Tống Thanh Thư sở dĩ biết chi pháp mở cửa này, là bởi vì trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Tống Thanh Thư thấy vị trí địa hình có chút giống nhau lúc Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ cùng nhau lọt xuống trong mật thất, nên cứ thế mà thử làm giống như trong truyện, không nghĩ tới quả thật tìm tới cửa thoát ra ngoài, bởi vì cái loại lý do này thì hắn giải thích như thế nào đây chứ? Chỉ có dứt khoát hỏi cái gì cũng không biết.
Hoàn Nhan Trọng Tiết lo lắng bên ngoài có mai phục, cẩn thận quan sát bên ngoài, thấy bốn phía không có một ai, nơi này có thể là một hậu hoa viên của trang viện ai đó, thế là mừng rỡ chạy tới nói với Tống Thanh Thư:
-Mau ra đây, không có ai, đem theo vị cô nương kia...
- Cũng mang theo sao?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên.
-Đương nhiên, mang theo làm con tin, đề phòng ngừa vạn nhất có chuyện xảy ra. Hoàn Nhan Trọng Tiết nói.
-Ách, vậy được rồi.
Tống Thanh Thư lo lắng cùng Triệu Mẫn ở cùng một chỗ càng lâu, thì sẽ bị nàng nhìn ra thân phận của mình càng lớn, bất quá hôm nay nàng đã nhìn thấy mình cùng Hoàn Nhan Trọng Tiết đều biết võ công, nên cũng không thể để nàng ở lại chỗ này.
-Không cho phép đụng vào ta!
Nhìn thấy Tống Thanh Thư tiếp cận, Triệu Mẫn sắc mặt phát lạnh.
Tống Thanh Thư không để ý nàng, một tay vòng lấy ôm nàng:
-Tại hạ cứ đụng thì cô nương làm thế nào đây?
-Ta sẽ gϊếŧ ngươi.
Bị một cái nam tử xa lạ ôm vào trong ngực, Triệu Mẫn vừa thẹn vừa giận.
-Đáng tiếc võ công của cô nương quá kém, gϊếŧ không được tại hạ đâu.
Tống Thanh Thư cười nói.
-Ta sẽ tìm người gϊếŧ ngươi.
Triệu Mẫn cả giận nói.
-Tìm ai? Có phải là vị Tống Thanh Thư kia mà cô nương vừa rồi nhắc tới? Tống Thanh Thư cố ý hỏi.
Triệu Mẫn nghiêng đầu một bên, không hề phản ứng đến lời của hắn.
Hoàn Nhan Trọng Tiết thấy hắn đem Triệu Mẫn ôm ra, trong mắt lộ ra một tia cổ quái:
-Trước tiện nghi cho ngươi, chúng ta đi nhanh đi.
Xong liền vận khởi khinh công, nương theo bóng đêm, mấy cái nhảy vọt liền bay ra khỏi tường viện, Tống Thanh Thư ôm Triệu Mẫn theo sát phía sau.
-A, đây là biệt viện của Hứa Vương phủ.
Sau khi xuất viện nhìn thấy rõ chung quanh địa hình, Hoàn Nhan Trọng Tiết lại lộ ra kỳ quái.
-Làm sao cô nương biết?
Tống Thanh Thư quan sát chung quanh một chút, nơi này hẳn là cửa sau phụ cận, cũng không có dấu hiệu gì của một vương phủ.
-Nhà ta gần đây, một mảnh sinh hoạt đã vài chục năm, thì làm sao mà không biết chứ?
Trọng Tiết trợn mắt trừng một cái, lúc này từ nơi xa truyền đến tiếng bước chân trùng điệp, nàng vội vàng nói, - Kề bên này có nhiều phủ đệ, bởi vậy bảo vệ rất sâm nghiêm lợi hại, thường xuyên có binh lính tuần tra, ngươi ôm một người sống sờ sờ như thế không tiện, trước cứ đến trong nhà của ta tránh qua một chút rồi tính.
Tống Thanh Thư cũng không muốn gây phiền toái, gật đầu nói:
-Tốt!
Hoàn Nhan Trọng Tiết ở phía trước dẫn đường, Tống Thanh Thư ôm Triệu Mẫn theo sát, rẽ trái rẽ phải, rất nhanh đến một cửa sau tòa nhà đi vào, tiến vào đến một chỗ lầu các lịch sự tao nhã.
-Đây là khuê phòng của cô nương?
Tống Thanh Thư chú ý tới bên trong gian phòng đồ trang sức, bố cục theo phong cách nồng đậm của mộ cô nương, vô thức hỏi.
Người nói thì vô tâm, người nghe thì có ý, Hoàn Nhan Trọng Tiết mặt liền đỏ ửng:
-Ngươi còn mang theo một con tin, tin tức này không thể rò rỉ ra bên ngoài, ngoại trừ nơi này, thì còn có thể đem các ngươi an trí ở nơi nào? Có thể nói khuê phòng của một cô nương là nơi cực kỳ tư mật, trừ người nhà, bình thường chỉ có số ít nữ nhân là có thể tiến đến, ngay cả phụ thân cũng đều rất ít bước chân, chứ đừng nói chi là dẫn nam nhân xa lạ vào trong, duy nhất nam tử có thể đi vào, chỉ sợ là họa may có hôn phu về sau của mình. Kim Quốc mặc dù là theo lối cai trị kiểu dạng thảo nguyên, nhưng những năm qua đã bị Hán hóa rất sâu, phương diện lễ nghi này cùng với Nam Tống cũng không thua kém gì…
-À…thì ra là vậy…
Tống Thanh Thư vừa vào trong, thì ngoài thang lầu lại truyền đến thanh âm có người đang lên, hắn không khỏi thấy kỳ lạ, nên hỏi.
-Đây không phải là khuê phòng của cô nương sao a, vì sao đã muộn như vậy còn có người tới tìm?
-Hẳn đó là mẫu thân của ta.
Hoàn Nhan Trọng Tiết nhướng mày, sắc mặt liền có chút không dễ nhìn. "Bồ Sát A Lý Hổ a?" Tống Thanh Thư trước đó mấy lần nghe được tin liên quan tới nàng, biết nàng trước kia cũng là đệ nhất mỹ nhân nhi Kim Quốc trước Ca Bích.
Tống Thanh Thư đối vị này đệ nhất mỹ nhân Kim Quốc trước đây, cũng có chút hiếu kỳ, thế nhưng lại càng hiếu kỳ khi thấy Hoàn Nhan Trọng Tiết phản ứng, vì sao khi nàng nhắc đến mẫu thân của nàng lại là tỏ ra cái loại thái độ này, bên trong lãnh đạm tựa hồ còn mang theo một tia. . . chán ghét?
-Ngươi trước tránh mặt một chút đi.
Hoàn Nhan Trọng Tiết ra hiệu hắn tìm một chỗ tránh mặt, Tống Thanh Thư nhìn chung quanh một tuần, thì muốn tránh ẩn lên giường, dù sao nếu đem cái màn tơ buông xuống, thì sẽ thấy không nhìn thấy rõ tình huống bên trong, bất quá Hoàn Nhan Trọng Tiết lại gấp khoát tay không chịu, Tống Thanh Thư nghĩ cũng phải, giường của một cô nương, chính mình là một đại nam nhân nhảy đến trên giường của người, quả thật có chút không tiện, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn vội vàng ôm lấy Triệu Mẫn thả người nhảy lên cao, ẩn nấp ở trên cây xà ngang, để phòng ngừa Triệu Mẫn phát ra âm thanh, hắn còn thuận tay điểm lấy á huyệt của nàng … Hai người vừa ẩn nấp xong, thì một mỹ phụ liền đẩy cửa tiến đến, mái tóc đen nhánh quấn lên một búi tóc, vị phụ nhân lộ ra vẻ cực kỳ đoan trang xinh đẹp, hơi lộ ra cái cổ trắng ngọc trắng nõn thẳng tắp, làm cho người rõ ràng nhìn thấy đều muốn cắn lên một cái, một thân màu trắng áo tơ phiêu dật thướt tha, gợi cảm, nhất là toàn thân của nàng tự nhiên toả sáng lấy vẻ phong tình vạn chủng thành thục, cặp đùi ngọc no tròn qua làn váy tơ tại trước mắt nam nhân uốn lượn, cái tư thế xoay người kia của mỹ phụ thật là mê người, trước ngực cặp tuyết phong nở nang cao ngất kia theo động tác của nàng mà trái phải lay động, thấy được rõ ràng có chút hoa mắt, đôi mắt ngập nước, làn môi đỏ thắm, thân thể mềm mại, bất kỳ nam nhân nào chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, điều đầu tiên nghĩ đến liền sẽ là muốn lên giường với nàng, lấy Tống Thanh Thư nhãn quang đã nhìn quen mỹ nhân, cũng không thể không thừa nhận thành thục thiếu phụ này vô cùng có mị lực, không hổ là một thời vang danh đệ nhất mỹ nhân của Kim Quốc. Bất quá cũng chỉ thế thôi, Tống Thanh Thư bây giờ nữ nhân bên cạnh đã có đủ nhiều, chứ không phải là giống như là ngày trước, khi nhìn thấy mỹ nhân liền có xúc động, bây giờ đối với hắn, chỉ có hai loại nữ nhân mà hắn cảm thấy hứng thú, một là nữ nhân mà chính hắn thực tình ưa thích, hai là nữ nhân đối với hắn có trợ giúp trong sự nghiệp.
Tống Thanh Thư nhướng mày, cách xa xa thì hắn đã ngửi đến một cái mùi nồng đậm tửu khí, nữ nhân này làm sao uống rượu nhiều như vậy?
-Nương… lại uống say nữa rồi.
Nghe lời nói của Hoàn Nhan Trọng Tiết, thì nàng hẳn là thường xuyên ở vào loại trạng thái này.
-Ngươi niên kỷ ..bao nhiêu mà biết cái gì…ách…rượu. . . rượu.. trên cái thế gian này là thừ uống tốt nhất, bởi vì cái gọi là. . . cái gọi là…nhất túy giải…giải thiên sầu…. Thành thục thiếu phụ tiếng nói đứt quãng lấy, vừa hướng đến phía giường đi đến, Tống Thanh Thư âm thầm lau mồ hôi, Hoàn Nhan Trọng Tiết một mực không muốn để cho ta ẩn núp trên giường, nguyên lai nàng biết mẹ mình một khi uống say thì thường qua phòng nàng lên giường nằm.
-Nhất túy giải thiên sầu… đây chỉ là tự mình trốn tránh mà thôi..
Thành thục thiếu phụ cười cười, nhìn trái phải rồi nói,
- Nữ nhi ngoan, ngươi đi nơi nào mà cả đêm nương không có gặp ngươi, còn lo lắng cho ngươi bị thối nam nhân nào lừa gạt rồi..hu…hu…
Tống Thanh Thư nhíu mày, nữ nhân này vừa nói thì liền khóc ngay, xem ra là bình thường đã kiềm chế quá nhiều chuyện rồi, mẫu tử các nàng những năm qua chắc là đã trãi qua bao nhiêu sự tình. Hoàn Nhan Trọng Tiết lại là nghiêm sắc mặt, trong giọng nói đầy mỉa mai chi ý:
-Hừ… lo lắng chon nhi nữ xảy ra chuyện, mà lại uống rượu đến say như chết, nương thật đúng là một vị mẫu thân tốt a.
Thành thục thiếu phụ cười gượng:
-Bởi vì nương biết nữ nhi của ta vừa ngoan, vừa thông minh nhất, chỉ có người khác thiệt thòi với ngươi mà thôi. . . không ai có cơ hội…chiếm lấy phần tiện nghi của ngươi, cho nên. . . cho nên thấy phòng ngươi bên trong đèn sáng lên, nương chẳng phải. . . chẳng phải lập tức tới ngay để nhìn ngươi sao…
-Đã nhìn qua rồi, vậy nương có thể trở về nghỉ ngơi đi.
Hoàn Nhan Trọng Tiết lạnh lùng đáp.
-Nương đang choáng đầu, hôm nay muốn ngủ. . . ngủ ở đây. . .
Lời nói vẫn chưa xong, thì đã leo lên trên giường ngáy ngủ rồi.
-Nương….
Hoàn Nhan Trọng Tiết vừa tức vừa gấp, đứng ở nơi đó mặt đờ đẫn. Thấy Bồ Sát A Lý Hổ đã ngủ mất, Tống Thanh Thư liền nhảy xuống:
-Lệnh đường. . . lệnh đường thật đúng là có chút khác lạ a…
Suy bụng ta ra bụng người, không ai muốn người ngoài nhìn thấy mẫu thân của mình có cái bộ dáng này, chính mình trong lúc vô tình xuất hiện, đúng là có chút không đúng..
-Ngươi có cảm thấy mẫu thân của ta xinh đẹp không?
Hoàn Nhan Trọng Tiết đột nhiên hỏi.
-Hả?
Tống Thanh Thư không nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy, nhìn thành thục thiếu phụ trên giường liếc qua một chút, cho dù đang say như chết, vẫn là xinh đẹp giống như một đóa hoa xuân hải đường đang ngủ, đáp nói,
-Rất là xinh đẹp.
Hoàn Nhan Trọng Tiết gật đầu, đột nhiên đưa tay điểm lấy huyệt ngủ của Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư kinh ngạc:
-Cô nương muốn làm cái gì?
Hoàn Nhan Trọng Tiết không hề để ý tới hắn, đi đến bên giường ngồi xuống, duỗi tay vuốt ve lấy gương mặt mẫu thân, ngón tay dần dần dời xuống, đưa đến trước cổ áo nàng chậm rãi giải khai, lộ ra một mảnh trắng nõn da thịt ,cùng với cái yếm màu vàng nhạt đem một đôi bầu vú no đủ đầy bao vây lấy ở bên trong, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy trước mắt trắng bóng một mảnh, hai tòa tuyết phong thập phần no đủ ngạo nghễ đứng vững, dù cho Bồ Sát A Lý Hổ hiện tại đang nằm, một đôi bầu vú vẫn là kiên quyết cao ngất, không có dấu hiệu nào rủ xuống! Lúc này Hoàn Nhan Trọng Tiết mới quay đầu nhìn lấy Tống Thanh Thư:
-Có muốn leo lên cưỡi trên người mẫu thân của ta không?
-Cái gì?
Tống Thanh Thư cổ như bị kéo dài ra, hắn không nghĩ đến đối phương lại ném ra ngoài một câu thạch phá thiên kinh như thế, có thể nghĩ tới nửa đêm bị một cô nương chỉ có vài ba lần duyên phận gặp nhua, kéo đến khuê phòng của nàng, sau đó lại cởϊ áσ của mẫu thân ra, rồi hỏi mình có muốn leo lên cởi không? Cái cô nương này là bực nào cẩu huyết a!
-Cô nương có bị điên không vậy?
Đây là biểu đạt duy nhất có thể nói ra tâm tình của Tống Thanh Thư lúc này..
-Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, không có nỗi lo về sau đâu,
Hoàn Nhan Trọng Tiết đột nhiên cười rộ lên đúng như điên dại, chỉ trên giường nữ nhân kia,
-Mẫu thân ta hiện tại đã say như chết, ngươi muốn làm nương ta như thế nào thì nàng cũng sẽ không nhớ rõ đâu, mà cho dù có nhớ đi nữa thì cũng không có gì quan hệ, mẫu thân của ta dù sao cũng là một nữ nhân mà nam nhân nào cũng có thể cùng lên giường mà… -Cô nương làm sao lại có thể nói mẫu thân của mình như thế chứ?
Tống Thanh Thư cau mày nói.
-Bởi vì nữ nhân này không xứng đáng làm mẫu thân của ta!
Hoàn Nhan Trọng Tiết thanh âm lạnh lẽo như băng,
-Ta không cần một mẫu thân mà bất cứ nam nhân nào cũng có thể leo lên trên người…
Ai cũng có thể leo lên trên thân? Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ, bên trong kinh thành có không ít lời đồn liên quan tới Bồ Sát A Lý Hổ, bất quá phần lớn không có chứng cứ rõ ràng, nhưng nàng đã nói về mẫu thân của mình như vậy, chẳng lẽ những lời truyền ngôn kia đều là thật?
Hắn đang trầm tư, Hoàn Nhan Trọng Tiết lại đột nhiên đứng dậy:
-Đi, hãy theo giúp ta đi gϊếŧ Hoàn Nhan Lượng.
-Này đại tỷ, ý nghĩ của cô nương không tránh khỏi quá lộn xộn, mới vừa rồi còn đang nói về mẫu thân của cô nương. . . Nhìn thấy trong đôi mắt của Hoàn Nhan Trọng Tiết đầy cừu hận, Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, hỏi dò,
-Mẫu thân ngươi sở dĩ biến thành cái dạng này, là bởi vì Hoàn Nhan Lượng?
Hoàn Nhan Trọng Tiết cắn chặt miệng môi, nước mắt tại trong khóe mắt liền đảo quanh, bất quá cuối cùng vẫn là nhịn không được, nước mắt trong suốt tuôn rơi chảy xuống gương mặt trắng noãn như ngọc của nàng.