-Này..này… cơm có thể ăn bậy, nhưng lời này không thể nói loạn a!
Tống Thanh Thư phiền muộn,
- Bọn họ ngày bình thường dốc lòng tu đạo, cô nươngi cho là bọn họ muốn làm ra cái sự tình này à? Chẳng qua là bởi vì người Kim bỉ ổi vô sỉ cho bọn hắn cùng ba vị công chúa uống Âm Dương Hòa Hợp Tán! Thực ra từ một cái góc độ khác mà nói, bọn họ cũng vì muốn cứu ba vị công chúa này nhất mệnh, nếu không thì dược lực phát tác, ba vị công chúa kia liền bị lửa dục đốt người mà chết, chẳng lẽ như vậy thì cô nương mới hài lòng?"
-Công tử đây là cưỡng từ đoạt lý!
Hoàng Sam nữ tử giận đến toàn thân phát run.
-Anh Lạc cô nương, nếu cho là tại hạ nhân phẩm có vấn đề, bất quá việc này chúng ta có thể thương thảo, nhưng phụ thân, tứ sư thúc, lục sư thúc bọn họ tuyệt đối là chính nhân quân tử, Tống Thanh Thư nghiêm mặt nói,
-Lúc trước thực tại hạ đã rõ ràng có thể cứu bọn họ ra, nhưng bọn họ lấy tính mạng của mình ra áp chế, buộc cho tại hạ đáp ứng phải cùng cứu ra các tỷ muội của cô nương, đồng thời lo lắng đả thảo kinh xà, nên tự quay trở lại nhà giam. . .
-Không được kêu ta là Anh Lạc!
Hoàng Sam nữ tử lạnh hừ, tuy nhiên thần sắc đã có chút hòa hoãn.
-Không gọi thì không gọi,
Tống Thanh Thư đột nhiên than thở,
-Ai, thực nói đến …tất cả các kiện, ăn thiệt thòi lớn nhất cũng chính là tại hạ.
Hoàng Sam nữ tử cùng Triệu Phúc Kim hai mặt nhìn nhau:
-Công tử ăn cái thiệt thòi gì?
-Các người nghĩ lại đi, trong vòng một đêm xuất hiện thêm một đống tiểu mụ, làm hại tại hạ ở trước mặt các người bỗng dung bị hạ thấp bối phận, còn chưa đủ ăn thiệt thòi a? Tống Thanh Thư xòe tay ra nói.
-Công tử thật là một tên hỗn đản!
Hoàng Sam nữ tử giận dữ, ngược lại Triệu Phúc Kim sự tình kinh lịch đã trải qua nhiều, so với Hoàng Sam nữ tử thì nhìn thoáng hơn chút, vừa khuyên nhủ Hoàng Sam nữ tử, vừa quay đầu nở nụ cười xinh đẹp đối với Tống Thanh Thư:
-Vậy là công tử gọi ta là ngũ tỷ đã sai rồi.
-Cái gì hô sai?
Tống Thanh Thư trong chưa kịp phản ứng.
-Nếu đã nói ta cùng với mấy người tỷ muội kia là tiểu mụ, thì công tử phải gọi ta là Ngũ di mới đúng phải không?
Triệu Phúc Kim liền đẩy Hoàng Sam nữ tử đưa ra trước mặt hắn,
-Còn đây là là Thập cửu di…
Tống Thanh Thư nhất thời mắt trợn tròn, chính mình vừa rồi tự cầm đá giơ lên đầu nện xuống chân mình sao?
Hoàng Sam nữ tử nghe qua cực kỳ lúng túng, một bên lung lay cánh tay Triệu Phúc Kim một bên hờn dỗi: -Ngũ tỷ….nói loạn cái gì đó?"
Triệu Phúc Kim thăm thẳm thở dài:
-Anh Lạc, chúng ta những người còn lại không may mắn như ngươi, ngoại trừ ngươi thoát được ra bên ngoài, còn lại toàn bộ tỷ muội thân thể đã sớm không còn sạch sẽ, cho dù có đem chúng ta cứu ra bên ngoài, dựa vào thân thể chúng ta đã từng bị nam nhân qua lại ong bướm, thì có người nam nhân nào còn dám muốn chúng ta? Danh tiếng Võ Đang Thất Hiệp thì ta cũng có nghe qua, nếu như bọn họ nguyện ý phụ trách, thì đối với ba tỷ muội đáng thương kia nói cho thì vẫn có thể xem như là có một cái kết cục tốt.
-Ngũ tỷ…
Hoàng Sam nữ tử vành mắt ửng đỏ,
-Muội biết các người chịu khổ, nhưng dù sao cũng là đường đường công chúa Đại Tống, chẳng lẽ để cho ba vị tỷ tỷ kia gả cho người giang hồ làm thϊếp sao a? Phụ thân của tên hổn đãn này, còn có Ân Lê Đình, đều sớm đã thành thân, chỉ có Trương Tùng Khê là còn lẻ loi một người, bất quá. . . Nghe đến đó Tống Thanh Thư rốt cục nhịn không được nói ra:
-Này… . . tai hạ cắt ngang một chút, ba vị tỷ muội của các người cùng nhóm người phụ thân của tại hạ đã có đính ước hôn sự đâu…, có thể chờ cứu dược bọn họ ra ngoài, về sau hỏi đến ý kiến chính bọn họ, lúc này mà nghĩ đến những loại chuyện thứ này, thì quá là thừa thải đi…
-Tống công tử nói có lý, là do chúng ta suy nghĩ không chu toàn.
Lúc này Triệu Phúc Kim nhìn trước mắt người trẻ tuổi tuấn lãng này, lại liên tưởng đến tràng cảnh vừa trước đó hai người tại trong Thu Hương trong lâu thân thể quấn giao, nhất là cái lều vải to lớn bên dưới hạ thân cứng rắn như muốn đâm xuyên qua cái tiểu nội khố mà vào…bên trong cái kia của mình, nhịp tim đập của nàng đột nhiên không khống chế được, bên dưới hạ thể có chút nóng lên nổi …. Tống Thanh Thư hướng đến phía hai nữ ngồi, nhích tới gần chút, cố ý dùng đầu vai đụng vào thân Hoàng Sam nữ tử :
-Cô nương trong đám tỷ muội xếp hạng thập cửu? Thập cửu muội, chậc ..chậc, chỉ tiếc là…
-Tiếc cái gì……?
Hoàng Sam nữ tử mờ mịt nhìn qua hắn..
-Không có gì,
Thấy mình nói đùa mà không có người lĩnh hội, Tống Thanh Thư mất hết cả hứng,
-Đúng rồi, tất cả tỷ muội của cô nương đều bị bắt mang đến Hoán Y Viện, cô nương vì sao. . ."
Hoàng Sam nữ tử ôm hai chân, đem cái cằm cúi trên đầu gối, nhớ lại:
-Năm đó ta cũng bị người Kim áp giải cùng với bọn tỷ muội về nước, về sau trên đường đến phương Bắc, sư phụ ta đột nhiên xuất hiện, chỉ tiếc lúc ấy quân Kim quá nhiều người, bên trong lại có nhiều cao thủ, sư phụ ta yếu thế không địch lại mạnh, cuối cùng chỉ cứu được có một mình ta. . . -Sư phụ cô nương?
Tống Thanh Thư khẽ giật mình,
-Sư phụ cô nương là ai?
- Tục danh của sư phụ ta chắc công tử hẳn cũng đã nghe qua, lão nhân gia họ Hoàng, tên một chữ Thường.
Nhắc đến sư phụ, Hoàng Sam nữ tử một mặt cảm giác tự hào.
-Hoàng Thường?
Tống Thanh Thư nhất thời chấn kinh, đó chính là người sáng tạo ra Cửu Âm Chân Kinh ? Khó trách Hoàng Sam nữ tử tuổi còn trẻ, nhưng công phu Cửu Âm Chân Kinh ngay cả Chỉ Nhược cũng không so sánh nổi,
-Lão nhân gia chưa có chết sao?
-Hừ…sư phụ của công tử mới là chết đấy!
Hoàng Sam nữ tử sầm mặt lại, trong mắt đều là nộ khí.
-Ách…đó là giang hồ truyền ngôn, nói lão nhân gia sớm đã cưỡi hạc quy tiên a.
Tống Thanh Thư vội vàng tạ lỗi.
Hoàng Sam nữ tử sắc mặt lúc này mới hoà hoãn lại:
-Sư phụ lão nhân gia ông vài chục năm nay sau này thì không màng thế sự, duy nhất một lần xuất hiện trong giang hồ chính là vì cứu ta, về sau thì một mực ẩn cư, chẳng qua là người trong giang hồ đồn bậy…. -Nguyên lai là dạng này…
Tống Thanh Thư gật đầu, trong lòng suy nghĩ cái thế giới này ẩn tàng các lão yêu quái thật đúng là nhiều, trước có Thái Giám Quỳ Hoa, sau có Liên Hoa Đại Sĩ Ninh Mã Tự, bây giờ lại thêm Hoàng Thường, cũng là loại lão yêu quái còn sống, A Di Đà Phật…. về sau không có việc gì, thì tuyệt đối đừng gây chuyện với những cọng rơm cứng này.
-À….công tử dự tính như thế nào để cứu mọi người?
Hoàng Sam nữ tử khẩn trương nhìn lấy Tống Thanh Thư.
-Tại hạ cần biết chính xác bây giờ trong Hoán Y Viện có tổng cộng bao nhiêu vị công chúa, tình hình của các nàng gần đây như thế nào,
Tống Thanh Thư đối với Triệu Phúc Kim cười cười,
-Cho nên trước đó mới chạy tới tiếp xúc cùng Ngũ công chúa để tìm cách thăm dò, cũng không phải như miệng của người nào đó gọi tại hạ là dâʍ tặc. Hoàng Sam nữ tử hừ một tiếng, Triệu Phúc Kim thì lại hắn nụ cười của bị làm cho tim đập rộn lên, nàng nghĩ thầm chính mình hôm nay là như thế nào, cả đời này đã kinh lịch lên giường cùng với bốn nam nhân, có thể nói là cái gì cũng đã trãi qua, nhưng hiện tại đối mặt với một tên tuổi trẻ hậu sinh, làm sao phảng phất lại có cảm giác như một tiểu cô nương hoài xuân ngày xưa...
Vội thu thập lại tâm tình, Triệu Phúc Kim cười nói:
-Chuyện này để ta kể. . .Năm xưa phụ hoàng có ba mươi bốn nữ nhi, trong đó thì có mười hai người chết yểu..Ai… bây giờ hồi tưởng lại, đó cũng là sự may mắn của các nàng. Còn lại ngoại trừ Anh Lạc được cứu ra bên ngoài, còn lại hai mươi mốt người đều bị mang đến Hoán Y Viện. Mặt khác hoàng huynh cũng có một nhi nữ là Nhu Gia công chúa, thì không biết tung tích. Tống Thanh Thư biết trong miệng nàng nhắc đến hoàng huynh chính là Tống Khâm Tông, tuy nhiên Nhu Gia công chúa làm sao nghe qua lại quen tai như thế? Giống như lúc ban đầu ở trong Tử Cấm Thành Tĩnh Nam Vương Phi bị mình hoan ái cũng tên gọi là Nhu Gia công chúa a, tuy nhiên Tĩnh Nam Vương Phi là nữ nhi của Nhạc Nhạc - An Thân Vương của Thanh triều…
-Khang Vương cũng có sáu nữ nhi, bên trong ba người chết yểu, ba người khác. . . năm đó bên trong thành bị tàn phá hỗn loạn tưng bừng, thì có hai người bị bắt vào Hoán Y Viện, chỉ có nữ nhi nhỏ nhất nghe đồn nói là lưu lạc trong dân gian, tuy nhiên đoán chừng cũng dữ nhiều lành ít. . .
“ Khang Vương? Nguyên lai là Triệu Cấu kia, hoàng đế bệnh liệt dương kia." Tống Thanh Thư khinh thường, Triệu Cấu bị người Kim trói buộc bị dọa dẫn đến từ đó bất lực, oan gϊếŧ Nhạc Phi, khuất nhục cầu hoà, mặc cho thê tử bị người Kim dâʍ nhục. . . Mặc kệ là sự tình thứ nào, Triệu Cấu đều đáng giá để cho người đời sau khinh bỉ. Bời vì đang thầm nghĩ đến Triệu Cấu, Tống Thanh Thư không có lưu ý Triệu Phúc Kim nhắc đến nữ nhi của Triệu Cấu lưu lạc trong dân gian, cho nên ngày sau sẽ gặp một số khó khăn trắc trở, tuy nhiên đây là chuyện về sau, tạm thời không nhắc tới.
-Năm đó bị bắt làm tù binh còn có những phi tần tông phụ, nhưng phần lớn đã bị tôn thất người Kim chia lấy, bây giờ trong Hoán Y Viện chỉ còn lại có hai mươi mốt nữ nhi của phụ hoàng, còn có hai nữ nhi của Khang Vương, tổng cộng hai mươi ba người.
Kể lại tất cả, Triệu Phúc Kim lại nghĩ tới ngày trước bị khuất nhục, cả thân hình không ngừng run rẩy, Hoàng Sam nữ tử vội vàng nắm chặt tay nàng nhỏ giọng an ủi.
-Vậy là có tất cả hai mươi ba người?
Tống Thanh Thư đau cả đầu, trước đó mặc dù trong long có chuẩn bị trước, thật không nghĩ đến số người lại còn nhiều hơn dự tính, độ khó khăn tăng lên theo cấp số nhân. -Bây giờ có hai cái nan đề….thứ nhất, làm như thế nào để đem hai mươi ba vị công chúa. . . Ách, hiện tại giờ chỉ còn có hai mươi hai vị,
Tống Thanh Thư nhìn Triệu Phúc Kim đã được cứu ra, liếc qua,
-Như thế nào để đưa các nàng từ trong Hoán Y Viện cứu ra là nan đề thứ nhất, sau khi cứu ra rồi thì bằng cách để đem nhiều người như vậy an toàn rời hỏi Đại Hưng phủ, đó là nan đề thứ hai, mặc kệ là cái nan đề nào, cũng đều rất khó giải quyết.
-Vấn đề nan đề thứ hai công tử không cần đau đầu, ta đã mua chuộc binh lính thủ thành, chỉ cần có thể cứu ra, thì ta là có thể đem các nàng rời khỏi thành.
Hoàng Sam nữ tử đột nhiên nói ra.
Tống Thanh Thư nhướng mày:
-Một khi đến lúc trong Hoán Y Viện xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của người Kim khẳng định là hạ lệnh phong tỏa tất cả các thành môn, cô nương mua chuộc đám binh lính này, thì ngày bình thường có thể giúp cô nương ra vào lén lút cái gì thì còn có thể, gặp được lúc tình huống giới nghiêm, bọn họ nào dám tùy tiện cho đi? Lại nói, coi như là được cho ra, khi người Kim phái kỵ binh truy đuổi, thì khi ấy vẫn là trốn không bao xa…. Hoàng Sam nữ tử sững sờ, hiển nhiên không có cân nhắc đến chuyện này, tuy nhiên nàng không muốn tại trước mặt Tống Thanh Thư lo lắng, nên lạnh lùng đáp:
-Chuyện này công tử không cần phải để ý đến, đến khi đó thì ta tự có chừng mực…
-Tốt a, nếu như cô nương quả thật có thể giải quyết vấn đề này, thì độ khó khăn liền giảm xuống hơn phân nửa, liên quan tới làm sao từ trong Hoán Y Viện cứu những tỷ muội kia đi ra, cô nương có kế hoạch gì không?
Tống Thanh Thư hỏi.
-Ta lúc đầu có kế hoạch cưỡng ép hoàng hậu Kim Quốc, bắt lấy nàng làm con tin để người Kim phóng thích ra những tỷ muội kia, tuy nhiên ai biết nửa đường lại bị Ngụy Vương làm chuyện xấu. . .
Đang nói Hoàng Sam nữ tử đột nhiên khẽ giật mình, một mặt cổ quái nhìn về phía Tống Thanh Thư,
- Khi đó tại điện Thái Hòa cao thủ âm thầm giúp ta, thì ra chính là công tử.. -Bây giờ biết được tại hạ âm thầm thủ hộ cho cô nương, vậy có cảm thấy cảm động, muốn lấy thân mình báo đáp cho tại hạ không vậy?
Tống Thanh Thư cười hì hì nhìn lấy nàng.
-Báo đáp cái đại đầu quỷ…
Hoàng Sam nữ tử thẹn quá hoá giận, lại muốn đi rút kiếm đâm hắn, Triệu Phúc Kim vội đè lại tay nàng, một bên quay đầu oán trách Tống Thanh Thư:
-Tống công tử, ngươi làm gì cũng cố ý làm cho Anh Lạc tức giận?
-Nàng suốt ngày, mặt lạnh như băng, tiểu đệ bất quá chỉ muốn để cho nàng nhiều một chút biểu lộ tâm tình mà thôi.
Tống Thanh Thư trả lời khiến cho Hoàng Sam nữ tử sửng sốt.
Nhìn một chút ánh mắt phức tạp của muội muội, Triệu Phúc Kim trong lòng thở dài, sau đó tiếp tục nói ra:
-Thực ra còn có một vấn đề khó khăn không nhỏ, người Kim vì muốn khống chế chúng ta, cho nên đều cho tất cả chúng