Tống Thanh Thư nghe Đại Khỉ Ti nói liền vui vẻ, vẻ mặt chịu không nổi nói:
-Lấy gà đã chết hầm cách thủy a?
Đại Khỉ Ti lông mày phượng dựng lên, một tay lấy mâm gỗ giật lấy trở về:
-Không muốn ăn thì coi như xong, ta lấy cho chó ăn.
Tống Thanh Thư tay mắt lanh lẹ, đem cái mâm đựng canh gà kia giật trở về:
-Như vậy sao được, chó vô tội a, nếu Tử Sam Long Vương hạ độc, đem chó bị độc chết thì làm sao bây giờ? Bởi vì cái gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, cứ để tiểu đệ uống đi…
Nói xong liền nâng…lên tô canh gà uống một ngụm, tinh thần đại chấn, một ngày mệt nhọc tích lũy lập tức quét sạch:
-Thật là thơm ngon…
Đại Khỉ Ti sắc mặt rốt cuộc có chỗ hòa hoãn, khóe môi cũng hiện lên một nụ cười thản nhiên:
-Ngươi không sợ ta thật sự hạ độc tại trong canh gà sao? Tống Thanh Thư một bên cắn ăn thịt gà, một bên đáp nói:
-Không sợ, bởi vì cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, huống chi phu nhân so với hoa mẫu đơn còn đẹp tốt hơn nhiều.
-Hừ….ngươi há mồm như thế cũng không biết lừa được bao nhiêu cô nương ngu ngốc đây,
Đại Khỉ Ti gương mặt ửng đỏ tức giận nói, nhìn xem hắn ăn như hổ đói, nàng lấy ra khăn tay chà lau chỗ nước canh gà chảy xuống đến cằm,
-Ăn chậm một chút, không có ai tranh đoạt với ngươi đâu..
-Không có biện pháp, đói chết rồi, hôm nay cả một ngày không có ăn cái gì.
-Không nghĩ tới đường đường Tử Sam Long Vương, giang hồ đệ nhất mỹ nhân lại rõ ràng còn có trù nghệ tốt như vậy. -Vốn là ta không biết trù nghệ,
Đại Khỉ Ti thần sắc buồn bã, đáp,
-Năm xưa Thiên Diệp bị hàn độc quấn thân, thân thể hư nhượt yếu ớt quá, đoạn thời gian đó, ta mỗi ngày cho nấu canh gà cho hắn tẩm bổ thân thể, thường xuyên làm nên tài nghệ luyện được.
-Lại nói tiếp tiểu đệ còn phải cảm tạ Hàn Diệp tiên sinh đây.
-Ngươi cảm tạ hắn cái gì?
Đại Khỉ Ti quả nhiên bị dời đi chú ý.
-Đương nhiên là cảm tạ thân thể của Hàn Diệp tiên sinh không tốt, nên đem quả phụ khuynh quốc khuynh thành xinh đẹp này lưu lại cho tiểu đệ a, còn có thêm một thân trù nghệ, quả thực là vừa được bếp ấm vừa được lên giường tình nhân hoàn mỹ.
Tống Thanh Thư nghiêm trang nói.
Đại Khỉ Ti thiếu chút nữa bị tức chết, liền túm lấy cái chén không từ trong tay hắn: -Biết vậy hôm nay ta mang canh gà cho chó ăn rồi.
-Chó nào có phúc khí như vậy chứ,
Tống Thanh Thư không chút phật lòng, trơ mặt ra cười nói,
-Kỳ thật tiều đệ còn chưa ăn no.
Đại Khỉ Ti sắc mặt âm tinh biến hóa, liếc hắn một cái:
-Thật sự là sợ ngươi rồi, để ta đi lấy thêm một chén canh gà tới đây.
-Chỉ có phu nhân là đau lòng vì tiểu đệ mà thôi..
Nghe được câu này Đại Khỉ Ti nhanh hơn bước chân liền đi ra phía ngoài.
Nào ngờ cánh tay của nàng đột nhiên bị kéo lại, một cổ lực hút truyền đến, toàn bộ người nàng không té nhào vào trong ngực Tống Thanh Thư, chỉ nghe đối phương dùng cái thanh âm ghê tởm nói ra:
-Không cần đi đâu hết..
Đại Khỉ Ti lúc này đều có thể xuyên thấu qua ý phục cảm giác được tim đập trong ngực đối phương, có chút tâm hoảng ý loạn:
-Ngươi không phải vừa nói là ăn chưa no sao? -Đúng vậy, vì vậy tiểu đệ có ý định muốn ăn phu nhân a.
Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm vào mỹ nhân trong ngực, dường như sắp sửa thưởng thức bữa tiệc ngon.
Đại Khỉ Ti khuôn mặt liền đỏ lên, cho dù nàng đã không phải là cô nương, tuy nhiên không ngừng bị hắn trêu chọc nóng bỏng như vậy, sự căng thẳng của nữ nhân làm cho nàng giằng co:
-Mau buông ta ra ..
Tống Thanh Thư lại đem nàng ôm thật chặt, thấy nàng giãy giụa thân thể mềm mại ôn nhuận, nhẹ nói:
-Hôm nay tại Tam Thanh điện, phu nhân đã rời đi mà còn quay lại tới cứu tiểu đệ, làm đệ thật cao hứng, vì vậy sẽ khen thưởng phu nhân..
Đại Khỉ Ti tức giận liếc hắn:
-Cái này là khen thưởng của ngươi sao?
-Đó là đương nhiên, đệ sẽ ban thưởng …
Tống Thanh Thư tiến đến bên tai nàng nói một câu rất nhỏ, khiến cho Đại Khỉ Ti gương mặt đỏ đến như hoa hồng. -Hừ….ai mà thèm cái loại ban thưởng này, mau buông ta xuống.
Đại Khỉ Ti sẵng giọng.
Tống Thanh Thư đâu còn bất kể nàng, trực tiếp đem nàng ôm ngang hướng bên giường đi đến, gặp phản kháng không có hiệu quả, lại bị trên người hắn dương cương khí nam nhân bốc lên, Đại Khỉ Ti trong lòng một hồi rung động, cả thân thể đều có chút mềm nhũn.
-Vậy ngươi đem cái mặt nạ lấy ra đi, nhìn xem thật chán ghét.
Đại Khỉ Ti bị khuôn mặt đầy râu của hắn đâm vào bên gò má, ngửa đầu, cắn môi nói ra.
-Tiểu đệ tuân theo lời phu nhân phân phó.
Tống Thanh Thư đem mặt nạ Đường Quát Biện lấy xuống, tiện tay ném qua một bên, lộ ra khuôn mặt nguyên bản.
Nhìn qua lên trước mắt khuôn mặt tuấn tuấn tú với đôi mắt tinh anh của hắn, Đại Khỉ Ti lúc này mới lẩm bẩm một câu:
-Như vậy thì thuận mắt hơn nhiều. Gặp trong ngực mỹ nhân đã im lặng, hai chân cũng không hề giẫy đá lung tung, Tống Thanh Thư biết rõ Đại Khỉ Ti đã ngầm đồng ý chuyện phát sinh kế tiếp, trong lòng mừng rỡ, lập tức hưng phấn lên.
Đại Khỉ Ti vốn đầu tựa vào trong ngực Tống Thanh Thư, thấy được đối phương đã ôm nàng đi đến bên giường, bỗng nhiên suy nghĩ đến cái gì, vội vàng trợn mắt nhìn qua, bên giường quả nhiên còn nằm một Tiểu Long Nữ..
Vội vàng bấm véo Tống Thanh Thư, Đại Khỉ Ti vừa thẹn vừa giận:
-Ngươi cứ như vậy liền định làm ở chỗ này?
-Đây là soái trướng của tiểu đệ, không ở chỗ này thì ở nơi nào?
Tống Thanh Thư giật mình.
Cũng không biết ngươi là giả ngốc hay ngốc thật!
Đại Khỉ Ti đành phải hướng Tiểu Long Nữ bên kia liếc một cái, nhắc nhở:
-Bên cạnh còn có người đây!
Tống Thanh Thư nhìn Tiểu Long Nữ ngủ thật yên tĩnh, nên không quản đến nói: -Nàng chịu tổn thương nặng như vậy, tâm tình lại trải qua nhiều kinh hỉ buồn phiền, nếu không ngủ ba ngày ba đêm, tuyệt đối vẫn chưa tỉnh lại.
Tiểu Long Nữ tuy rằng lúc trước bị thương rất nghiêm trọng, nhưng trên cơ bản đã được Tống Thanh Thư chữa trị, hôm nay một ngày đoán chừng là phải ngủ đấy, nhưng tuyệt đối ngủ không ngủ đến ba ngày ba đêm, hắn sở dĩ nói như vậy, là vì để cho Đại Khỉ Ti an tâm, cho nên nói ra, nam nhân tại trên giường nói mười câu thì có chín câu đều là gạt người đấy.
-Thế nhưng là...
Đại Khỉ Ti còn muốn nói điều gì, Tống Thanh Thư đã áp đến trên người nàng..
-Thật sự là ta trúng phải khắc tinh…
Đại Khỉ Ti thở dài một hơi..
-Thanh Thư, ngươi điểm nhẹ, ta sợ nàng sẽ phát hiện..
-Chỉ cần phu nhân đừng kêu quá lớn tiếng là tốt rồi…. Tống Thanh Thư hưng phấn đáp, lập tức không chút khách sáo đem Đại Khỉ Ti y phục của nàng thô lỗ lột ra hết, Đại Khỉ Ti nũng nịu, mắt thấy thân dưới đã bạo lộ tại trước mặt Tống Thanh Thư, mà hắn rõ ràng ngồi xổm người xuống đang chăm chú nhìn, toàn thân nàng lập tức cứng đờ, âm hộ của Đại Khỉ Ti thân một mảnh phấn hồng tươi mới giống như là là cô nương còn xử nữ, từ nơi cửa âm động có chút khẽ trương khẽ hợp..
-Đừng có như vậy nhìn xem như vậy…
Đại Khỉ Ti lúc nói đã là mặt mũi tràn đầy xuân tình, khuôn mặt hồng hồng vũ mị. nàng vừa nghĩ tới chỗ thẹn cứ như vậy bạo lộ tại trước mặt Tông Thanh Thư, ngoài thẹn thùng ngoài lại là cảm giác được một hồi hưng phấn, ẩn ẩn biết rõ cái chỗ kia đã có chút ẩm ướt!
Tống Thanh Thư bởi vì nguyên khí bị hao tổn nên cũng không dám kéo quá lâu, hắn cần bổ sung gấp âm khí từ cái âm động danh khí của Đại Khỉ Ti, lúc này Tống Thanh Thư lại nghe đến Đại Khỉ Ti giống như giận giống như mời chào mà làm gì còn nhịn được? Hắn lập tức đứng người lên cởi lấy y phục mình ra, sau đó nhẹ nhàng tách ra hai chân Đại Khỉ Ti, cấm lấy cây côn ŧɦịŧ sắp nổ mạnh nhắm ngay huyệt mềm của nàng, chậm rãi tiến vào cái thân thể mê người này, một cây thịt phong phú chui vào bên trong âm động để cho Đại Khỉ Ti ngẩng đầu lên, bởi vì Tống Thanh Thư biết rõ bên trong âm động của Đại Khỉ Ti vẫn chưa đủ dịch nhờn, nên nhiều ít gì vẫn có chút hơi thốn, nên nhẫn nại rất chậm tiết tấu đút vào, Đại Khỉ Ti thì sợ tiếng kêu rên ra tiếng, liền cắn lấy mảnh khăn lụa, trầm thấp nghẹn ngào lấy giống như là khóc vậy.
Nhận thấy thân dưới Đại Khỉ Ti càng lúc càng ướŧ áŧ, Tống Thanh Thư đã không còn cố kỵ, bắt đầu hưởng thụ, thoáng cái lại thoáng cái cây côn ŧɦịŧ đút vào đụng chạm lấy hoa tâm tràn ngập co dãn của Đại Khỉ Ti, ngoại trừ nhục thể kɦoáı ƈảʍ, Tống Thanh Thư cảm thấy còn có một phen hàm súc khác, mỗi một cái va chạm, nhìn xem lấy vưu vật xinh đẹp tại dưới hang mình hầu hạ, thì đã hưng phấn được không được, Đại Khỉ Ti tại trong tiếng rêи ɾỉ mơ hồ không rõ lên tiếng, sâu trong âm động nhúc nhích hữu lực, dịch nhờn đã tràn lan trơn trượt, cự đại mệnh căn tử của hắn thoáng cái lại thoáng cái đút vào, lại làm cho Đại Khỉ Ti sướng khoái khống chế không nổi trầm thấp rêи ɾỉ lấy, khuôn mặt càng đỏ giống như là bị hỏa thiêu …
Cứ như vậy cùng trong hoàn cảnh không dám chuyển động mạnh gây tiếng động, làm cho Tống Thanh Thư cùng Đại Khỉ Ti hưng phấn , từ trong thân thể sinh ra mãnh liệt phản ứng, nhưng lại không dám làm ra nửa điểm tiếng vang.
Hai thân thể tại không tạo tiếng động kịch liệt nhúc nhích trong mồ hôi che kín, nhưng kɦoáı ƈảʍ lại như nước thủy triều dâng lên, lúc này ai cũng vô pháp ngăn cản loại loại mỹ diệu này, tại từng tiếng thở dốc mang đến tư vị càng làm cho người muốn ngừng mà không được, đang tại trong lúc Tống Thanh Thư cùng Đại Khỉ Ti triệt để bị lạc vào tư vị tiêu hồn thực cốt …. ……………………………………………………………………………….
Tiểu Long Nữ cảm giác mình có một giấc mộng rất dài, vốn là mơ tới cùng Quá nhi kết hôn, còn động phòng hoa chúc nữa. Thế nhưng cũng không lâu lắm nàng liền kinh hãi phát hiện tân lang rõ ràng lại hóa thành Tống Thanh Thư, chuyện này cũng thế thôi rồi, niệm tại đối phương cuối cùng không có xâm phạm đến mình, nàng tuy rằng tức giận, thế nhưng cân nhắc đến đối phương cứu được tính mạng của nàng, nên cũng miễn cưỡng tha thứ cho hắn, nào ngờ vừa thoáng cái, lập tức lại thấy Quá nhi đã cùng một nữ nhân khác trên giường thân mật giao hoan, khi nàng hồn phách thất lạc từ trong cổ mộ đi ra bên ngoài, cũng nhịn không được nữa liền bị hôn mê bất tỉnh.
Về sau giống như có người cứu được nàng, tuy rằng nàng khi đó mắt mở không ra rồi, bất quá nàng có thể nghe thấy được một cỗ khí tức vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, cái loại này khí tức phảng phất có tạo ra một cảm giác yên ổn, làm cho nàng rất nhanh liền trầm tĩnh lại. Không biết vì cái gì, nàng không cần nhìn thì đã biết rõ thân phận đối phương.
"Lại thiếu tỷ phu một cái mạng..." Tiểu Long Nữ lập tức lại phiền muộn, vốn trước Tống Thanh Thư mặc dù đối với nàng có ân cứu mạng, nhưng hắn đã khi phụ thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng, thật vất vả nàng mới thanh toán với hắn xong rồi, xem như là từ mặt hắn, hôm nay bây giờ lại thiếu hắn nhiều như vậy, đến lúc đó lấy cái gì mà trả ơn đây?
Bởi vì lúc trước hai người tại trong cổ mộ chuyện đã xảy ra, Tiểu Long Nữ không muốn về sau lại cùng Tống Thanh Thư gặp mặt, thế nhưng sự thật lại làm cho nàng không cách nào trốn tránh hắn.
Đang tại trong thời điểm xoắn xuýt, bên tai nàng đột nhiên truyền đến từng tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ tiêu hồn thực cốt, nàng ngẩn người ra, liền trong nháy mắt liền hiểu được đây là cái gì.