Ban đêm yên tĩnh bị thanh âm hoảng hốt của Hoàng hậu Bùi Mạn đánh vỡ.
-Nương nương, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Từ bên ngoài điện, một thái giám hình dạng hung ác nham hiểm đột nhiên xuất hiện ngăn ở trước người Bùi Mạn hoàng hậu.
-Nguyên lai là tổng quản đại nhân, bản cung có việc gấp cần cầu kiến Hoàng thượng.
Hoàng hậu Bùi Mạn cũng có chút kiêng kị vị thái giám này, bởi vì hắn tên là Đại Hưng Quốc đệ nhất cao thủ của Hoàng đế.
-Hoàng Thượng uống xong chút hảo tửu, vừa nằm ngủ, có chuyện gì không thể để đến ngày mai nói sao a?
Đại Hưng Quốc cũng không có ý tứ cho Hoàng hậu Bùi Mạn vào trong.
Hoàng hậu Bùi Mạn trong lòng mừng rỡ, Hi Tông nổi danh là uống rượu, mỗi lần uống thì sẽ uống đến say mèm mới chịu bỏ qua, đêm nay sự tình xảy ra là nàng là cố ý chọn vào thời gian Hi Tông uống rượu xong thì mới đến phát động, bởi vì một người say rượu thì tâm tình dễ dàng xúc động sức phán đoán sẽ không được rõ rang như bình thường. . . -Việc này tương quan đến với Ngụy vương, Ngụy vương đột nhiên nửa đêm xông vào tẩm cung của ta, ý muốn mưu đồ làm loạn.
Hoàng hậu Bùi Mạn mưu đồ đã lâu, lúc này giả trang ra bộ dáng sợ hãi, không có lộ ra mảy may sơ hở.
Đại Hưng Quốc thần sắc cứng lại, việc này liên lụy trọng đại, hắn cũng không dám làm chủ:
-Nương nương mời đi theo nô tài.
Vội vàng mang nàng tiến vào nền chính trị nhân từ điện.
-Cái gì? Tên nghịch tử này!
Kim Hi Tông đem chén canh giải rượu nện trên mặt đất sau khi nghe qua.
Một người vừa ngủ say thì bị đánh thức, tâm tình tuyệt đối sẽ không khá, huống chi là đang say rượu thì bị đánh thức, đầu óc còn hỗn loạn, càng là một cỗ tà hỏa ứa ra.
-Đêm nay thần thϊếp đang ngủ, thì lúc nửa đêm Ngụy vương tửu khí nồng nặc đột nhiên xông vào… ý muốn. . . ý muốn. . . Hoàng hậu Bùi Mạn cúi đầu nức nở, nếu Tống Thanh Thư đang ở chỗ này, tất nhiên sẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng nàng diễn kỹ thật cao siêu.
-Hoàng thượng, trong chuyện này đúng sai đến như thế nào, chỉ sợ chúng ta phải đi một chuyến đến Thái Hòa điện, mới có thể rõ ràng đến tột cùng phát sinh ra cái gì?
Đại Hưng Quốc đối với hoàng đế trung thành tuyệt đối, biết rõ Kim Hi Tông bây giờ thần trí có chút mơ hồ, vội vàng nhắc nhở.
-Bãi giá đến Thái Hòa điện!
Kim Hi Tông thân thể mặc dù có chút không tốt, nhưng tính khí xưa nay rất nóng nảy, động một chút lại trượng sát đại thần, giây khắc này nhìn thấy trong mắt của hắn sát khí đằng đằng, Đại Hưng Quốc nhìn thấy cũng kinh hãi không thôi.
Đoàn người vội vàng đi vào Thái Hòa điện, đến bên ngoài điện thì bị thị vệ cản lại: -Các ngươi là ai? Nơi này là tẩm cung hoàng hậu , bất kỳ người nào cũng không được đi vào.
Kim Hi Tông vội vàng từ sau đi đến, do không có bày ra nghi thức hoàng đế, lại thêm đêm tối, những tên thị vệ này thế mà không có nhận ra hắn.
-Lũ mắt chó, cũng không nhìn ra đây là ai sao?
Đại Hưng Quốc giận dữ, đi lên tát một cái ngay miệng tên thị vệ kia thất điên bát đảo.
Lúc này đám thị vệ chung quanh mới nhìn rõ đoàn người Kim Hi Tông, không khỏi sợ hãi, liền quỳ rạp xuống đất:
- Hoàng đế vạn vạn tuế… vạn vạn tuế!
Kim Hi Tông liếc nhìn tên thị vệ vừa rồi một chút, trong mắt hàn ý càng tăng lên:
-Trẫm nhớ không lầm, thì ngươi giống như là thủ hạ của Ngụy vương….
-Bẩm là. . . là. . .. . .
Thị vệ kia thanh âm không ngừng run rẩy …
-Hừ!
Kim Hi Tông lạnh hừ, nhấc chân liền hướng trong điện đi đến. -Hoàng. . . hoàng Thượng. . không….không…. vào được.
Tên thị vệ kia kiên trì gọi lên trước mặt Kim Hi Tông, hắn là tâm phúc của Ngụy vương, biết Ngụy Vương trước đó không lâu tiến vào Thái Hòa điện, bên trong thỉnh thoảng còn truyền ra đến một số thanh âm khó nghe, hắn nhất thời biết Ngụy vương xông vào đã gây nên đại họa, bất quá loại chuyện này hắn cũng không có cách nào khuyên bảo, chỉ có thể tăng cường thủ vệ, phong tỏa tin tức bên trong, bên ngoài điện, chỉ tiếc là hắn không biết Hoàng hậu Bùi Mạn sớm đã mua chuộc một số tướng sĩ dưới trướng hắn.
Bây giờ nhìn thấy Kim Hi Tông đột nhiên đến thăm, tên thị vệ kia trong đầu oanh nổ vang, hắn đã vô pháp suy nghĩ như bình thường, chỉ là phản ứng trong vô thức muốn báo đáp ơn tri ngộ của Ngụy vương, trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm trong đầu, lúc này ngàn vạn không thể để cho Hoàng đế nhìn thấy tràng cảnh bên trong. -Lớn mật!
Đại Hưng Quốc lách mình ra, nhất chưởng bổ vào trước ngực hắn,
-Lại dám ngăn cản thánh giá…
Kim Hi Tông sắc mặt càng là âm trầm, cũng không nhìn tên thị vệ kia, tăng tốc cước bộ hướng vào trong Thái Hòa điện đi đến, còn chưa có đi tới cửa, thì đã nghe được từbên trong truyền ra thanh âm Ngụy Vương đang làm càn:
-Tiểu mỹ nhân, đến đây cho Bản Vương cưỡi lên một cái.
Đồng thời xen lẫn tiếng khóc của nữ nhân.
Kim Hi Tông khẽ giật mình, bên trong nữ nhân này đến tột cùng là ai? Bất quá nghi hoặc rất nhanh liền thay thế bằng sự phẫn nộ, liền nâng lên một chân liền đạp bật ra cánh cửa Thái Hòa điện.
Đại Hưng Quốc một tấc cũng không rời khỏi Kim Hi Tông, hướng trong điện quét mắt một vòng, trong long thầm than: “ Ngụy Vương lần này chỉ sợ gặp khó. . . “ Chỉ thấy trên giường phượng Hoàng hậu, hai nữ nhân tóc mây tán loạn, y phục không chỉnh tề, có có một nữ nhân vừa thút thít vừa tránh né ma trảo của Ngụy vương.
Kim Hi Tông hít sâu một hơi, đứng tại cửa ra vào cũng không có bước vào, chuyển hướng sang hoàng hậu âm trầm hỏi:
-Hai nữ nhân này là ai?
Hoàng Hậu hướng bên kia nhìn một chút, lộ ra một mặt chấn kinh chi sắc:
-Bọn họ. . . là hai công chúa Tống triều mà Hoàng thượng đã điểm chỉ, thần thϊếp nghĩ đến các nàng chẳng mấy chốc sẽ tới hầu hạ Hoàng thượng, cho nên mang theo các nàng trước dạy cho bọn họ một số lễ nghi trong cung, nào ngờ….nào ngờ….
Tựa hồ là nhìn thấy, trên giường hai nữ nhân thất tha thất thểu xuống giường, chạy đến nắm lấy cánh tay Hoàng hậu:
-Nương Nương, cứu lấy nô tỳ…
Hoàng hậu Bùi Mạn nhìn qua một chút, trợn cả mắt lên, lúc đầu dựa theo kế hoạch của nàng, hai nàng phải là không mặc quần áo mới đúng, hiển nhiên đây là Tống Thanh Thư không nỡ, cho nên trên thân hai nàng đã mặc vào y phục, chỉ bất quá là đã bị xé nát qua, để lộ bắp đùi, bên hông, trước ngực da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, vừa nhìn thấy là huyết mạch người đã sôi sục… Lúc này Ngụy Vương cũng từ trên giường đuổi tới:
-Chạy cái gì mà chạy a, bản vương vẫn còn chưa có đủ đây.
Hai nàng đối với Kim Hi Tông làm như không thấy, vội vàng hấp tấp đáp:
-Điện hạ đừng có như vậy, chúng ta thuộc về nữ nhân của Hoàng thượng.
-Cái gì mà là của Hoàng thượng hay không Hoàng thượng, về sau bản vương chính là Hoàng thượng đây.
Ngụy vương cười ha ha nói.
Kim Hi Tông sắc mặt càng ngày càng đen, đang muốn nói gì, Hoàng hậu Bùi Mạn lại vượt lên trước ngăn lại ở trước người hai nàng, giang hai cánh tay ra:
-Ngụy vương đừng có quá làm càn!
Ngụy Vương tham lam nhìn qua bộ ngực, rồi lại nhìn xuống dưới hạ thể của Hoàng hậu Bùi Mạn, trong du͙ƈ vọиɠ lại nhớ tới đã chạm sờ vào bên trong vuốt lấy, vô thức nói ra:
-Vừ mập tròn, vừa lại nhiều lông a, nếu đút vào thì chắc chắn rất thoải mái lợi hại…. Hoàng hậu Bùi Mạn mừng thầm trong lòng, trên mặt thần thái lại ra vẻ xấu hổ giận dữ:
-Ngụy vương hãy tự trọng, bản cung dù sao cũng là mẫu hậu của ngươi!
-Thôi đi, ngươi cũng không phải mẫu thân của ta, chờ lão Hoàng đế kia ợ ra rắm, dựa theo quy củ trên thảo nguyên, ngươi không phải sẽ là nữ nhân của ta sao? Đến lúc đó ta muốn làm ngươi như thế nào, thì sẽ làm ngươi như thế đó, những năm qua ngươi ức hϊếp mẫu tử của chúng ta, đến lúc đó bản vương sẽ để cho ngươi giống một con mẫu cẩu nằm rạp quỳ trên mặt đất liếm ta….