Bất quá chuyện cho tới bây giờ, có nghĩ nhiều thì cũng là vô dụng, Triệu Mẫn rất nhanh thu thập xong tâm tình, cười nói:
-Ta tưởng là ai, nguyên lai là Âu Dương tiên sinh, lần trước từ biệt đã là mấy tháng, Âu Dương tiên sinh phong thái vẫn như cũ a.
-Chúng ta là những lão già, một nửa đã chôn dưới đất, sống một ngày được một ngày, so ra làm sao mà vượt qua quận chúa hào hoa phong nhã chứ.
Âu Dương Phong dẫn một đám người nối đuôi nhau vào..
Âu Dương Phong quan sát chung quanh, cười nói:
-Lần này tên họ Tống kia làm sao lại không có ở bên cạnh Quận Chúa vậy?
Triệu Mẫn nhất thời ngưng trệ xuống:
-Hắn không phải là nam nhân của ta, tại sao lại phải ở bên cạnh ta.
Trên cây Hoàng Sam nữ tử lần nữa lại trêu chọc Tống Thanh Thư, nói:
-Có vẻ tất cả mọi người đều biết sự tình của công tử cùng Triệu Mẫn. Tống Thanh Thư nghiêm túc đáp:
-Không có cách nào khác, tại hạ đi tới chỗ nào đều là nổi bật loá mắt như vậy.
-Hừ…
Hoàng Sam nữ tử bỉu môi nói.
Tống Thanh Thư bắt đầu quan sát Âu Dương Phong mang đến những người kia, những tên đi theo trang phục quân binh thì hắn liền xem nhẹ, còn lại chỉ đáng chú ý là có ba người, ngoại trừ Âu Dương Phong, Mộ Dung Bác cũng là người quen cũ, một người khác không phải là Cừu Thiên Nhận, mà chính là Tuyệt Tình Cốc Chủ Công Tôn Chỉ.
Hắn hơi sững sờ nhưng liền minh bạch, lần trước Cừu Thiên Nhận bị thương tổn ở trong tay mình, không qua mấy tháng thì sợ rất khó khôi phục, lúc này chắc là đang ẩn tránh ở chỗ nào đó dưỡng thương rồi, về phần Công Tôn Chỉ, lần trước tại đại hội Kim Xà qua đi, cũng không biết vì sao lại bị Hoàn Nhan Lượng lôi kéo. Lúc này Âu Dương Phong cười dài:
-Nếu có vị Tống bằng hữu kia tại bên cạnh ngươi, lão phu còn có thể tạm xem quận chúa là người nhà, nếu không có hắn, như vậy đành xem quận chúa là khách rồi.
Triệu Mẫn sắc mặt biến hóa, lần này nàng tiến vào Kim Quốc, vì ẩn tàng hành tích, nên không có mang theo bao nhiêu người, được cho cao thủ chỉ có Huyền Minh Nhị Lão mà thôi, nếu chỉ có một Âu Dương Phong thì Huyền Minh Nhị Lão đương nhiên không sợ, nhưng bên người Âu Dương Phong còn có hai cao thủ ngang cấp, đã thấy có chút phiền phức. ..
Nàng âm thầm hối hận, lần hành động này thực sự là mình quá khinh thường, lúc đầu dự định tốc chiến tốc thắng, nàng có thể rất nhanh giải quyết xong chuyện Hoán Y Viện, nhìn qua có chút mạo hiểm, kì thực đều nằm ở trong lòng bàn tay nàng, đâu ngờ tới Hoàn Nhan Lượng thế mà đối với Hoán Y Viện cũng động thủ. Huyền Minh Nhị Lão từ lời nói bên trong của Âu Dương Phong, cảm giác bị khinh thị, liền giận dữ:
-Âu Dương Phong, có sư huynh đệ chúng ta bảo hộ quận chúa, các ngươi có muốn càn rỡ cũng không được.
-Nói khoác mà không biết ngượng.
Âu Dương Phong cười lạnh, quay người đối Mộ Dung Bác nói,
- Mộ Dung tiên sinh, chúng ta tốc chiến tốc thắng, như thế nào đây?
Thực ra lấy tu vi của lão, nếu như lấy một địch hai, muốn thắng qua Huyền Minh Nhị Lão cũng không thành vấn đề, bất quá Huyền Minh Nhị Lão cũng là cao thủ đỉnh tiêm, không đấu trên dưới một trăm chiêu, thì sợ rất khó phân ra thắng bại, mà trong hoàng cung Kim Quốc, lực lượng thủ vệ bất cứ lúc nào cũng sẽ kịp phản ứng chạy đến, cho nên lão không muốn mạo hiểm như vậy.
Mộ Dung Bác ở tại Hải Lăng Vương phủ lâu như vậy, cũng nghe qua lần trước trong tửu điếm Hoàn Nhan Lượng bị Triệu Mẫn nắm trong tay, nếu không nửa đường nhảy ra một Tống Thanh Thư, chỉ sợ đã bị người Mông Cổ bắt đi, chuyện này cho tới nay bị Hoàn Nhan Lượng xem như là một chuyện vô cùng nhục nhã, bây giờ vừa vặn bên người Triệu Mẫn cao thủ chỉ có Huyền Minh Nhị Lão, thời cơ ngàn năm một thuở, chỉ cần có thể bắt được Triệu Mẫn, Hoàn Nhan Lượng chắc chắn sẽ cho hài lòng mà hồi báo. -Âu Dương huynh, không bằng chúng ta so thử một lần, xem ai chế phục địch nhân của mình trước?
Mộ Dung Bác vân đạm phong khinh cười nói, hoàn toàn không có đem Huyền Minh Nhị Lão để vào mắt.
-Tốt, vậy lão phu liền chọn Lộc Trượng Khách.
Âu Dương Phong cười dài, thân hình lóe lên hướng Lộc Trượng Khách công tới, lão tự cho mình võ công cực cao, bởi vậy chủ động chọn lựa Lộc Trượng Khách có võ công nhỉnh sư đệ, tuy là như vậy, lão cũng chắc chắn chiến thắng đối thủ trước so với Mộ Dung Bác.
Huyền Minh Nhị Lão kinh hãi, không ngờ tới bọn họ vừa nói xuất thủ liền xuất thủ, vội vàng huy động riêng binh khí phản kích, bọn họ thành danh giang hồ nhiều năm, bình thường chỉ cần dựa vào Huyền Minh Thần Chưởng thì có thể độc bộ võ lâm, có rất ít người biết đến độc môn binh khí của bọn họ, thế nhưng vì Tây Độc Âu Dương Phong nổi tiếng bên ngoài, bọn họ không dám khinh thường, liền xuất ra thực lực mạnh nhất. Gặp sư huynh bị công kích, Hạc Bút Ông liền muốn trợ trận, nhưng vào lúc này Mộ Dung Bác cũng đánh tới trước người, hắn đành phải giữ vững tinh thần để ứng đối với nguy cơ của mình.
Huyền Minh Nhị Lão sở dĩ có thể đứng vào hàng ngủ đỉnh tiêm cao thủ, sư huynh đệ bọn họ còn có một bộ hợp kích chi thuật, hai người có thể phát huy ra hiệu quả vướt quá gấp đôi bình thường.
Bởi vậy đối mặt Âu Dương Phong cùng Mộ Dung Bác công kích, Huyền Minh Nhị Lão muốn dựa vào hợp kích trận pháp để đối phó với cường địch, tiếc rằng Âu Dương Phong cùng Mộ Dung Bác đều là cao thủ thành danh nổi tiếng nhất trong chốn võ lâm, mặc kệ là tu vi hay là thực chiến, đều có kinh nghiệm phong phú, liếc một chút liền nhìn ra ý định của hai người, bởi vậy đều cùng lúc ngăn trở, để bọn họ vô pháp tạo nên trận pháp hợp kích, để cho từng người sa lầy vào tự chiến của mỗi người. Kể từ đó, Huyền Minh Nhị Lão rất nhanh liền lâm vào thế hạ phong, Triệu Mẫn đôi mi thanh tú nhíu chặt, trong lòng lo lắng.
Một bên Công Tôn Chỉ them khát nhìn qua khuôn mặt nàng, trong lòng tán thưởng: “ Không nghĩ tới trên đời ngoại trừTiểu Long Nữ, thế mà còn có một nữ nhân tuyệt sắc như thế, mặc dù không có thanh lệ thoát tục như là Tiểu Long Nữ, thế nhưng lại kiều diễm vũ mị càng hơn một bậc, thật sự đúng là cực phẩm trong nữ nhân.
Thấy cao thủ bên người Triệu Mẫn bị nhóm Âu Dương Phong kiềm chế lại, Công Tôn Chỉ trong lòng hơi động: “ Từ khi ta đến Hải Lăng Vương phủ đến nay, chưa có lập qua công lao gì, không bằng nhân cơ hội này đem Triệu Mẫn bắt lại, Hoàn Nhan Lượng há sẽ không nhìn mình bằng đôi mắt khác trước sao? “
Hắn tuy rất lợi tham luyến nhan sắc của Triệu Mẫn, nhưng hắn cũng tự mình hiểu lấy, biết là thân phận của Triệu Mẫn không phải hắn có thể đụng vào, mà Hoàn Nhan Lượng từ trước giờ đối với vị quận chúa Thiệu Mẫn thì nhớ mãi không quên, hắn bây giờ đã là dưới trướng nghe lệnh của Hoàn Nhan Lượng, nào dám đoạt thức ăn trước miệng cọp. Chỉ bất quá coi như không thể cùng hoan ái, thế nhưng thừa dịp lúc bắt Triệu Mẫn sờ soạng vuốt ve khắp toàn thân nàng thì vẫn là có thể, Công Tôn Chỉ tâm niệm nhất động, càng kìm nén không được, cả người liền giống như đại bằng tung cánh hướng đến Triệu Mẫn bổ nhào qua.
Thủ vệ tại bên người Triệu Mẫn vội vàng xông lên muốn ngăn hắn, thế nhưng những người này không phải là đối thủ của Công Tôn Chỉ, chỉ thấy hai tay của hắn giương lên, một tay kim đao, một tay hắc kiếm, nhẹ nhàng tưa như là chém chuối, những tên hắc y nhân kia không ai đỡ nổi một chiêu..
Triệu Mẫn âm tức giận: “ Thua thiệt Hoàn Nhan Ung khoe khoang đây đều là võ sĩ do hắn huấn luyện, kết quả lại không chịu nổi một kích. “
Thấy đối phương cách mình càng lúc càng gần, Triệu Mẫn biết hôm nay chuyện thất bại đã định, quyết định thật nhanh hạ lệnh rút lui, đồng thời an bài đám võ sĩ tiến lên đoạn hậu. -Yêu nữ chạy đi đâu cho thoát!
Công Tôn Chỉ làm sao có thể để cho vịt bay khi nước đã đun sôi, trong tay kim đao hất bổng lên, dùng hắc kiếm làm chuôi, đem kim đao xoay tròn như phong hỏa luân, đám hắc y nhân đoạn hậu liền bị thế kiếm giống như chẻ tre đồng loạt ngã xuống.
Công Tôn Chỉ cười dữ tợn, nhảy vọt lên, liền hướng ngay trước bộ ngực của Triệu Mẫn chộp tới.