Lúc này phía sau hắn chỉ có một người, đó chính là Ca Bích, Tống Thanh Thư ngưng thần tĩnh khí, có lòng tin cho dù đối phương xuất thủ, trong nháy mắt hắn cũng tránh thoát qua mũi dao của nàng, bất quá hắn muốn biết đối phương vì sao lại làm như thế, do dự một chút liền không có xuất thủ.
-Phu nhân?
Ca Bích khẽ cười, trong tiếng cười mang theo vẻ đùa cợt đau khổ,
-Diễn kịch lâu như vậy, ngươi thật đúngtự coi mình là trượng phu của ta sao?
Tống Thanh Thư trong lòng cảm giác nặng nề, đắng chát mà nói:
-Nguyên lai phu nhân đã sớm biết.
Thấy hắn không có phủ nhận, ánh mắt Ca Bích phức tạp:
-Ngươi đến cùng là ai?
Tống Thanh Thư thở dài m, chuyện cho tới bây giờ đương nhiên cũng không có lừa gạt nàng được nữa, hắn liền đưa tay muốn lấy ra cái mặt nạ trên mặt, lại nghe được tiếng Ca Bích: -Không được nhúc nhích!
Đồng thời thanh dao găm trên cổ càng ghim chặt thêm mấy phần.
- Không phải là phu nhân hỏi tại hạ là ai sao? Tại hạ chỉ muốn lấy xuống cái mặt nạ mà thôi.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
-Ngươi không được cử động, để ta tự lấy xuống.
Ca Bích đã từng chứng kiến hắn xuất thủ, nên biết võ công của hắn cao cường, do đó không dám khinh thường.
Tống Thanh Thư nhún vai:
-Được rồi…phu nhân làm thế nào mà thấy được sơ hở vậy?
-Trước đó ở trên xe ngựa, ngươi dùng hai ngón ta kẹp lấy đoản kiếm thích khách, trượng phu của ta không có võ công cao như vậy.
Ca Bích vừa nói vừa lục lọi trên mặt hắn ...
-Thì ra là thế, khó trách về sau thai độ phu nhân trở nên hơi khác lạ.
Tống Thanh Thư thầm mắng mình ngày thường thì khôn khéo, tại sao cái chuyện này đột nhiên ngớ ngẩn như vậy. Một chốc lát này Ca Bích đã lột ra mặt nạ hắn, thấy rõ hình dạng hắn, nàng thất thần:
-Quả nhiên là ngươi!
Tống Thanh Thư lông mày nhướn lên:
-Phu nhân có thể đoán trước được tại hạ là ai sao?
Ca Bích sắc mặt đỏ lên:
-Lúc đầu ta không biết, về sau ta phát hiện trượng phu là giả mạo, liền liên tưởng đến trước đó ngươi đột nhiên xông đến trong phòng, liền đoán rằng khả năng lần đó ngươi nhất thời chủ quan, nên quên mang mặt nạ.
-Phu nhân quả nhiên là cực kì thông minh, từ một đầu mối như thế liền có thể đoán ra chân tướng, tại hạ bội phục …bội phục!
Tống Thanh Thư từ đáy lòng khen.
-Ngươi lúc này có nhiều lời hữu ích cũng vô ích… Oát Cốt Lạt của ta đến tột cùng bị làm sao?
Ca Bích khẩn trương chờ lấy đáp án.
Tống Thanh Thư thăm thẳm thở dài:
-Phu nhân nếu như đã đoán được, thì cần gì phải hỏi lại chứ.. Khuôn mặt kiều diễm Ca Bích huyết sắc lập tức mất đi, toàn thân run rẩy:
-Ta muốn từ chính miệng ngươi nói ra.
-Đường Quát Biện đã chết.
Tống Thanh Thư thanh âm phảng phất một cây trọng chùy hung hăng đập vào trong lòng của Ca Bích.
Trong chớp nhoáng này Ca Bích cảm giác được sức lực toàn thân của mình đều bị rút hết, thật lâu qua đi mới thở lại được, âm thanh lạnh lùng nói:
-Người nào gϊếŧ hắn?"
-Nếu tại hạ nói không phải là tại hạ, thì phu nhân có tin không?
Tống Thanh Thư nói.
-Không tin!
Ca Bích cắn chặt môi đáp.
-Tại hạ cũng biết phu nhân sẽ không tin, may mắn là tại hạ đã sớm chuẩn bị, trong quần áo của tại hạ có một phong huyết thư, là do trượng phu của phu nhân trước khi lâm chung viết, phu nhân hãy nhìn qua thì liền biết.
Tống Thanh Thư thấy may mắn khi Đường Quát Biện có dự kiến trước, đã lưu lại phong huyết thư này, nếu không mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. -Ngươi đừng nghĩ đến chuyện giở trò với ta..
Ca Bích thanh chủy thủ trong tay lại ép một chút trên cổ Tống Thanh Thư, nàng hoài nghi hắn muốn dùng cách này để chuyển di ánh mắt nàng, thừa cơ thoát thân.
-Tại hạ không có giở trò, phu nhân cứ xem qua đi.
Tống Thanh Thư giơ hai tay lên..
Ca Bích cuối cùng thì cũng có khát vọng xem lấy di thư của trượng phu mình, thế là một tay tiếp tục cầm dao chống đỡ tại trên cổ hắn, một tay khác lục lọi trong y phục hắn, sờ soạng một hồi, quả nhiên lấy ra một phong huyết thư.
Ca Bích run run rẩy rẩy mở ra huyết thư, rất nhanh nước mắt trôi ra, chữ viết của trượng phu thì nàng quá là rõ ràng, mà lại có ám hiệu bên trong chỉ có hai người bọn họ mới biết được, người bên ngoài tuyệt đối vô pháp làm giả, trong di thư Đường Quát Biện không ngừng nhắc đến nỗi buồn chi tình đối với nàng áy náy, còn nói lên phó thác nàng cho nghĩa đệ Tống Thanh Thư sẽ chiếu cố bảo hộ nàng. . . Nhìn thấy sau cùng "Oát Cốt Lạt tuyệt bút" năm chữ, Ca Bích khóc không thành tiếng.
-Phu nhân xin hãy nén lại bi thương …
Tống Thanh Thư thở dài nói
-Đến tột cùng là ai hại chết hắn!
Phảng phất là được nhắc nhở, Ca Bích bỗng nhiên ngẩng đầu, cầm dao tiếp tục chống đỡ lấy cổ hắn.
-Tại hạ có thể đem tên hung thủ nói cho phu nhân biết, nhưng tại hạ hi vọng phu nhân đáp ứng trước tại hạ một việc.
Tống Thanh Thư đáp.
Ca Bích âm thầm cười lạnh, sợ rằng hắn sẽ cầu mình tha thứ cho hắn trước đó mạo phạm đến thân thể của mình, mong rằng nàng sẽ tha cho hắn nhất mệnh …
Chỉ bất quá Tống Thanh Thư nói ra vượt quá suy nghĩ của nàng:
-Tại hạ đang mưu đồ thay cho Đường Quát huynh báo thù, thế nhưng người kia thế lực vô cùng cường đại, tại hạ bây giờ vẫn còn chưa có nắm chắc vạn toàn. Thời gian ở chung qua, tại hạ biết phu nhân tuy có bề ngoài yếu đuối, nhưng trên thực tế lại là một nữ nhân thông minh kiên cường, cho nên nếu phu nhân biết được thân phận người này thì về sau không nên vọng động, sẽ đả thảo kinh xà, khiến cho kế hoạch báo thù cho Đường Quát huynh thất bại trong gang tấc. Ca Bích sắc mặt biến hóa, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói:
-Tốt, ta sẽ đáp ứng ngươi.
Tống Thanh Thư lúc này mới phun ra ba chữ:
-Hải Lăng vương.
-Quả nhiên là hắn!
Ca Bích nghiến răng, trong hai con ngươi đều là lửa giận.
Tống Thanh Thư vội vàng nhắc nhở:
-Phu nhân đừng quên vừa rồi đã đáp ứng sự tình, bây giờ tại hạ đã lấy được tín nhiệm của hắn, tại hạ đáp ứng phu nhân, nhất định sẽ làm cho Hoàn Nhan Lượng vạn kiếp bất phục vì Đường Quát huynh mà báo thù.
-Thảo nào trong khoảng thời gian này ngươi tận lực tiếp cận hắn, chính là vì báo thù cho Oát Cốt Lạt sao?
Ca Bích sắc mặt rốt cục hòa hoãn được mấy phần.
Tống Thanh Thư tiếp xúc Hoàn Nhan Lượng đương nhiên không chỉ là duy một mục đích này, thế nhưng hắn sẽ không ngốc lúc này mà nói ra cái gì, chỉ gật đầu: -Đúng.
Nghe được câu hắn trả lời, Ca Bích nhất thời trầm mặc, thanh chủy thủ trong cũng thả lỏng mấy phần.
Tống Thanh Thư cười khổ:
-Phu nhân chẳng lẽ cứ muốn một mực kê đao trên cổ tại hạ sao?
Nào ngờ Ca Bích nghe được lời hắn nói, không chỉ là không có thu hồi lại thanh dao găm, ngược lại so với vừa rồi càng thêm chặt mấy phần:
-Hừ, hại chết Oát Cốt Lạt chuyện này ta có thể không truy cứu trách nhiệm của ngươi, ngươi đã đáp ứng Oát Cốt Lạt chiếu cố ta báo thù cho hắn, tạm thời chuyện ngươi giả mạo hắn ta cũng có thể hiểu được, bất quá ngươi. . .
Hai gò má Ca Bích đột nhiên đỏ thẫm như máu, môi son cắn lại hung hăng nhìn hắn chằm chằm:
-Ngươi vì sao lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chiếm. . .chiếm lấy tiện nghi của ta!
Nghĩ đến đêm đó cùng đối phương ôn nhu phong tình, Tống Thanh Thư trong long lại rung động, bất quá hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, biết vấn đề này nếu có một câu trả lời không tốt, rất có thể sẽ là vạn kiếp bất phục. Tuy Đường Quát Biện lúc lâm chung đã đem Ca Bích trao cho hắn, nhưng lời nói này nghe qua thì cũng phải trôi qua thôi, bởi vì Ca Bích dù sao có nhân cách độc lập, mà tại Kim Quốc nàng lại có thân phận tôn quý, nếu nàng không nguyện ý, há Đường Quát Biện muốn trao nàng cho ai thì trao?
-Không trả lời được sao?
Ca Bích nghĩ đến đêm đó, đối phương với thân phận giả mạo trượng phu, làm hại thân thể nàng theo bản năng đạt được sướng khoái không bình thường, nên nhiệt tình uyển chuyển xu nịnh hắn quá mức, trong lòng liền vừa thẹn vừa giận.