn kia một trận.
Tống Thanh Thư lẩn tránh trong đám người, nên Hoàng Sam nữ tử không nhìn thấy hắn, lúc nàng tiến vào trong Thu Hương lầu, liền một đường đi lên phía trên, cũng tiến đến một gian phòng của tầng cao nhất này ...
"Nàng là một nữ nhi gia, tới cái thanh lâu này làm cái gì?" Tống Thanh Thư ghi nhớ lại vị trí gian phòng của nàng, do dự một chút, vẫn là quyết định về lại nơi của Hoàn Nhan Lượng rồi tính sau. Khi Tống Thanh Thư trở lại phòng khách, vừa vặn nghe được Tiêu Dụ đang thổi phồng mấy tên thủ hạ cao thủ của Hoàn Nhan Lượng, gặp hắn tiến đến, Hoàn Nhan Lượng liền thuận miệng hỏi thăm hắn, có nhận xét gì về trận chiến vừa rồi…
- Mấy vị thủ hạ dũng sĩ của Vương gia quả nhiên là cao thủ trong cao thủ, thật là làm cho ta mở rộng tầm mắt.
Tống Thanh Thư tùy ý thổi phồng vài câu, hắn cũng không có nói thật, bốn tên cao thủ võ công xác thực rất cao, nhưng Dương Quá cũng không phải là đấu không lại, nếu là đổi lại hoàn cảnh, Dương Quá căn bản sẽ không cho bốn tên cao thủ đó có cơ hội, với lại thanh Huyền Thiết Kiếm cũng không mang theo ở trên người, bằng không một kiếm vung ra, bốn tên đại cao thủ này không có cơ hội khóa chặt lại hắn.
Đương nhiên Tống Thanh Thư cũng phải thừa nhận, xem như đây cũng là cao thủ đỉnh tiêm, lần đầu tiên gặp phải bốn người này, bất ngờ không có đề phòng cũng rất có thể sẽ bị lật thuyền trong mương. Mấy người tại trong bao sương nói chuyện trời đất, thì bỗng dưới lầu tiếng người náo nhiệt lên, Hoàn Nhan Lượng hướng xuống quét mắt một vòng, liền mỉm cười:
-Đêm nay tiết mục cuối cùng đã bắt đầu.
Một bên Tiêu Dụ lại gần, nháy mắt ra hiệu:
-Phò mã gia, diễm phúc sắp tới.
-Cái gì diễm phúc?
Tống Thanh Thư khẽ giật mình.
- Lần này đệ nhất mỹ nhân của Thu Hương lâu không giống bình thường, vì thế vương tôn công tử toàn kinh thành đêm nay có thể nói, đều là vì nàng mà đến, Vương gia dự định vỗ xuống đệ nhất mỹ nhân này, mang đến tặng cho phò mã gia, đây không phải diễm phúc thì là cái gì?
Tiêu Dụ cảm khái nói.
Tống Thanh Thư cũng hướng đến giữa sân nhìn một chút, không nhìn thấy bóng dáng đệ nhất mỹ nhân nào cả, không khỏi tò mò hỏi,
-Đệ nhất mỹ nhân này lai lịch gì, trong khi những người hiển quý kinh thành có mỹ nữ nào chưa từng thấy qua, làm sao tất cả lại đều vì nàng mà đến? -Đường Quát huynh nhà có kiều thê, chẳng quan tâm những chuyện bên ngoài, nên không biết cũng rất bình thường,
Hoàn Nhan Lượng cười nói,
-Bổn vương hỏi Đường Quát huynh một vấn đề, ngươi thấy nữ nhân dạng gì là có mị lực nhất?
-Cái này. . .
Tống Thanh Thư không biết Hoàn Nhan Lượng có ý tứ gì, bên không có trả lời tùy tiện,
-Xin mời Vương gia chỉ giáo.
-Chỉ giáo thì ta không dám nhận, Bổn vương chỉ là tùy tiện nói qua một chút chính bản thân mình nhận thức tâm đắc,
Hoàn Nhan Lượng cười ha ha,
-Bình thường lúc nam nhân thưởng thức nữ nhân, hoặc là nhìn hình dạng, hoặc là nhìn dáng người, nếu toàn bộ đều xinh đẹp thì đã là thượng phẩm.
-Vậy không biết những nam nhân không bình thường thì có cái nhìn thưởng thức nữ nhân như thế nào?
Tống Thanh Thư thuận thế nói tiếp. Hoàn Nhan Lượng nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
-Mặt khác có một số nam nhân không vừa long chỉ thưởng thức của bề ngoài nữ nhân, so với bề ngoài, bọn họ càng chú ý nội tại bên trong nữ nhân, đương nhiên, cùng lúc bao gồm cả bề ngoài cùng nội tại của mỹ nữ, được xưng là đệ nhất thượng phẩm.
-Nghe Vương gia nói qua, tựa hồ đối với hai loại kể trên đều có chút xem thường?
Tống Thanh Thư cười nói.
-Đây là đương nhiên,
Hoàn Nhan Lượng trên mặt hiện lên hung phấn,
-Nam nhân có cấp độ, thì sẽ mặc kệ là dáng người, hình dạng tài sắc bao gồm nhiều mặt của mỹ nữ, đương nhiên cũng sẽ không quá để ý, cái bọn họ coi trọng nhất, đó là thân phận của nữ nhân!
-Thân phận?
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, nghĩ thầm Hoàn Nhan Lượng cùng mình tại một số phương diện, cũng xem như là cùng chung chí hướng, nếu không phải là địch nhân, thì làm bằng hữu cũng không tệ. -Một nữ nhân thân phận càng đặc thù, thì mị lực của nàng cũng lại càng lớn, có thể hình dạng dáng người của nàng không bằng một số nữ nhân tuyệt sắc, đối với sức hấp dẫn nam nhân thì những mỹ nhân kia không thể so sánh, nhưng nếu còn là một nữ nhân tài sắc gồm, đồng thời lại có thân phận đặc thù, thì nàng sẽ là cực phẩm trong cực phẩm.
Hoàn Nhan Lượng có chút kích động lên,
-Đương nhiên, cái thân phận đặc thù này là một khái niệm chỉ là tương đối không rõ ràng, cũng có thể là thân phận cao quý, cũng có thể là bởi vì nam nhân của nàng có thân phận, dẫn đến mị lực của nàng đại tăng. . .