Mặc dù đã đoán được mục đích Hoàn Nhan Bình đến, nhưng nghe nàng nói ra, Tống Thanh Thư vẫn có chút giật mình,
-Theo ta được biết, muội cùng với Thường Thắng Vương không phải là chung cùng một mẫu thân sinh?
Nàng và Hoàn Nhan Nguyên là đồng phụ di mẫu, còn cùng với Hoàn Nhan Đản lại là huynh muội thân sinh, lần này rõ ràng là Hoàn Nhan Đản muốn đối phó với Hoàn Nhan Nguyên, vì cái gì mà Hoàn Nhan Bình lại muốn giúp Hoàn Nhan Nguyêncó mối quan hệ xa hơn kia?
Hoàn Nhan Bình thở dài:
-Chúng ta tuy không phải là cùng một mẫu sinh ra, thế nhưng có mối quan hệ xưa nay rất tốt. Ngày trước lúc muội còn rất nhỏ, khi đó Thái Tông còn làm hoàng đế, chúng ta thì thuộc tử tôn nhất hệ Thái Tổ, nên thường xuyên bị khi phụ, mà muội lúc ấy thì nhỏ tuổi nhất, các vương tử của hệ Thái Tông thường đến khi dễ muội, lúc đó Thường Thắng Vương mỗi lần đều vì muội mà ra mặt, nên thường xuyên bị đánh thương tích đầy mình, rồi sau này theo tuổi tác lớn lên, quan hệ của chúng ta cũng phai nhạt dần dần, nhưng mà ân tình ngay xưa đó, muội cũng nên báo đáp lại mới là phải.. Tống Thanh Thư khó xử:
-Thế nhưng muội hẳn phải biết vụ án lần này là do Hoàng Thượng có ý gì chứ?
-Cho nên muội mới tới tìm huynh…
Hoàn Nhan Bình bình thản nói, thế nhưng nếu quan sát kỹ, thì vẫn có thể thấy được đôi mắt tràn ngập hoang mang.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Việc này quan hệ trọng đại, ta cần phải suy nghĩ thật kỹ một chút.
Hoàn Nhan Bình nén vẻ thất vọng, ngữ khí lạnh nhạt:
-Đã là như vậy, đêm nay muội không quấy rầy nữa.
Nói xong liền quay người rời đi, lưu lại Tống Thanh Thư một mình cười khổ.
Tống Thanh Thư biết nàng lại hiểu lầm cho là mình giở giọng, nhưng nàng đâu có biết tình cảnh của mình, nếu phán cho Hoàn Nhan Nguyên vô tội, đừng nói là Hoàn Nhan Lượng, ngay cả hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua chính mình.
Khi chưa có chắc chắn nghĩ ra được biện pháp song toàn, mạo muội hứa hẹn thật sự đó là một loại không có trách nhiệm, bởi vậy Tống Thanh Thư mới không nói cho nàng nghe đáp án. Hắn ở chỗ này suy nghĩ, thì trong thiên lao mấy tên tiểu đầu mục ngục tốt đang tụ tập cùng một chỗ uống trà, trước đó Hoàn Nhan Lượng lúc đi vào toàn thân trên dưới che phủ cực kỳ kín mít, bọn chúng không biết đối phương là ai, chỉ là đến thu lễ vật phong phú, liền mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Về sau thì Hoàn Nhan Bình tiến đến thì không cần phải đút lót bọn chúng, nàng là thân muội muội của hoàng đế, lại là đầu lĩnh trong Hoán Y Viện, có việc phải vào thiên lao cũng không phải là việc khó gì, cho nên bình thản đi vào, toàn bộ hành trình liền bị mấy tên cai tù nhìn ở trong mắt.
Nhìn lấy Hoàn Nhan Bình lúc rời đi, dáng người thanh mảnh tịnh lệ với cáo mông săn tròn hơi vễnh lên, mấy tên cai tù nhịn không được nghị luận:
-Chậc …chậc, hai cái đùi vừa tròn lại thẳng, nếu như cây côn ŧɦịŧ bị kẹp lấy bên trong, nam nhân nào chịu nỗi chứ? - Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, nhìn tư thái bước chân của nàng, rõ ràng đã không còn là xử nữ, không biết là nam nhân nào may mắn, bị cặp đùi khít rịt này kẹp lấy thì cảm giác sướng đến chừng nào…
-Hắc hắc, các ngươi lá gan cũng rất lớn, ngay cả kỳ quốc công các ngươi cũng dám nói phía sau lưng, các ngươi chẳng lẽ không biết nàng tại trong Hoán Y Viện nổi danh là nữ ma đầu, phàm là ai rơi vào trong tay của nàng, thì kết cục hạ tràng đều thê thảm vô cùng.
-Sợ cái trứng a, lão tử tại trong thiên lao này cái gì quan to quyền quý mà chưa thấy qua? Đừng nói chỉ là một công chúa, không thấy thân vương cũng đang bị giam ở bên trong sao? Nhớ năm xưa lão tử còn đích thân tra khảo đến chết một vương gia đây này.
-Vì thế nếu kỳ quốc công này không phạm tội thì tốt, một khi nàng phạm tội rơi xuống trong tay chúng ta, hắc ..hắc, đến lúc đó các huynh đệ có dám đè nàng ra làm không vậy? Vừa nghĩ tới nàng bình thường phong phạm lạnh lùng như ma đầu băng nữ, đến lúc đó chúng ta đè ra mà cưỡi lên trên thân nàng, khẳng định là sướng đến lật trời. -Nói nhỏ chút đi, chúng ta tuy không sợ nàng, nhưng gần đây mới tới vị phò mã gia kia, nàng lại là tiểu di tử của hắn, nếu như bị hắn nghe qua, các ngươi còn muốn trở thành không đầu hay không?
-Chậc… chậc, tiểu di tử thường là cái áo khoác nhỏ của tỷ phu, theo ta thấy nam nhân cướp đi tấm thân xử nữ của nàng, nói không chừng chính là phò mã gia đây.
-Tỷ phu cùng tiểu di tử? Ngẫm lại thấy kích động a."
-Hừ….tên Đường Quát Biện này diễm phúc cũng quá tốt đi, thê tử là Ca Bích công chúa đệ nhất mỹ nhân nhi Đại Kim Quốc của chúng ta, còn tiểu di tử thì như hoa như ngọc cũng chẳng thua kém là bao.
-Thôi đi, đó là ngươi kém kiến thức, ta tuy chưa thấy qua Ca Bích công chúa, thế nhưng đã từng may mắn gặp qua Đào Hoa phu nhân nổi danh, đúng là tiên nữ hạ phàm, đời ta trải qua được cưỡi lên biết bao nữ nhân cộng lại cũng không sánh nổi bằng một đầu ngón chân của Đào Hoa phu nhân, chỉ là bị nàng ánh mắt liếc qua nhìn một chút, cả thân thể đều là xốp giòn nửa bên. -Hừ… làm gì mà trên đời này lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy chứ?
-Thật là có. . .
-Ngươi cũng đã gặp qua?
-Có…..có. . . người đang …..đi tới.
Tên kia có chút nói năng lộn xộn .
Mọi người giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, từng tên như bị sét đánh, một nữ nhân đẹp như thiên tiên chậm rãi đi tới, khuôn mặt thanh lệ thoát tục trắng nõn như lưu ly, trong thiên lao tỏa ra hào quang chiếu sáng, da thịt trong trắng lộ hồng càng thêm lộ ra kiều diễm rung động lòng người, khóe miệng hơi nhếch lên khiến cho mọi người sinh ra ảo giác là nàng đang cười với mình.
Thẳng đến nữ nhân kia đi đến trước mặt mọi người, bọn họ cũng còn chưa kịp phản ứng:
-Chào mọi người, ta là đại quốc công Ca Bích công chúa, đã được hoàng thượng đồng ý, muốn gặp phò mã Đường Quát Biện, xin hỏi hắn có ở trong đó hay không? Nghe được giọng nói nàng ôn nhu như nước, mấy tên cai tù đều cảm nhận được cái cảm giác nửa người xốp giòn mà tên kia vừa nói đến, liền đáp ứng nói:
-Bẩm… có..có, phò mã gia đang ở tại trong gian phòng ở tận cùng bên trong, hay là để tiểu nhân dẫn công chúa đi đến.
Mấy người không hẹn mà cùng xum xoe…
-Không cần làm phiền các vị đại ca, ta tự mình đi được rồi..
Ca Bích gật đầu, liền thướt đi tìm Đường Quát Biện.
Mấy tên cai tù si ngốc nhìn qua hình dáng nàng, bờ mông lớn nhưng lại cong tròn, trước ngực đôi bầu vú ngạo nhân sừng sững vươn thẳng ra cao cao, cũng không biết là ai cảm thán:
-Quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nhân nhi Kim Quốc, thật sự là quá xinh đẹp, toàn thân phảng phất đều tản ra hào quang…
-Không chỉ là xinh đẹp, ngay cả đối với chúng ta là những nô tài, mà lời nói cũng là ôn nhu như vậy, thật sự là quá hoàn mỹ, ta không dám hy vọng xa vời, nếu là có thể liếm được ngón chân của nàng, thì đời này ta cũng vừa lòng thỏa ý. -Không có tiền đồ, ngươi trong suy nghĩ thì không nỡ khinh nhờn nữ thần, còn Đường Quát Biện thì không phải mỗi ngày đều ép nàng bên dưới thân thể tùy ý chinh phạt?"
- Đường Quát Biện này diễm phúc quá nghịch thiên a, có một thê tử tuyệt sắc như vậy, lại còn có một tiểu di tử xinh đẹp!
-Cũng đừng ganh ghét, tề nhân chi phúc không phải tốt như vậy hưởng, có thê tử xinh đẹp như vậy, mỗi ngày đều phải đè ra mà cưỡi vài lần, thế nào Đường Quát Biện so với người bình thường sẽ bị đoản thọ cạn tinh mà chết..
Mấy tên cai tù tự mình khoác lác nói loạn, lại nào biết được bọn họ hồ ngôn loạn ngữ thế mà lại đoán trúng được tám chín phần, Hoàn Nhan Bình tấm thân xử nữ thật đúng là đã giao cho tỷ phu nàng, mà Đường Quát Biện chính thức xác thực so người bình thường cũng là đoản thọ chết mất rồi…. ……………………………………………………………………………..
"Hắt xì!"
Lúc này Tống Thanh Thư nhịn không được xoa xoa cái mũi.
Ca Bích một mặt lo lắng cầm ao choàng phủ thêm cho hắn:
-Tẩu tẩu cũng biết thân thể của đệ rất tốt mà, nóng lạnh bất xâm, vừa rồi bị hắt xì, đoán chừng là có kẻ trong bóng tối nhắc đến đệ mà thôi.
Vừa nói xong thì hắn liền ôm nàng vuốt ve trước bộ ngực sung mãn của nàng, Ca Bích hơi đỏ mặt, nổi giận nện hắn.
-Um…trên đời này có thúc thúc nào mà luôn luôn muốn chiếm tiện nghi của tẩu tẩu chứ.
-Bởi vì cái cảm giác chiếm tiện nghi tẩu tẩu này quá mỹ diệu a.
Tống Thanh Thư ôm nàng, một câu hai ý nghĩa nói.
-Ta sợ thúc thúc rồi,
Ca Bích đỏ mặt đem hắn đẩy ra, -Ta lần này tới là có việc chính sự muốn tìm thúc thúc.
-Vì sự tình của Thường Thắng Vương?
Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ.
Ca Bích trong mắt lóe lên kinh ngạc, gật đầu:
-Đúng vậy…
Tống Thanh Thư âm thầm bật cười, đôi tỷ muội này thật đúng là tâm hữu linh tê, lần lượt đến đây thay cho huynh đệ đồng phụ dị mẫu cầu tình:
-Vì sao tẩu tẩu lại xin tha cho Thường Thắng Vương?
Ca Bích thăm thẳm thở dài:
-Tuy chúng ta không thân mật như là huynh muội một nhà, nhưng hoàng huynh cũng chỉ còn một vị đệ đệ này, huyết mạch của phụ hoàng vốn là đơn bạc, chỉ có vài nam nhân này, bây giờ Ngụy Vương đã chết, chỉ còn có Thường Thắng Vương, nếu Thường Thắng Vương phải chết đi, thì chỉ còn lại một mình hoàng huynh cô đơn. Hoàng huynh bây giờ đang nổi nóng, chờ về sau khi cơn tức giận tiêu tan, chắc chắn là sẽ hối hận về cái chuyện này, ta là thân muội muội, nên phải nghĩ đến biện pháp thay cho hoàng huynh mà lo lắng… Tống Thanh Thư suy nghĩ, nếu như nàng biết Hoàn Nhan Đản sở dĩ đối phó Hoàn Nhan Nguyên dạng này, là vì muốn danh chính ngôn thuận để chiếm lấy đệ tức ( em dâu ), cũng không biết nàng sẽ có phản ứng gì.
Bất quá những chuyện ám đấu này trong hoàng cung không cần thiết nói với Ca Bích tâm linh thuần khiết, nên Tống Thanh Thư đáp:
-Thực ra vừa rồi Bình nhi cũng tới tìm đệ, mục đích cũng giống như tẩu tẩu vậy?
-Thúc thúc đã đáp ứng nàng?
Ca Bích thần sắc vui vẻ.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Không, chuyện này liên lụy quá lớn, nếu không cẩn thận thì dễ dàng dẫn lửa thiêu thân. Bất quá nếu tẩu tẩu đã mở miệng, thì đệ sẽ không làm khó Hoàn Nhan Nguyên, sự tình này đệ sẽ theo lẽ công bằng làm, sẽ không để cho người vu oan giá họa oan uổng cho Thường Thắng Vương.
Ca Bích cũng biết được chuyện này khó làm, xử lý Thường Thắng Vương rõ ràng là ý tứ của hoàng thượng, Tống Thanh Thư nếu đáp ứng thì sẽ tiếp nhận áp lực cùng mạo hiểm phi thường lớn, mà hắn thì dù sao lại không phải chân chính là Đường Quát Biện, thế mà cũng nguyện ý vì nàng bốc lên mạo hiểm dạng này, Ca Bích trong lúc nhất thời, không kìm lòng được đầu nhập vào trong ngực hắn: -Thúc thúc thật tốt!
Ôm thân thể mềm mại mềm mại của nàng, hắn cũng khó mà kềm lòng, mỹ phu nhân thâm tình làm cho Tống Thiên Thư thập phần cảm động, hắn hôn lên đôi mắt, trán, vành tai, cổ của nàng, lúc miệng đưa đến trên bờ môi mê người kia, hôn lên nhẹ nhàng thật sâu, hai người cơ hồ quên đi nụ hôn đang cùng một chỗ, thông qua nước bọt trong miệng trao đổi, tình cảm của hai người đã lấy thêm được chất thăng hoa!
Từ trong ngực cảm thụ được lửa nóng thân thể thành thục Ca Bích, trước ngực cũng rõ ràng cảm nhận được một đôi bầu vú mềm mại đầy đặn đè ép lên chính mình, mùi thơm nhàn nhạt tươi mát của cơ thể thục phụ bay vào trong lỗ mũi của hắn, phảng phất sinh ra sức hấp dẫn trí mạng làm cho hắn muốn ngừng mà không được.
Ma trảo của Tống Thiên Thư đã đưa tới bên trong cái váy đi đến cặp đùi trắng nõn của nàng, thỉnh thoảng đụng chạm đến chỗ thần bí của nữ nhân! -Thúc thúc….đừng ….
Ca Bích mới chỉ nói đến một nửa thì đã bị Tống Thiên Thư dùng sức lại lần nữa hôn lên miệng nàng.
Thời gian dần qua, nàng có cảm giác chính mình có chút đầu váng mắt hoa, có chút say mê khi hắn hôn môi, cảm giác tê tê dại dại khi hai đầu lưỡi quấn quít với nhau hình như có dòng điện tại trên thân thể của mình chảy qua, làm cho thân thể thành thục của nàng nhẹ nhàng run rẩy.
Từ bên trong cái miệng anh đào ngừng phát ra âm thanh kiều doãn:
-Um…um…..
Đồng thời, một loại dục hỏa làm cho nàng không cách nào khống chế tại trong nội tâm của nàng sinh ra vòng xoáy kịch liệt! Cái miệng bị hôn mút, Ca Bích hai tay chống đẩy trên ngực hắn, Tống Thiên Thư không quan tâm, bàn tay vuốt ve trên đùi nàng đã duỗi vào bên trong cái tiểu nội khố, ngón tay lách đến cửa miệng âm động nàng, bên trong cái kia đã róc rách nước chảy, cửa miệng âm động được ngón tay hắn mở ra, lúc này mật huyệt kiều nộn lúc này mởi rỉ ra đấy, lại càng làm cho Tống Thiên Thư trong nội tâm càng là dục hỏa đốt người! Hắn tại bên tai nàng nhỏ giọng nói ra: -Đêm nay lưu lại theo giúp đệ đi…chỗ đó cũng..ướt rồi…
-Không …được…
Ca Bích chợt giật mình như bị kim châm, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại giãy dụa thoát ra tránh qua một bên, vội giải thích nói,
-Lúc ta tiến vào đây thì có nhiều người nh trông thấy, nếu ở lại chỗ này qua đêm, thì về sau tại trong kinh thành làm sao ngẩng đầu nhìn người? Chờ …chờ. . . đệ hồi phủ, đệ muốn như thế nào thì ta cũng…chiều theo ý của đệ..
Tống Thanh Thư biết nàng da mặt mỏng, chắc chắn sẽ không đáp ứng, nói như vậy chẳng qua là vì trêu chọc nàng, nên đành nói:
-Vậy liền một lời đã định, đệ muốn như thế nào thì tẩu tẩu cũng chiều theo hết tất cả?
-Ừm..
Ca Bích vừa chỉnh lại y phục, vừa thấp giọng nói,
-Ta về trước đây….
Nói xong cũng không đợi hắn đáp ứng, nàng liền đi nhanh như là chạy trốn. Tống Thanh Thư cũng không có gì, chỉ là khổ ở bên ngoài mấy tên cai tù mong mỏi trông mong lại được nhìn ngắm nàng, vốn nghĩ lúc nàng quay ra thì cùng đệ nhất mỹ nhân Kim Quốc trò chuyện vài câu, thưởng thức thêm một chút mỹ mạo của nàng, nào ngờ nàng từ trong phòng của Đường Quát Biện sau khi ra ngoài không có chút nào có ý dừng lại, nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng rất nhanh biến mất, mấy tên cai tù không khỏi thất vọng mất mát.
Chính trong lúc tâm tình hạ thấp, đột nhiên một tên lại kinh hô lên:
-Là mắt của ta hoa lên hay sao a? Tại sao lại tới một nữ nhân tuyệt sắc hại nước hại dân nữa chứ?