Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 792: Ngươi là ai?



CHƯƠNG 792: NGƯƠI LÀ AI ?

-Ách, hai người làm cái gì vậy, mau mau đứng dậy.

Tống Thanh Thư tay trong hư không nhẹ nhàng nâng lên một chút, hai nàng liền có cảm giác trước người mình truyền đến một cỗ nhu lực nâng đỡ các nàng thẳng người đứng lên.

Hoàng Sam nữ tử liếc mắt, so với tỷ tỷ không biết võ công thì khác nhau, nàng rõ ràng trước đó Tống Thanh Thư rõ ràng có vô số cơ hội ngăn cản hai nàng quỳ xuống, nhưng hắn lại chờ cho mình quỳ xuống, thì mới giả bộ làm người tốt nâng đỡ hai người đứng lên, quả thực là đáng giận cùng cực! Tuy nhiên nàng cũng đoán chừng đối phương là đang trả thù mình trước đó kiếm chuyện với hắn đủ loại, trong lúc này cũng không biết có nên oán niệm hắn không? Hay là oán niệm chính mình?

Trong lúc nàng đang phân thần, Tống Thanh Thư chợt xuất hiện ở trước mặt nàng, gương mặt nàng cơ hồ có thể cảm nhận được hắn hơi thở ấm áp của hắn, Hoàng Sam nữ tử muốn trốn về sau, ai biết cánh tay đối phương đã giãn dài ra, lập tức ôm bờ eo nhỏ nhắn của nàng, làm cho nàng tiến thối cũng không được.
-Công tử muốn làm gì?

Hoàng Sam nữ tử tâm hoảng ý loạn, trong chớp nhoáng này, nàng cũng quên đi chính mình không chỉ có biết võ công, mà lại còn có võ công cao cường…

-Xuỵt, nói nhỏ chút!

Tống Thanh Thư cũng không có biểu hiện ra như là loại háo sắc như nàng sở liệu, ngược lại mặt ngưng trọng lại,

-Bên ngoài viện đang có hai người, đều là cao thủ, một từ hướng đông nam, một từ hướng tây nam, chúng ta mỗi người giải quyết một tên, cần phải không để cho bọn chúng phát ra âm thanh làm kinh động đến đám thị vệ.

Hoàng Sam nữ tử giờ mới hiểu được chính mình hiểu lầm hắn, nghe hắn nhắc nhở, nàng ngưng thần tĩnh khí thế thám thính, lúc này mới loáng thoáng phát giác được từ nơi hắn hai nói có người, liền âm thầm sợ hãi thán phục: “ Người này mặc dù có chút tham hoa háo sắc, nhưng một thân võ công thật sự là thâm bất khả trắc. Nhưng nếu luyện đến loại tu vi trình độ này, một tên tham hoa háo sắc như hắn lại tu luyện được sao a? “
-Lúc này mà cô nương còn thất thần sao?

Tống Thanh Thư đang muốn hành động, đột nhiên phát hiện Hoàng Sam nữ tử dị thường, liền hỏi.

-Ai cần công tử lo!

Hoàng Sam nữ tử má ngọc ửng đỏ, cũng không để ý tới hắn, liền lao ra đến hướng góc đông nam.

Nhìn thấy Hoàng Sam nữ tử thân hình yểu yểu, gót sen điểm nhẹ, cả người liền phảng phất tựa như tiên tử lăng không ngự phong xông ra ngoài cửa sổ, Tống Thanh Thư cảm thán: “ Nàng tuổi còn trẻ, tu vi lại có thể đạt tới công phu như như thế, Hoàng Thường không hổ là Hoàng Thường! ..”

Tống Thanh Thư cũng không chậm trễ, phát động khinh công Đạp Sa Vô Ngân đến cực hạn, so với khinh công Cửu Âm Chân Kinh thì cao minh hơn rất nhiều, bởi vậy hắn tuy đi sau, nhưng lại vọt tới trong viện nhanh hơn so với Hoàng Sam nữ tử.

Ẩn nấp hai người ở chỗ bóng tối trong viện tử, không ngờ tới trong nháy mắt liền có người phóng đến trước mắt, bọn chúng phản ứng cũng nhanh, bình tỉnh lập tức giơ tay lên, ám khí đầy trời liền hướng đến phía hai người Tống Thanh Thư kích bắn, đồng thời liền bay đi ra bên ngoài.
Bọn họ phản ứng đầy đủ cơ trí, nhưng nếu là cao thủ bình thường đụng phải, coi như không bị ám khí làm bị thương, thì cũng không kịp truy kích hai người, chỉ tiếc là bọn chúng đụng phải những cao thủ không phải bình thường…

Chỉ thấy Hoàng Sam nữ tử cánh tay giơ tay lên, năm ngón tay dài nhỏ kiều nộn, bạch ngọc điêu thành, trong nháy mắt liền hóa thành ảnh thủ đầy trời, đỡ lấy toàn bộ ám khí đang kích xạ đến, tiếp theo nhìn thấy tên kia đã chạyđến vài chục trượng có hơn, đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, hai tay đều xuất thủ, toàn bộ ám khí trong tay đều bắn ngược trở về, chỉ nghe thấy tên kia rên lên một tiếng, cả người liền ngã quỵ, thân hình run rẩy giật lên hai lần thì không còn có động tĩnh.

"Có thể đem quỷ khí âm trầm của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đùa bỡn giống như tiên khí, nữ nhân này đúng là có bản sự." Tống Thanh Thư mỉm cười, lúc đối mặt ám khí chạm tới mặt, cả thân thể hắn p lướt ngang qua ba thước, vừa lúc những ám khí kia lẫn mất vào trong không gian không còn một mảnh, sau đó mũi chân điểm một cái, khoảng cách vài chục trượng trong nháy mắt liền đã tới gần, tên áo đen kia đôi mắt vừa hiện lên kinh hãi, thì một bàn tay đã bóp lấy vị trí hiểm yếu của hắn:
-Nói, ai phái các ngươi đến đây?"

Lúc hỏi tên áo đen thì Tống Thanh Thư xen lẫn chút ít Di Hồn đại pháp, tên áo đen kia vô thức đáp:

-Hoàng hậu. . . hoàng hậu nương nương phái chúng ta tới giám thị tên thái giám Tiểu Hưng Tử, hoàng hậu nương nương nói không thể để cho hắn rời đi khỏi viện tử của hắn nửa bước. . ."

-Bùi Mạn hoàng hậu?

Tống Thanh Thư nhướng mày, thuận tay liền bóp nát cổ của tên áo đen, thực ra chính hắn cũng không ý thức được trong hai năm vừa qua hắn đã thay đổi bao nhiêu, ngay từ đầu từ đi vào cái thế giới này, hắn thậm chí còn ngh lấy trên tay tuyệt không dính vào máu tươi, chỉ tiếc hắn không phải là Sở Lưu Hương loại người nhàn vân dã hạc, một khi đã bắt đầu tranh giành thiên hạ, gϊếŧ người hay không gϊếŧ đã không còn là do hắn lựa chọn, từ khi được tôi luyện trong máu và lửa, bây giờ hắn so với chính mình tưởng tượng thì thủ đoạn độc ác hơn rất nhiều.
-Hỏi ra ra cái gì không vậy?

Hoàng Sam nữ tử gót sen điểm nhẹ, phiêu nhiên đến bên người Tống Thanh Thư.

-Là do hoàng hậu Bùi Mạn phái tới, chắc là hoàng hậu lo lắng tại hạ chạy trốn, sẽ làm hỏng đại kế của mình.

Tống Thanh Thư đáp.

-Cái gì đại kế?

Hoàng Sam nữ tử mờ mịt hỏi.

-Cụ thể thì tại hạ cũng không rõ lắm.

Tống Thanh Thư không muốn giải thích thêm, liền nói,

-Cô nương vừa rồi dùng thủ pháp Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn đem ám khí kích xạ bay ngược lại, thật sự là xảo đoạt thiên công."

Hoàng Sam nữ tử lườm hắn một cái:

-Được rồi, so với khinh công của công tử, điểm công phu ấy chẳng khác gì là mèo ba chân thì tính cái gì?

Tống Thanh Thư cười hắc hắc nói:

-Cô nương nếu là mèo ba chân, thì cũng là một mèo ba chân tuyệt sắc xinh đẹp.

-Ta không phải là những nữ nhân đần độn thường ở bên cạnh công tử, sẽ bị công tử dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt.
Hoàng Sam nữ tử hừ một tiếng, liền quay người mà đi.

Tống Thanh Thư mắt trợn tròn, nữ nhân này đời trước chắc là bị ta bội tình bạc nghĩa, sao mà lúc nào cũng nhìn ta không vừa mắt như thế chứ?

-Hoàng Hậu bên kia chỉ là phái người đến giám thị tại hạ, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không phát hiện ra hai tên áo đen xảy ra vấn đề, các người cứ ở chỗ này thì lại an toàn hơn.

Trở về phòng Tống Thanh Thư nói ra với hai nàng.

-Công tử muốn đi sao?

Triệu Phúc Kim trong lời nói lời ngầm có phẩm vị.

Tống Thanh Thư gật đầu:

-Tại hạ còn có sự tình phải xử lý.

-Hừ…còn có việc gì khác, không phải muốn trở về gặp nàng công chúa thê tử kia sao.

Hoàng Sam nữ tử ngồi vào bên cạnh tỷ tỷ, lạnh nhạt nói.

Tống Thanh Thư nhún vai:

-Nếu cô nương muốn tại hạ lưu lại cũng được a, tuy nhiên trong phòng này chỉ có một cái giường, đến lúc đó chắc sẽ ủy khuất hai vị công chúa cùng tại hạ nằm chen lân với nhau một chút.
-Đi chết! Ai muốn lưu ngươi!

Hoàng Sam nữ tử nắm lên trên giường cái gối đầu liền hướng đến thân thể hắn ném qua, Tống Thanh Thư đã sớm chuẩn bị, cười ha ha liền quay người rời đi.

Đợi đến khi thân ảnh Tống Thanh Thư biến mất qua đi, Triệu Phúc Kim đột nhiên kỳ quái nhìn muội muội mình liếc một chút:

-Anh Lạc, ngươi có phải hay không là đã yêu thích Tống công tử?"

Hoàng Sam nữ tử đỏ mặt:

-Tỷ tỷ suy nghĩ nghĩ cái gì lung tung, muội chỉ là không cam lòng bên cạnh hắn rõ ràng đã có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, vậy mà còn tới chỗ này trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi.

Triệu Phúc Kim nhìn qua nàng:

-Hắn trêu hoa ghẹo nguyệt ai vậy? A, nhớ tới, trước đó hắn hình như hôn miệng ai đó. . .

-Tỷ tỷ …

Hoàng Sam nữ tử nhất thời không thuận nghe lời này, một bên thọc lét bên nách Triệu Phúc Kim một bên phản kích nói,
- Trước đó tỷ tỷ tại Thu Hương lâu, không phải cũng bị hắn vừa ôm vừa sờ. .

- Phải gió ngươi!

Hai tỷ muội rất nhanh nháo thành nhất đoàn..

Ngũ công chúa đột nhiên cười nói:

-Nhìn muội kìai….mới một hồi nói chuyện, cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên, quả thật càng nhìn muội càng cảm thấy đáng yêu, không nghĩ tới muội vẫn là xấu hổ như vậy!

Nói xong vươn tay ra, sờ lên khuôn mặt của Hoàng Sam nữ tử.

-Tỷ tỷ.., đừng mò mẫm nói chuyện hồ đồ!

Hoàng sam nữ tử gắt giọng, thẹn thùng vô hạn, liền muốn tách ra, Ngũ công chúa đột nhiên dùng ngón trỏ nâng lên cái cằm nàng, tựa đầu dò xét lại hôn lên đôi môi anh đào đỏ bừng của Hoàng sam nữ tử…

Cái này là cả kinh bị dọa thật chứ không phải chuyện đùa, Hoàng sam nữ tử kinh hãi, vội vàng đem đầu dời qua một bên:
-Không... không được…

Đang muốn đứng lên, thì cả người của Ngũ công chúa đã chồm tới, đem nàng đặt nằm ở bên dưới giường, Hoàng sam nữ tử nôn nóng:

-Tỷ tỷ…, không được nháo nhào như vậy...

Ngũ công chúa tươi cười, mặt kề mặt nhìn thẳng Hoàng sam nữ tử nói:

-Anh Lạc… chúng ta đều là nữ nhân, thì sợ cái gì chứ.

Hoàng sam nữ tử hoảng sợ, liều mình giãy dụa, đột nhiên bên bâu vú trái bị xiết chặt, thì ra đã bị một tay của Ngũ công chúa bóp lấy:

-Ah! Ngũ tỷ….. mau buông ra...

Một lời nói chưa xong, môi son lần nữa lại bị tỷ tỷ Ngũ công chúa phong bế, một đầu lưỡi duỗi ra xông thẳng mà vào, không ngừng tại trong khoang miệng nàng cô lỗ nhấp nhô quấn lấy, bị khϊếp sợ Hoàng sam nữ tử hai con mắt trừng trừng vừa tròn vừa lớn, bất lực phát ra tiếng um um…
Ngũ công chúa đầu lưỡi lần nữa thăm dò vào trong khoang miệng Hoàng sam nữ tử, vẻ đòi hỏi này ngọt ngào mềm mại, Hoàng sam nữ tử khởi đầu còn giãy dụa, nhưng dưới sự vuốt ve thành thục của Ngũ công chúa, một loại cảm giác mỹ diệu không rõ, làm cho nàng đang ngoan cố chống lại dần dần hóa giải, Hoàng sam nữ tử biết rõ, nếu như mình bây giờ nhượng bộ thì hỏng mất, trước mắt vị tỷ tỷ này sẽ càng làm càn, chỉ là kɦoáı ƈảʍ từ sây trong thân thể không ngừng truyền đến, khiến cho nàng không biết phải làm sao? "Sao... lại có khả năng cùng tỷ tỷ hôn môi mà cũng sinh ra kɦoáı ƈảʍ?" Hoàng sam nữ tử thầm mắng lấy mình, đôi bàn tay của Ngũ công chúa đã nâng lên xoa bóp trước ngực hai bầu vú của nàng, Hoàng sam nữ tử chỉ cảm thấy hết lần này tới lần khác trong cơ thể dục hỏa một mực đè nén, bị Ngũ công chúa gây xích mích nhóm lên, khiến cho phía dưới thân thể của Hoàng sam nữ tử dần dần nóng lên….
Chốc sau Hoàng sam nữ tử thở dài một tiếng, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve lưng ngọc của Ngũ công chúa, hai bộ ngực của hai mỹ nữ lần lượt chen chúc, giúp nhau kề sát, đè ép tạo ra bao quanh hình dạng mê người, nóng bỏng hôn môi, càng lúc càng rừng rực rồi…..

Nếu Tống Thanh còn ở nơi này, hắn có thể hảo hảo thưởng thức trước mắt bộ dạng của hai nàng, rất nhanh tóc mây tán loạn xiêm y không chỉnh tề, cảnh đẹp thân thể của hai nàng từ từ lộ ra…..



………………………………………………………………………………….



Bây giờ ở chân trời phương xa cũng dần dần hơi sáng, vì để tránh cho hừng đông bị người phát hiện, Tống Thanh Thư một đường nhanh như điện chớp hướng trong phủ Đường Quát chạy trở về, tránh đi gia nhân trong phủ, hắn lặng lẽ trở lại gian phòng của mình, vừa đẩy cửa ra thì phát hiện Hoàn Nhan Ca Bích đang chống cằm tại bên cạnh bàn ngủ gà ngủ gật.
-Ngươi là ai?

Hoàn Nhan Ca Bích nghe được tiếng động liền mở to mắt, mặt kinh ngạc nhìn qua hắn.