Trong lúc Âu Dương Phong do dự thì đại trận của đối phương đã vây kín tới, Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng, song chưởng đưa lên, lão theo nguyên tắc đánh giặc thì bắt tướng trước, liền thẳng hướng đến đạo nhân râu dài bổ tới.
Nào biết cái trận pháp này một trong sự ảo diệu đó chính là dẫn dụ địch công kích chủ soái, còn lại tất cả các mười bốn tổ Thiên Cương Bắc Đẩu Trận thừa cơ đông bao tây chộp, nam vây bắc kích, địch nhân chính là rơi vào vùng trũng. Âu Dương Phong vừa phóng chừng bảy, tám bước, thì cảm giác thế không ổn, phía sau lưng lão áp lực đột nhiên tăng cao, hai bên cũng là áp sát đến...
Âu Dương Phong chuyển hướng qua phía bên phải, thì phía chính diện hai tổ Thiên Cương Bắc Đẩu Trận gồm mười bốn thanh trường kiếm cùng lúc đâm đến, phương vị của mười bốn thanh trường kiếm rất quái lạ, làm lão né không thể né, tránh cũng không thể tránh. Tống Thanh Thư ở một bên giật mình, xem ra mình trước đây quá mức khinh thường Toàn Chân giáo rồi, tuy rằng ngoại trừ Vương Trùng Dương cùng Chu Bá Thông, thì khó mà tìm ra cao thủ nào đứng đầu nào trong Toàn Chân giáo, thế nhưng chỉ cần nhìn vào trận pháp thần kỳ thế này, thì cũng đủ khiến cho trong chốn võ lâm giang hồ nghiêng ngã rồi.
Âu Dương Phong thân là đường đường Tây Độc, đương nhiên sẽ không bị sự nguy hiểm đánh tới, chỉ thấy lão nghiêng người, chân phải đưa ra, tay trái nhô ra, tung cước đá bổ nhào một tên đạo sĩ, đồng thời dùng tay trái đoạt lấy thanh trường kiếm của tên đạo sĩ đó.
Cảm nhận được bên hông phải có bảy mũi kiếm tụ lại đâm đến, tay trái vung lên, tám thanh kiếm chạm nhau, tiếng thép chạm vừa vang lên thì bảy thanh kiếm của mấy tên đạo sĩ đều bị chấn động gãy làm hai đoạn, còn thanh trường kiếm trong tay của lão thì hoàn hảo không việc gì. Âu Dương Phong đoạt lấy kiếm cũng bình thường chứ không phải là bảo kiếm, chỉ là lão dùng nội kình vận lên thanh kiếm, cho nên đồng loạt đánh gảy bảy thanh kiếm kia.
Hai tổ Thiên Cương Bắc Đẩu Trận bên cạnh tổ vừa bị đánh gãy kiếm lập tức chuyển biến ập đến tương hộ, Âu Dương Phong thấy hai tổ Thiên Cương Bắc Đẩu Trận mười bốn người đều lấy tay trái vịn chặt vai phải người bên cạnh, nội lực mười bốn người đã liên thông làm một cùng lúc mười bốn mũi kiếm chụm lại, Âu Dương Phong ngạo khí liền nảy sinh:
-Hừ… lão phu sợ các ngươi sao?
Trường kiếm trong tay lão chém ra, dính lên đầu mũi kiếm của đạo sĩ đứng đầu, lão muốn giải quyết nhanh, nào ngờ trường kiếm trong tay giống như khảm dính chặt vào những thanh kiêm của đạo sĩ không lay chuyển, mười ba người còn lại tất cả đều vận công đẩy ra, hợp lực lượng của mười bốn người chống cự lại địch nhân. Âu Dương Phong phát giác được trên tay mình lực lượng đột nhiên tăng lên, cười lạnh hét lên:
-Đoạn!
Hữu chưởng của lão liền tung ra chấn động, tiếng răng rắc một hồi vang lên, tất cả mười bốn thanh trường kiếm đều bị đứt gãy. Mười bốn đạo nhân miệng phun máu tươi liền quay về trong trận, thần sắc tất cả đều kinh hãi vô cùng.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho chúng đạo nhân trong lòng càng thêm một tầng dè chừng, xuất chiêu trầm ổn tốt hơn, trong tay hai mươi mốt đạo sĩ tuy rằng vũ khí bị gãy, bị thương không nhẹ, nhưng vận chưởng liên kết hợp thành uy lực cũng không yếu bớt chút nào.
Âu Dương Phong cảm thấy trận pháp thủ được càng thêm cứng ổn, trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng, cũng không biết Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ những năm qua đã thay đổi Thiên Cương Bắc Đẩu Trận cái gì khác trước, rõ ràng làm cho lão cảm thấy có chút khó giải quyết. Kỳ thật lão đường đường là Tây Độc, tùy tiện xuất chiêu độc phấn, độc xà .v.v.., thì đại trận này đã liền sụp đổ rồi, bất quá lão cũng muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu thêm sự ảo diệu của trận pháp, miễn cho đến lúc thật sự đụng với Toàn Chân Thất Tử vận khởi trận pháp này, thì còn có thể kịp thời hóa giải, vì vậy vừa rồi lão một mực không có nặng tay.
Đạo nhân râu dài thấy phương hướng của trận pháp đã dần dần chiếm được thượng phong, đem trận pháp thúc đẩy càng thêm nhanh, Âu Dương Phong quan sát một hồi, biết là Thiên Cương Bắc Đẩu Đại Trận của đối phương đã sử xuất ra đến tận cùng không còn bảo lưu lại gì nữa, lão cười dữ tợn, người hơi thấp xuống, bắn người lên đến góc đông bắc trận pháp, liền thấy hai tổ Thiên Cương Bắc Đẩu Trận từ hướng tây và nam như bóng với hình chuyển lên, lúc này đầu ngón tay tay cầm kiếm của lão run run, trường kiếm trong nháy mắt liền đâm xuống mười bốn điểm hàn tinh tựa hồ cùng lúc đập nhả ra, mỗi một điểm đầu mũi kiếm đều đâm trúng Dương Cốc huyệt nằm ở cổ tay phải cạnh ngoài của mỗi đạo nhân … Tống Thanh Thư thấy được Tây Độc Âu Dương Phong tuy là không chuyên dùng kiếm pháp mỗi khi giao phong, thế nhưng võ công của lão đã cao đến trình độ nhất pháp thông vạn pháp, vừa rồi sử xuất mấy chiêu kiếm này rõ ràng là công phu kiếm pháp thượng thừa, vận kiếm nahnh như sấm chớp, điểm rơi đánh trúng thì không chệch một ly nào, so với cùng lúc phóng ra mười bốn ám khí hoàn toàn giống nhau.
Đám kia đạo nhân kêu rên lên, chỉ cảm thấy trên cổ tay đau xót, những ngón tay vô lực, mười bốn thanh trường kiếm đồng loạt rớt dưới mặt đất, mọi người kinh hãi vội vàng nhảy lùi lại, nhìn xem thương thế cổ tay, chỉ thấy cổ tay máu tươi chảy đầm đìa, chỉ sợ là gân tay đã bị đánh đứt rồi.
Râu dài đạo nnhân rất là tức giận:
-Các hạ thủ đoạn thật độc ác!
Âu Dương Phong lạnh lùng: -Thật sự là không biết phân biệt, lão phu vừa rồi không có cắt lấy bàn tay của bọn họ là đã hạ thủ lưu tình rồi đấy.
Tống Thanh Thư cười khổ, hắn biết rõ Âu Dương Phong nói thật, dù sao gân tay bị đứt tuy rằng không thể cầm kiếm nữa, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày nếu cô gắng một chút thì cũng sử dụng được như thường nhân.
Bất quá Âu Dương Phong vừa mới đả thương người, mà lại nói như thế thì chẳng khác gì dầu đổ vào lửa rồi…
Quả nhiên những đạo sĩ Trùng Dương cung lập tức giận dữ, đạo nhân râu dài không nói thêm một lời, lập tức liên tục phát lệnh, buộc chặt lại trận thế, chín mươi tám đạo nhân bao quanh vây kín mọi nơi …
Âu Dương Phong không quan tâm đến, bàn tay trái nghiêng theo góc tà, tay phải phía bên trái đẩy ra, lúc này mười bốn tổ Thiên Cương Bắc Đẩu Trận cùng sở hữu mười bốn vị trí cực bắc, Âu Dương Phong không thể phân thân cùng lúc chiếm lấy mươi bốn vị trí cực bắc, thế nhưng lão triển khai công phu khinh công, vừa chiếm được một vị trí cực bắc, lập tức lại chuyển tới vị trí cực bắc của tổ Thiên Cương Bắc Đẩu Trận khác, cứ như thế xoay chuyển qua mấy vòng, thân pháp lão cực nhanh, người bên ngoài nhín qua, phảng phất có đến mười bốn Âu Dương Phong chiếm lậy mười bốn vị trí cực bắc, rất nhanh Thiên Cương Bắc Đẩu Đại Trận bắt đầu bị xáo trộn…. Đạo nhân râu dài thấy tình thế không ổn, gấp rút truyền hiệu lệnh, giáo chúng tản ra, đứng vững đầu trận tuyến, lấy tịnh chế động, bọn họ biết rõ nếu là đuổi theo đối phương loạn chuyển, đối phương có khinh công nhanh chóng, nhất định có thể nhân cơ hội mà quấy rối trận thế, nhưng nếu cố thủ bất động, mười bốn vị trí cực bắc rời xa, đối phương thân pháp dù mau đến đâu nữa, cũng khó cùng lúc chiếm được mười bốn vị trí.
Một bên Cừu Thiên Nhẫn cũng phải tán thưởng:
-Trùng Dương cung quả nhiên nội tình thâm hậu, tùy tiện chỉ là người tứ đại đệ tử cũng tinh thông yếu quyết trận pháp, phản ứng thật nhanh chóng. Công tử, những đạo sĩ này đã đứng thẳng bất động, chúng ta không bằng thừa cơ phóng lên Trùng Dương cung đi a.
Tống Thanh Thư gật đầu: -Như thế cũng tốt, Âu Dương tiên sinh nơi đây phải làm phiền tiên sinh rồi.
Âu Dương Phong nhàn nhạt đáp:
-Ngươi cứ đi trước đi, lão phu lập tức sẽ tới sau ngay.
Nghe mấy người đối thoại mà không có chút nào để vào mắt trận pháp của mình, đám đạo sĩ càng thêm giận dữ, đạo nhân râu dài cười lạnh nói:
-Cóc ghẻ, khẩu khí thật lớn!
Âu Dương Phong trong mắt sát cơ lóe lên, nguyên lai đối phương trong lúc vô tình phạm vào kị húy, tuyệt kỹ thành danh của lão là Cáp Mô Công, bởi vậy thỉnh thoảng lão bị Hồng Thất Công, Chu Bá Thông, Hoàng Dung những người này mắng đồ cóc ghẻ, những người này có thể thì thôi không nói tới, miễn cưỡng cũng coi như người quen, còn trước mắt đám đạo sĩ kia chỉ là tứ đại đệ tử của Trùng Dương cung, thì tính chẳng là cái gì?
Âu Dương Phong mặt trầm như nước, ngồi xổm xuống dưới mặt đất, hai tay ngoặt lại cùng với hai bả vai, theo từ trong cổ phát ra tiếng khanh khách oàm oàm, cái bụng trướng lên rồi co rụt lại, thân người giống như một con cóc lơn chuân bị nhảy chụp mồi. Tống Thanh Thư thở dài một hơi:
-Rõ ràng lời nói dẫn tới Âu Dương tiên sinh triển khai chân hỏa, đám đạo sĩ này chỉ có thể tự cầu mình có nhiều phúc đi…..