Tống Thanh Thư bất quá hắn rất nhanh kịp phản ứng có chút gì không đúng, Đường Quát thúc thúc? Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện một cô nương đáng yêu đang đứng tại trước mặt mình cười nhẹ nhàng, không phải là Hoàn Nhan Trọng Tiết thì còn là ai?
Chú ý tới ánh mắt gϊếŧ người chung quanh của những nam nhân kia, Tống Thanh Thư cũng ngầm cười khổ, khó trách những nam nhân này tức giận như vậy, mình đã cưới được đệ nhất mỹ nhân Kim Quốc làm thê tử, bây giờ thì đệ nhất mỹ nhân tương lai của Kim Quốc lại chủ động đến gần, những người kia không tức giận mới là lạ.
Có thể Trọng Tiết này cố tình tìm đến chính mình để làm gì? Mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng mọi người đồng dạng ngầm thừa nhận, chưa lập gia thất thì tìm người chưa lập gia thất, đã kết hôn thì sẽ cùng mình phu phụ nhảy múa với nhau, Trọng Tiết biết rõ Đường Quát Biện đã kết hôn, thê tử lại còn đang đứng bên cạnh, dạng này trực tiếp chạy tới mời thật tốt sao a? Tống Thanh Thư ngược lại cũng là rất muốn đáp ứng nàng, cũng không phải là bởi vì có cảm tình cùng với cô nương mỹ sắc này, mà chính là hắn rất ngạc nhiên vì sao nàng luôn có một bộ nhắm vào mình, hai người rõ ràng ngày xưa không oán, ngày nay cũng không thù….
"Chẳng lẽ Đường Quát Biện trước đó đã khi dễ qua nàng, nguyên nhân là vì bội tình bạc nghĩa sao?" Tống Thanh Thư trong đầu rất nhanh liền phủ định, dù sao hắn đối với Trọng Tiết lại có cái cảm giác quen thuộc mẫn cảm lợi hại, hai người trước đó khẳng định đã ở nơi nào từng gặp qua, thế nhưng trong thời gian ngắn thì hắn lại nhớ không nổi đến đến tột cùng đã gặp qua từ nơi nào.
Cho dù Tống Thanh Thư muốn nhân cơ hội cùng nàng tiếp xúc thăm dò một chút, nhưng hắn rõ ràng cân lượng của mình, hắn làm sao biết nhảy múa vũ điệu của Nữ Chân, vừa ra trận không phải là tiết lộ hết nhân bánh ra sao a. -Thế nào, Đường Quát thúc thúc có phải là ghét bỏ điệt nữ hay sao?
nàng đem hai tay chắp ở sau thắt lưng, nửa người trên nhích lại gần, lộ ra vẻ cực kỳ đáng yêu động lòng người.
-Ta….
Tống Thanh Thư đang nhức đầu làm cách nào để cự tuyệt, thì bên cạnh Ca Bích cười lên tiếng:
-Ngươi chính là quỷ nha đầu, tự mình đi tìm các vương tôn công tử kia đi, Đường Quát thúc thúc đã có cô cô rồi, hắn phải bồi theo giúp ta nhảy múa mới đúng.
Nói xong Ca Bích liền quay đầu đối Tống Thanh Thư nở nụ cười xinh đẹp:
-Đúng không, phu quân?
Tống Thanh Thư đau đầu, thì Ca Bích đã đưa tay ra, kéo hắn hướng đến giữa sân đi đến, lưu lại Trọng Tiết một mình đứng tại chỗ bực tức giậm chân.
-Trọng Tiết, hay là chúng ta cùng một chỗ nhảy đi.
Bên cạnh một tên công tử nãy giờ một mực chú ý đến Trọng Tiết lại gần cười nói. -Cút…
Nàng lạnh lùng phun ra một chữ, cũng chưa từng nhìn người kia liếc qua một cái liền quay người rời đi.
-Đang suy nghĩ gì đấy?
Ca Bích thanh âm êm ái vang lên.
Tống Thanh Thư lấy lại tinh thần, cười cợt:
-Ta đang nghĩ đến muội thân là trưởng bối, lại ăn dấm chua của tiểu bối."
-Nào có….
Ca Bích khuôn mặt ửng đỏ,
-Muội không phải là vì. . . vì. . .
-Vì cái gì?
Tống Thanh Thư hỏi.
-Không có gì,
Ca Bích khẽ lắc đầu, dắt tay hắn,
-Chúng ta nhảy múa đi.
Tống Thanh Thư âm thầm kêu khổ, cái vũ khúc này hắn hoàn toàn không biết, chẳng phải là lập tức sẽ lộ tẩy? Thời khắc điện quang hỏa thạch, hắn linh cơ nhất động, ánh mắt liếc về phía phụ cận, các đôi nam nữ vừa múa vừa hát, có lẽ là nhờ có thần lực của hắn so với người bình thường thì lớn hơn nhiều, hắn ngay cả võ công đều có thể xem xét lượt qua liền sẽ học theo được, quan sát người Nữ Chân nhảy múa không bao lâu, hắn bắc chước theo, lập tức liền cũng biết được đại khái, tuy nhiên bời vì không có lời giảng giải kỹ càng, dẫn đến hắn nhảy còn vụng về, tuy nhiên dùng để ứng phó tình huống khẩn cấp, vẫn là miễn cưỡng đủ dùng. Ca Bích cũng rất là kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Thanh Thư thế mà lại nhảy múa ra dáng, lúc đầu trong dự liệu của nàng, đối phương hẳn là hoàn toàn sẽ không biết mới đúng.
-Thế nào, vi phu nhảy cũng không tệ lắm phải không?
Nhìn thấy đối phương nháy mắt ra vẻ đắc ý, Ca Bích không biết vì cái gì, cảm thấy trước tâm tình u ám trước đó quét sạch sành sanh, nàng bật cười, rồi vội vàng dùng tay che miệng, bàn ta trắng như tuyết tinh tế tỉ cùng với đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ hoà lẫn, cấu thành một bộ hình ảnh cực đẹp:
-Không biết huynh từ nơi nào học được vũ khúc này, tuy mặt ngoài nhìn lấy thì không sai biệt lắm, nhưng tiết tấu toàn sai, huynh ra đây, muội sẽ dạy cho huynh ..
Ca Bích nắm tay hắn, dạy cho hắn vũ khauc1, hai người trong góc chậm rãi cùng nhảy lên.
Nghe bên trên thân thể Ca Bích truyền đến nhàn nhạt mùi thơm, Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, vì cái gì khi nàng phát hiện hắn không biết nhảy lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ trước đó Đường Quát Biện cũng không biết nhảy múa sao a? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có một lời giải thích như vậy…, Có danh sư Ca Bích chỉ điểm, Tống Thanh Thư càng nhảy càng tốt, Ca Bích phối hợp cùng hắn càng lúc càng thêm hòa hợp, cũng không biết trãi qua bao lâu, bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay:
-Thật sự là tốt một đôi nâng khăn ngang mày phu thê ân ái hòa hợp..
Ca Bích làm như đột nhiên giật mình tỉnh lại, đẩy Tống Thanh Thư ra, tự mình trở lại chỗ ngồi, ngửa cổ uống một chén rượu, sắc mặt ửng hồng, cũng không biết là vì chếnh choáng hơi men dâng lên hay sao, mà làm cho khuôn mặt của nàng đỏ bừng.
Tống Thanh Thư nhìn lại từ nơi phát ra thanh âm, thì gặp Hoàn Nhan Lượng đứng ở nơi đó, liền cười nói:
-Vương gia quá khen."
Hoàn Nhan Lượng trong đầu còn dư vị hình ảnh Ca Bích vừa rồi ngửa cổ uống rượu, lúc đó lộ ra này một đoạn cổ thon dài, dưới chút là hai bầu vú cong lên như bị trói buộc dưới cái áo muốn nhảy xổ ra, hắn thậm chí có chút hoài nghi, nếubây giờ giữa sân không có có người khác, chính mình có thể không khống chế nổi chạy lên ôm chầm lấy lấy nàng hôn lên! Còn có vừa rồi cảnh tượng Ca Bích đẩy ra Tống Thanh Thư, trong nháy mắt đó toát ra thái độ ngượng ngùng, khiến cho trong lòng của Hoàn Nhan Lượng phảng phất tựa như mèo quào Tống Thanh Thư lến tiếng khiến cho Hoàn Nhan Lượng giật mình tỉnh lại, hắn thừa cơ đem Tống Thanh Thư kéo qua một bên, nhỏ giọng hỏi:
-Trước đó chúng ta thương lượng xong chuyện kia, hay là đêm nay chúng ta cùng trao đổi thể tử các nàng đ0i, như thế nào?
Tống Thanh Thư trong lòng thầm giận, Hoàn Nhan Lượng quả nhiên là sắc ma ác quỷ, nhanh như vậy liền không nhịn được, lập tức bất động thanh sắc nói ra:
-Đêm nay chỉ sợ thời gian quá vội vàng rất nhiều thứ chưa có bố trí tốt, rất khó giấu diếm được hai người bọn họ.