Cừu Thiên Nhẫn lúc này tâm tình thật sự là khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, trong lòng thầm mắng Âu Dương Phong không có tiết tháo, chỉ riêng một Tống Thanh lão đã đánh không lại, chưa chưa nói đến thêm một Tây Độc lòng dạ độc ác.
Lão cũng phản ứng nhanh, biết rõ lần này Hoàn Nhan Lượng bại cục đã định, lúc trước lão đầu nhập vào Hoàn Nhan Lượng bất quá chỉ là theo đuổi vinh hoa phú quý mà thôi, lão ngượng ngùng hắng giọng một tiếng, nghiêm trang nói:
-Lão phu cùng với Âu Dương huynh là bẵng hữu nhiều năm, từ trước đến nay là cùng nhau tiến thối, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Âu Dương Phong sắc mặt cổ quái liếc nhìn, trong đầu nghĩ tới chúng ta lúc nào giao tình tốt như vậy chứ? Luận về vô liêm sỉ, thật đúng là không có mấy người so ra vượt lão, bất quá Âu Dương Phong cũng chỉ là thầm nghĩ mà thôi, thời điểm này lại há có thể mở miệng vạch trần đối phương. Thấy mình tiêu phí ngân lượng rất lớn mới mời được cao thủ cấp tông sư này về trướng giúp sức, lúc này nói trở mặt thì liền trở mặt, Hoàn Nhan Lượng tức giận mắng to, liền chụp lấy bên cạnh Đại Khỉ Ti cùng hoàng hậu Bùi Mạn ngăn cản trước người:
-Họ Tống kia, hôm nay bổn vương biết là bị bại, bất quá nếu như ngươi muốn mạng sống hai nữ nhân này, thì phải để cho bổn vương ly khai.
Tống Thanh kinh ngạc:
-Vương gia có lầm không vậy? Hai nữ nhân này cùng ta không thân cũng chẳng quen đấy, ta vì sao lại phải vì các nàng mà buông tha cho ngươi?
Hoàng hậu Bùi Mạn mặc dù biết hắn cố ý nói như vậy, thế nhưng trong nội tâm vẫn khó tránh khỏi có chút bất an, nàng lo lắng Tống Thanh qua cầu rút ván, nhưng dù sao nàng cũng là nhân vật trải qua sóng to gió lớn, biết rõ loại thời điểm này mà để cho Hoàn Nhan Lượng biết rõ nàng cùng Tống Thanh có mối quan hệ thân mật, thì sẽ có hại lớn hơn là lợi, liền cố nén xúc động, ngậm miệng lại. Cùng nàng so với, thì Đại Khỉ Ti bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì cuối cùng mặc kệ là nàng rơi vào trong tay Hoàn Nhan Lượng hay là Tống Thanh, đối với nàng mà nói với ai cũng không phải là chuyện tốt gì.
-Hừ…mọi người đều rõ ràng, Hoàn Nhan Đản đã chết, nếu nắm giữ trong tay hoàng hậu, thì sẽ có tác dụng lớn như thế nào, suy nghĩ của ngươi cũng rất rõ ràng,
Hoàn Nhan Lượng rất nhanh nói ra,
-Về phần Tử Sam Long Vương, nàng là nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành có nam nhân nào đã gặp nàng mà không động tâm? Bổn vương dùng các nàng đổi lấy sự bình an rời đi, nếu ngươi không đáp ứng, cùng lắm thì bổn vương cùng các nữ nhân này đồng quy vu tận!
Hoàn Nhan Lượng đã tính toán tốt rồi, hôm nay bại cục đã định, có lưu lại tại kinh thành cũng vô nghĩa, hắn sau khi ly khai kinh thành thì sẽ triệu tập một tướng lãnh tâm phúc, đến lúc đó thừa dịp hoàng đế vừa mới chết, triều đình như rắn mất đầu, đến thời điểm đó quay về kinh thành, thì chưa hẳn là không có cơ hội trở ngược thế cờ... Tống Thanh nhẹ gật đầu:
-Phải thừa nhận, lời nói của vương gia có sức thuyết phục, như vậy đi, vương gia thả người, ta sẽ để cho ngươi rời đi.
Hoàn Nhan Lượng gằn giọng cười:
-Ngươi cho bổn vương là tiểu hài tử ba tuổi sao, không có người làm con tin, bổn vương nào có mạng sống để ly khai? Đợi sau khi bổn vương đến khu vực an toàn, thì sẽ thả người ra
Tống Thanh không vội đáp, ngược lại quay qua nói với Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn:
-Có thể làm phiền hai vị đem những kẻ không có phận sự đều thanh lý sạch sẽ được không?
Âu Dương Phong nhìn dưới tay của Hoàn Nhan Lượng những quân binh không còn có sĩ khí, khóe miệng lộ ra tàn nhẫn:
-Không thành vấn đề.
Thân hình lão liền lóe lên, hàng loại tiếng kêu thê lương thảm thiết liền vang lên.
Cừu Thiên Nhẫn cũng đã dứt khoát, nếu như đã đầu nhập vào hắn, thì cũng phải lưu lại ấn tượng tốt, vì vậy cũng không cam chịu rớt lại phía sau, hướng đến những quân binh kia đánh tới. Hoàn Nhan Lượng mang theo đến những quân binh này đều là đã chọn lựa kỹ càng, nhưng mắt bọn chúng thấy đủ loại kịch biến, biết rõ lần này bại cục đã định, thì làm gì mà còn có cái gì sĩ khí, thấy thế liền bỏ chạy tứ tán, hai cao thủ cấp tông sư như hổ lạc vào bầy dê, trong nháy mắt đã đem hơn trăm quân binh sĩ tàn sát sạch sẽ.
Mắt thấy hết thảy, Hoàn Nhan Lượng vừa sợ vừa giận:
-Họ Tống kia, ngươi đến cùng có ý tứ gì?
Tống Thanh nhàn nhạt đáp:
-Ta đáp ứng thả ngươi đi, nhưng không có đáp ứng thả thủ hạ của ngươi đi, có vấn đề gì không?
-Được…ngươi giỏi lắm..!
Hoàn Nhan Lượng tức giận đến nghiến răng, nhưng cũng không có biện pháp nào,
-Ta bây giờ có thể rời đi chưa?
-Chờ một chút,
Tống Thanh cũng không biết từ chỗ nào mà lấy ra một bộ giấy bút ném tới trước mặt hắn, -Chắc hẳn vương gia khi ly khai khỏi kinh thành, nếu có đem theo vương phi bên người thì cũng rất bất tiện đấy, vương phi thân thể yêu kiều mềm mại, chỉ sợ sẽ không chịu nổi vất vả gian khổ, chi bằng cứ để nàng lưu lại tại kinh thành, ta sẽ thay cho vương gia chiếu cố nàng thật tốt. Đương nhiên vì để tránh cho vương phi hiểu lầm, xin mời vương gia lập ra chứng từ, để cho ta có thể chiếu cố nàng một cách danh chính ngôn thuận."
-Ngươi…. Ngươi… đừng khinh người quá đáng..
Hoàn Nhan Lượng nghe uất ức, những năm qua hắn lợi dụng quyền thế thường dùng đến biện pháp "chiếu cố" không ít thê tử của người, lại há lại không biết đối phương trong miệng nói đến "chiếu cố" là chuyện gì xảy ra sao?
Tống Thanh cười nói:
-Vương gia phải suy nghĩ kỹ, chỉ vì một nữ nhân, mà ngay cả mệnh của mình cũng không muốn sao ? Hoàn Nhan Lượng âm tình bất định, trong lời nói của đối phương lành lạnh chi ý lộ ra trong lời nói, hắn rõ ràng đối phương đang muốn tìm lý do để gϊếŧ mình, cho nên nào dám lấy thân mà thử hiểm?
Nghĩ đến láy nữa phải trong thời gian ngắn nhất chạy trốn ra khỏi kinh thành, Hoàn Nhan Lượng rõ ràng mình cũng chỉ sợ không có biện pháp mang theo thê tử cùng đi, cho dù là hắn không chịu đáp ứng, thì thê tử kết cục gì cũng sẽ không có cải biến.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng của hắn dễ chịu hơn rất nhiều, lúc này mới nghiến răng đáp ứng nói:
-Được… bổn vương sẽ viết..
Cùng lúc trong lòng âm thầm thề độc, chờ ngày sau hắn mang binh hồi kinh, phải tru di cửu tộc Tống Thanh, lại đem toàn bộ nữ nhân của hắn làm nhục vô số lần thì mới có thể giải được mối hận trong lòng. Trong tràng mọi người đều nghe thấy, từng người đều có sắc mặt cổ quái.
Âu Dương Phong nghĩ thầm Tống Thanh tiểu tử này, có đôi khi chính nhân quân tử không thể tưởng nổi, có đôi khi lại vô sỉ với thủ đoạn mà Hoàn Nhan Lượng loại người này so ra cũng không sánh bằng, xem ra nếu để cho hắn tìm đến phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung báo thù, thật đúng là chỉ có hắn mới là người đúng nhất..
Cừu Thiên Nhẫn da mặt kéo căng, nhưng trong lòng lại cao hứng, trong thời loạn thế, nếu mà người hiền lành quá thì là vô dụng đấy, chỉ có người có thủ đoạn càng cao minh thì mới là người cười đến thắng lợi cuối cùng..
Hoàng hậu Bùi Mạn thì là thần sắc càng lo lắng, Hoàn Nhan Lượng những năm qua những chuyện hư hỏng thì nàng cũng có biết, hôm nay hắn bị báo ứng hoàn toàn là bị trừng phạt đúng tội, nhưng chủ yếu nàng nhìn thấy thủ đoạn ác liệt của Tống Thanh làm cho chấn kinh hoảng sợ, lúc trước trong lòng nàng, Tống Thanh chỉ là một tình lang hoàn mỹ dùng để mượn giống mà thôi, đợi nàng sau khi thụ thai, giá trị của đối phương đến khi đó thì chẳng còn là gì nữa, nàng vốn là muốn từ phía sau làm hoàng thái hậu buông rèm chấp chính nắm hết quyền hành, nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ cái kế hoạch này nhất định là chết từ trong trứng nước rồi. Đại Khỉ Ti thì đối với phán đoán của mình trước đó sinh ra hoài nghi, rơi xuống trong tay người nam nhân này, có lẽ so với rơi xuống trong tay của Hoàn Nhan Lượng thì sẽ là tốt hơn?