Hoàng hậu Bùi Mạn trong lúc vội sửa sang lại một chút dung nhan, ôn nhu nói:
-Ngụy vương mời vào..
Hoàng Sam nữ tử cùng Tống Thanh Thư trốn ở trên xà ngang, dựa vào khoảng cách rất gần với hắn, nhìn đến tình hình phía dưới thì nhíu mày, đến bên tai Tống Thanh Thư nhỏ giọng nói ra:
-Các hoàng gia theo quy củ đều không khác nhau mấy, sau khi trời tối, bất kỳ người nào nếu không có ý chỉ của Hoàng đế thì không được tùy ý ra vào hoàng cung, bây giờ đang vào nửa đêm, Ngụy vương thân là Hoàng tử lại vụиɠ ŧяộʍ tiến cung, đây chính là phạm đại đại kỵ húy, cũng không biết nữ nhân kia đến tột cùng làm như thế nào mà lừa gạt được hắn tiến đến.
Bên người mỹ nhân thổ khí như lan, Tống Thanh Thư tâm trí vô cùng thanh thản:
-Thực ra rất đơn giản a, dùng hai kia muội muội vị của cô nương làm mồi nhử là đủ. Hoàng Sam nữ tử liễu mi dựng lên muốn phát tác, Tống Thanh Thư gấp liền che miệng nàng lại:
-Đừng kích động, hiện tại chúng ta đang ở chỗ này, đương nhiên sẽ không để cho các muội muội của cô nương ăn thiệt thòi.
Hoàng Sam nữ tử sắc mặt đỏ lên, khi phát hiện một bàn tay của hắn đang vuốt xuống khe mông của mình, một bàn tay giữ lại tay hắn, nhỏ giọng nói ra:
-Ta tại trong lòng công tử là một nữ nhân để cho công tử lỗ mãng như vậy sao?
Tống Thanh Thư cười hắc hắc:
-Dĩ nhiên không phải, cô nương trong lòng của tại hạ là tiên tử đấy.
-Đừng nói nữa, nhìn xem tình huống phía dưới.
Hoàng Sam nữ tử tướng quay đầu sang chỗ khác, lại nhỏ giọng nói tiếp một câu,
- Về sau đừng có động thủ động cước, ta không phải là Hồ nhi hay Viện Viện dễ dàng bị công tử khi dễ như vậy. Tống Thanh Thư mỉm cười nhún vai, cũng bắt đầu chú ý phía dưới thế cục.
Ngụy Vương sau khi đi vào sau thì ánh mắt quét nhìn một vòng, gặp trong điện chỉ có một mình Hoàng hậu Bùi Mạn, thì trong lòng rung động, quay đầu nói với phía sau lưng:
-Ngươi cũng ra ngoài đi.
-Thuộc hạ chức trách là bảo vệ an toàn điện hạ, một tấc cũng không thể rời đi.
Trong điện một chỗ từ trong bóng tối truyền tới thanh âm một người vô cùng băng lãnh.
Trên xà ngang Tống Thanh Thư cùng Hoàng Sam nữ tử liếc nhau, tuy lần trước đã gặp bên người Ngụy Vương tên Ám Vệ này xuất thủ, nhưng hôm nay vẫn có thể cảm giác được đối phương thần bí khó dò, đặc biệt là năng lực khí tức ẩn giấu của hắn thật sự là quá nghịch thiên, Ngụy vương mới vừa tiến vào thì hắn đã liền ẩn tàng thân hình tốt rồi, nếu hai người bọn họ không có sớm chuẩn bị, bằng không thì cũng rất khó phát hiện đối phương đang ở đâu. Hai người lúc này cũng không dám nói gì nữa, vì lo lắng bị người kia phát hiện . Bị thủ hạ cự tuyệt, Ngụy Vương cũng không để bụng, quay đầu đối Hoàng hậu Bùi Mạn cười nói:
- Tên nô tài này đến chết cũng không có đầu óc, nương nương đừng có để tâm đến..
-Hắn một mực trung thành hộ chủ, bản cung đương nhiên không ngại.
Hoàng hậu Bùi Mạn thanh âm nhu hòa, nhưng trong lòng cười lạnh.
-Nương nương đêm khuya cho mời, không biết có chuyện gì vậy?
Ngụy Vương kim đao đại mã tìm một cái ghế ngồi xuống, thần sắc có chút nghiền ngẫm.
Hoàng Tử sau khi thành niên, đều phải xuất khỏi cung, nếu không được Hoàng thượng cho gọi, thì không thể một mình đi vào, đây là một đạo thết luật, bất quá hắn là nhi tử duy nhất của Kim Hi Tông, Ngụy vương tin rằng nếu như hoàng hậu muốn dùng kế này để quy tội danh hắn, bất quá là hoàng hậu tự rước nhục mà thôi, cho nên hắn biết rõ cho dù nàng không có hảo ý, hắn vẫn là không sợ, vẫn phó ước mà đến. Hoàng hậu Bùi Mạn chậm rãi đi đến sát gần trước mặt Ngụy Vương, thật sâu nhìn hắn, vào thời điểm Ngụy vương âm thầm đề phòng, thì thấy Hoàng hậu Bùi Mạn đã quỳ gối một bên chân hắn.
-Nương nương làm cái gì vậy!
Ngụy Vương bịgiật mình, mặc dù hắn cũng không có đem Bùi Mạn để ở trong mắt, nhưng nàng dù sao cũng là nhất quốc chi hậu, là trưởng bối của hắn, dạng quỳ gối trước mặt này vẫn là vô cùng có lực làm cho hắn rung động.
Đừng nói Ngụy vương, ngay trên xà nhà Tống Thanh Thư cùng Hoàng Sam nữ tử cũng bị giật mình, bọn họ biết Bùi Mạn rõ ràng đang tính kế với Ngụy nương, nhưng lại quỳ đến như vậy dứt khoát, liền có một loại cảm giác hoang đường không rét mà run.
-Thần thϊếp những năm qua đối với điện hạ có nhiều đắc tội, cho nên đêm nay làm như vậy để tạ lỗi với điện hạ, hi vọng điện hạ đại nhân đại lượng, về sau sẽ không còn ghen ghét thần thϊếp. Hoàng hậu Bùi Mạn thần thái yếu đuối nói ra.
-Nương nương nói cái gì vậy, ta nghe không hiểu a…..
Ngụy Vương mặt ngoài ra vẻ khinh ngạc, nhưng trên thực tế lúc này nhìn thấy đối thủ ngày trước đối chọi với mình gay gắt một mất một còn, đang quỳ ở trước mặt, cái loại cảm giác sảng khoái không biết cường liệt đến cỡ nào, bất quá hắn vẫn có thể miễn cưỡng bảo trì lại một tia thanh minh, cũng biết sự tình khác thường tất có vấn đề, không dám tuỳ tiện nói tiếp cái gì.
Hoàng hậu Bùi Mạn thăm thẳm thở dài một hơi:
-Đã là dạng này, thần thϊếp cũng xin nói thẳng, mong rằng điện hạ bỏ qua cho. Những năm gần đây, thân thể hoàng thượng ngày càng sa sút, cũng không biết lúc nào thì . . thì sợ không chống đỡ nổi, mà điện hạ lại là nhi tử duy nhất của Hoàng thượng, ngày sau điện hạ nhất định sẽ tiếp lấy ngôi vị, trước đây vì thần thϊếp không biết thời thế, nên đắc tội đối với điện hạ, bây giờ đã hoàn toàn thông suốt, về sau điện hạ mới là chỗ dựa vào duy nhất của thần thϊếp, cho nên muốn sớm cùng với điện hạ xóa bỏ sự hiểu lầm giữa hai chúng ta. Ngày sau điện hạ vinh đăng ngôi hoàng đế, thần thϊếp cũng không dám cùng với Nguyên phi muội muội tranh giành chi vị Thái hậu, chỉ cầu điện hạ phong cho thần thϊếp làm Thái phi là đủ rồi, cùng với ban thưởng thái giám, cung nữ phục thị thần thϊếp cho qua quãng đời còn lại thì đã vừa lòng thỏa ý. Nghe Bùi Mạn chậm rãi nói đến, Ngụy Vương trên mặt ý cười càng ngày càng đậm, mỗi một câu của đối phương cơ hồ đều nói đúng trong tâm khảm của hắn, nghe được lời sau cùng, hắn rốt cục tin tưởng nữ nhân trước mắt này đã thật tâm hướng đến hắn chịu thua, dù sao hắn cũng tìm không thấy mảy may lý do gì để mà đối phương nói dối, bởi vì chính mình nhất định là về sau sẽ làm Hoàng đế, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì trước mặt đều sẽ bị tiêu diệt tan tành thành mâykhói.
-Nương nương mau đứng dậy đi.
Ngụy Vương dù sao cũng không thể để cho Hoàng hậu Bùi Mạn cứ quỳ như vậy, từ trên cao nhìn xuống xuyên qua cổ áo rộng của Hoàng hậu, hắn còn nhìn thấy thấp thoáng hai bầu vú sung mãn đang phập phồng lên xuống, vì thế gấp vội vươn tay đi đỡ nàng, nhưng cùi chỏ cánh tay thì khẽ chạm tới trên đỉnh bầu vú nàng, cảm giác tràn đây co dãn làm cho trong lòng hắn không khỏi rung động. Chỉ bất quá hắn còn phân rõ nặng nhẹ, biết lúc này không thể chạm vào nữ nhân này, muốn đụng đến. . . thì phải chờ mình đăng cơ qua đi, trong hoàng cung lúc này chỉ còn lại hắn là một nam nhân, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn, từ thâm cung trong nội viện, đến lúc đó thì Hoàng hậu này hắn còn không phải muốn cỡi lên người nàng thế nào thì cỡi thế đó sao?
-Nếu điện hạ vẫn không tha thứ thần thϊếp, thần thϊếp không dám đứng lên.
Khoảng cách gần như vậy tiếp xúc, Hoàng hậu Bùi Mạn ẩn hiện nhìn thấy thân thể Ngụy vương phản ứng, ánh mắt của nàng trở nên băng lãnh một mảnh.
-Nếu nương nương nghĩ thông suốt lợi hại quan hệ bên trong, thì bản vương như thế nào còn bụng dạ hẹp hòi chứ? Nương nương cứ yên tâm đi, bản vương về sau đăng cơ, thì nương nương khẳng định sẽ là Thái hậu, bất quá ủy khuất nương nương sẽ cùng Mẫu phi của bản vương, cả hai đều sẽ làm Thái hậu như nhau. Ngụy Vương cũng rõ ràng cùng với Hoàng hậu Bùi Mạn đối đầu cũng không có có kết quả gì tốt, nếu như có thể được nàng ủng hộ, tất cả mọi chuyện sẽ còn trở nên thuận lợi hơn.
-Có thể cùng Nguyên phi muội muội song song, là niềm vui ngoài ý muốn của thần thϊếp rồi, làm sao mà ủy khuất đây chứ..
Ngụy Vương cũng không lo lắng có vấn đề gì xảy, lần trước mượn cớ bị thích khách, hắn thừa cơ đem toàn bộ thị vệ của Thái Hòa điện đổi thành người của hắn, trong phòng này còn có Ám Vệ ở một bên bảo hộ, có thể nói toàn bộ Thái Hòa điện đều tại hắn trong khống chế, nhìn tình huống bây giờ, hắn thậm chí có một loại tự tin, đem Hoàng hậu Bùi Mạn ép đến lăng nhục một phen, trong hoàng cung người khác sẽ không biết phát sinh cái gì, nghĩ vậy nên hắn liền dựa vào thân thể Hoàng hậu, trong nháy mắt lý trí toàn bộ như muốn hỏng mất, hai tay nhịn không được hướng dưới sờ đến trên cái mông thịt tròn lớn của nàng, nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, cảm giác co giãn vừa mềm mại, hắn thấy thân thể Hoàng hậu Bùi Mạn hơi chút run lên một cái, Ngụy vương khó nén một mừng rỡ, bàn tay liền một đường trượt vào bên trong váy áo của nàng, lướt qua bụng, đi xuống đến chỗ đào nguyên tĩnh mịch kia, thân thủ ở trên cái âm hộ mới lạ trơn mềm, duỗi tay xuống hai mảnh mép ngoài phì nộn gẩy đẩy, nhất thời lộ ra chút ít chất lỏng dính đầu ngón tay, trơn bóng nhơn nhớt.. Hoàng hậu Bùi Mạn cắn chặt môi dưới, hừ một tiếng, rồi liền lộ ra một nụ cười xu nịnh,
-Thần thϊếp biết lần trước điện hạ coi trọng hai cung nữ bên cạnh của thần thϊếp, cho nên đêm nay đã chuẩn bị một phần lễ vật, mong rằng điện hạ sẽ tiếp nhận.
-Hả?
Ngụy Vương theo ánh mắt nhìn của nàng, lúc này mới chú ý tới trên giường phượng có hai bóng hình xinh đẹp mông lung, trong đầu nghĩ đến lần trước này hai cung nữ kiều nộn dung nhan tuyệt sắc, trong lòng hắn liền hớn hở..
-Nếu là nương nương trọng thưởng, bản vương cũng không khách khí.