Thâu Thiên

Chương 14: Chiêu lãm





Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng

Chương 14: Chiêu lãm

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -



Lúc Vật Khất tới nơi, vừa hay nhìn thấy một đám người áo đen đang đánh đuổi hộ vệ ở bên cạnh mấy chiếc xe, rồi giống như một đàn ong lao về phía Lô Thừa Phong.

Đầu mục của bọn áo đen đang lớn tiếng quát mắng, hạ lệnh cho thuộc hạ né cánh tay trái của Lô Thừa Phong.

Cự ly cách mấy chục trượng, mắt thấy trường đao của tên đầu lĩnh áo đen đã chém về phía Lô Thừa Phong, Vật Khất lại đề khí rồi lao lên trước hơn hai mươi trượng. Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn đội xe của Lô Thừa Phong, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm lên chiếc xe mà Lô Thừa Phong ngồi.

Sáu chiếc xe lớn ở phía trước chẳng qua là phú lệ đường hoàng mà thôi, nhưng chiếc xe bồng bềnh trên không này của Lô Thừa Phong, bên dưới khoang xe rõ ràng là có một đạo trận pháp phiêu phù, người có thể sử dụng chiếc xe này nhất định là quý nhân quan lại trên thế giới này, hoặc là loại nhân vật như công tử hào môn.


Quý nhân quan lại và công tử hào môn đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho quyền thế, đại biểu cho tư nguyên, đại biểu cho bên cạnh họ có rất nhiều thứ khiến Vật Khất cảm thấy hứng thú! Trong thôn Mông không có gì thứ gì khiến Vật Khất đã kế thừa Đạo đắc kinh thấy vừa mắt, mà bên cạnh nhưng quý nhân công tử này khăng định là có thứ giúp đỡ được cho Vật Khất.

Tiên thiên Chân thủy linh cương chú nhập vào hai mắt, hai mắt lóe lên một mảng lam quang, rất nhanh liền liếc những người áo đen đó một cái.

Tu vi của những người áo đen này đều rất khả quan, nhưng chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi. Trừ tên đầu lĩnh miễn cưỡng tiếp cận cánh cửa của hậu thiên đỉnh phong ra, những người áo đen khác cũng chẳng qua là hạng hảo thủ bình thường, thực lực tương đương với đội ngũ liệp man nhân của Trương Hổ.

Ngược lại Lô Thừa Phong đang đối diện với trường đâm chém tới, mặt lộ ra vẻ kinh hoàng thất sắc thì lại có một tu vi chân khí so với Vật Khất hiện tại thì thâm hậu hơn ba phần. Hơn nữa ở vị trí ngực phải của gã còn có một hồng quang to bằng nắm tay ẩn tàng, mà quầng hồng quang đó lại khiến Vật Khất cảm thấy cố kỵ mấy phần.

Cười lớn một tiếng, Vật Khất rút ra mấy chục mũi gai nhọn, hắn quát lên: "Giữa ban ngày ban mặt mà đám người các ngươi dám cầm khí giới hành hung, cướp bóc thương lữ dân lành, các ngươi có còn để vương pháp ở trong lòng nữa không?" Trong tiếng quát lớn, Vật Khất nhanh chóng ném mấy chục mũi gai nhọn ra. Tiếng gió rít sắc bén vang lên, gai nhọn mang theo hàng quang bán loạn xạ về phía bọn áo đen.

Lô Thừa Phong hai tay giấu trong tay áo, đang định rút Thái Bạch kim đao trận ra thở phào nhẹ nhõm, gân cổ hét lên: "Cứu mạng, cứu mạng với! Ta là trưởng tử Lô Thừa Phong của Lật Dương Lô thị, điển quân tán nhiệm thành tiểu Mông, hảo hán cứu ta, ta sẽ báo đáp!"

Mũi nhọn mang theo tiếng rít sắc bén bay tới, đám áo đen không lo công kích Lô Thừa Phong nữa mà vội vàng vung đao tự cứu.

Trong những kẻ áo đen này có một số hảo thủ, trường đao của chúng chạm vào gai nhọn mà Vật Khất ném ra. Nhưng trên những cái gai nhọn này lại mang theo một cổ khí kinh âm nhu xoay tròn nhanh chóng giống như nước xoáy, trường đao và gai nhọn chạm nhau, còn chưa kịp phát lực đánh bay gai nhọn thì gai nhọn đã cấp tốc xoay tròn, bay qua trường đao. nguồn (.)

Mấy chục tiếng hét thảm đồng loạt vang lên, trừ thủ lĩnh của đám áo đen chấn đao đánh bay gai nhọn ra, những kẻ áo đen khác đều bị gai nhọn đâm xuyên.

Vật Khất cười dài bay tới, hắn bỏ túi da thú xuống, hai tay mang theo một trận cuồng phong lao thẳng vào tên thủ lĩnh.

Gai nhọn vừa rồi ném ra, Vật Khất có ý không quân chú chân khí lên gai nhọn được ném về phía tên thủ lĩnh, chính bởi vì tên tu lĩnh của đám áo đen này là tu luyện công pháp thuộc tính thủy. Vật Khất dùng Chân thủy linh cương gia trì vào hai mắt, có thể nhìn rõ khí xoáy màu trắng to bằng nắm tay trong đan điền của tên thủ lĩnh này, nhìn rõ chân khí lưu động trong kinh mạch của y có màu xanh lắm.

Đại triền ti thủ mang theo vô số đạo khí kinh xoáy tròn âm nhu vỗ thẳng xuống đầu, tiên thiên hàn khí mà tiên thiên Chân thủy linh cương mang theo tràn ra. Tên thủ lĩnh này tu vi vốn không kém Vật Khất là bao nhiêu nhưng bị hàn khí bao trùm lập tức cả người cứng đờ khó mà động đậy được.

Một chưởng vỗ lên đan điều của tên thủ lĩnh, chưởng kia thì vỗ vào huyệt thiên trung của y, tiểu trích tinh thủ một một xoay một giật, chân khí tiếp cận hậu thiên đỉnh phong mà tên thủ lĩnh này khổ tu mấy chục năm mới có được đột nhiên sôi ưào, hóa thành một luồng hàn lưu rót vào trong hai tay của Vật Khất.

Trong nháy mắt, trong cơ thể tên thủ lĩnh áo đen này bị trộm sạch, một thân tu vi bị hút sạch sẽ, khí huyết tinh tủy thuận tiện mang theo cả thiên phận chi nhất của y cũng bị Vật Khất một chưởng hút ra. Vật Khất lật tay vỗ một trưởng lên mặt hắn, chưởng kinh âm nhu xuyên qua cơ thể tràn vào, chấn cho năo của tên thủ lĩnh này thành một đống bã đậu, thất khiếu phun máu, không thể nào sống được nữa.

Hai tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn ở trước mặt, Vật Khất đã thuận thế sờ khắp người tên thủ lĩnh này một vòng, chuyển di đồ vật trong cái túi da nhỏ thắt ở bên hông tên thủ lĩnh này lên người mình. Đệ tử của chưởng môn Thâu Thiên Hoán Nhật môn lại kế thừa luyện khí sĩ tương lai của Đạo đắc kinh, hắn sao có thể lại những vật ở trên người tên này cho kẻ khác chiếm tiện nghi.

Võ giả bình thường, tu luyện mười năm nội gia chân khí được gọi là tu vi thập niên cảnh.

Nếu như thiên tư trác việt, sau khi được một giáp thì thì chính là tu vi chân khí lục thập niên cảnh, được hào xưng là tu vi hậu thiên đỉnh phong, có thể thử đột phá hai mạch Nhâm Đốc, đạt tới cái gọi là cảnh giới tiên thiên.

Vật Khất có được truyền thừa của Đạo đắc kinh, lực lương của khối tiên thiên thủy linh thạch lệnh bài chưởng môn đó đều rót vào trong cơ thể hắn. Nhưng tuyệt đại bộ phận lực lượng đều hao phí vào Thái Hư đại ng di trận để bảo vệ nhục thân của hắn, vì thế mà tu vi của tiên thiên Chân thủy linh cương hiện giờ của hắn cùng chẳng qua chỉ là tiêu chuẩn hậu thiên đỉnh phong.


Hiện giờ chân khí tương đương với hơn năm mươi năm khổ tu mới có được của tên thủ lĩnh áo đen này toàn bộ rót vào trong cơ thể hắn, Vật Khất chỉ cảm thấy trong hai cánh tay hàn khí đại thịnh, tiên thiên Chân thủy linh cường ở trong thủy tinh mạch của thất huyền đạo thiên mạch trên tay hắn hóa thành một dòng xoáy, không ngừng thôn phệ chân khí thuộc thủy thủy ở bên ngoài.

Trong nháy mắt, tu vi chân khí của Vật Khất liền bạo trưởng lên gần gấp bội.

Đổi lại là công pháp tu luyện khác, tu vi của người hậu thiên đỉnh phong bạo trướng lên gấp đôi, thuận lý thành chương sẽ đột phát cảnh giới tiên thiên. Nhưng Đạo đắc kinh thần thông ảo diệu, công pháp bình thường không thể sánh bằng. Chân khí đột nhiên bạo trướng sẽ thuận theo thủy linh mạch vận chuyển đúng ba vòng, khoảng năm thành chân thủy linh cương nhanh chóng ùa vào trong thủy linh mạch, tư dưỡng thủy linh mạch càng mềm dẻo hơn.

Toàn bộ căn cơ thần công của Đạo đắc kinh chính là ở thất huyền đạo thiên mạch trên hai cánh tay này. Vì thế lúc đặt nền tảng, sự cường hóa thất huyền đạo thiên mạch là trọng trung chi trọng. Thủy linh mạch có được một lần cường hóa, bất kể là hạn mức tối đa dung nham chân khí hay là tốc độ vận chuyển của chân khí đều đề thăng lên gấp bội, Vật Khất chỉ cảm thấy hai cánh tay mát lạnh dễ chịu, toàn thân thư thái không nói thành lời.

Tất cả đều hoàn thành trong nháy mắt, Vật Khất sảng khoái hít sâu một hơn, hành lễ với Lô Thừa Phong: "Vị công tử này, Vật Khât có lễ!"

Hai mắt Lô Thừa Phong lấp lánh, gã quan sát Vật Khất từ trên xuống dưới, lại nhìn rất nhiều người áo đen bị Vật Khất giết chết dễ như trở bàn tay, vội vàng nhảy xuống xe, hai tay nắm chặt lấy tay Vật Khất.

"Chớ có đa lễ, chớ có đa lễ. Vật Khất tráng sĩ, nếu không phải là có ngươi trượng nghĩa xuất thủ, ta hôm nay chắc chắn là dính phải độc thủ của những tên tặc tử này rồi!"

Hậm hực đá vào thi thể của tên thủ lĩnh áo đen một cái, Lô Thừa Phong chán ghét nhìn thi thể ngổng ngang ở xung quanh, nghiêm giọng nói: "Tiểu Hắc, đi tìm những tên phế vật bỏ chủ chạy giữ mạng đó về đây!"

Đại hán da đen trên xe tên là tiểu Hắc Ồm Ồm dạ một tiếng, cảnh giác nhìn Vật Khất một cái rồi mới chậm rãi đứng dậy, móc một cái còi làm bằng xương nho nhỏ ra đặt lên miệng rồi dùng sức thổi một tiếng.

Tiến còi sắc bén truyền ra xa, những kỳ sĩ hộ vệ ở xung quan còn may mắn sống sót thò đầu ra nhìn về phía này. Phải mười lăm phút sau mới có hai mươi mấy hộ vệ tàn lưu mặt mày bụi bặm chạy về, ai nấy đều mặt mày khó coi đứng ở trước mặt Lô Thừa Phong, thân thể run rẩy kịch liệt.

Lô Thừa Phong chẳng buồn nhìn bọn hộ vệ đó lấy một cái, gã chi ho khan mấy tiếng, phát ra mấy tiếng cười lạnh bén nhọn.

Kéo tay Vật Khất, Lô Thừa Phong lại cảm ơn hắn lần này, gã một mực nắm tay Vật Khất, không hề có chút ý tứ thả ra.

Vật Khất xấu hổ nhìn Lô Thừa Phong, có lẽ đây là một loại lễ tiết để biểu lộ sự cảm kích và thân thiết của Lô Thừa Phong, nhưng nắm tay thân mật với một đại nam nhân như vậy, bất kể là Vật Khất hay là Ngô Vọng, Nhạc Tiểu Bạch dung hập linh hồn với hắn đều không có loại kinh nghiệm này, hơn nữa bọn họ đều cực kỳ chán ghét loại động tác này. Ở trên địa cầu, hai nam nhân mà nắm tay nhau lâu như vậy, rất dễ khiến người ta khác hiểu lầm.

Nhưng, Vật Khất thấy chiếc xe bồng bềnh cách mặt đất ba thước ở phía sau Lô Thừa Phong, cố nhịn xung động một chưởng đánh ngã Lô Thừa Phong rồi lột sạch đồ trên người gã. Vừa mới đến, làm gì cũng phải nhún nhường một chút, nhất định phải nhún nhường, ít nhất thì trước khi chưa nắm rõ được nội tình của Lô Thừa Phong, vẫn không thể nào cướp sạch gã được.

Cười ha ha, Vật Khất nhát gừng đáp lời Lô Thừa Phong.

Trương Hô dẫn liệp man nhân và thôn nhân của thôn Mông đên trước, lúc Vật Khất và Lô Thừa Phong nhãn nhà bước tới thì gã đã dẫn liệp man nhân thu dọn thi thể của bọn áo đen trên mặt đất. Thi thể của hơn năm mươi tên áo đen bị xếp thành một hàng, tất cả đồ vụn vặt trên người chúng, bao gồm cả cung nõ và trường đao của chúng đều được thu thập lại, xếp chỉnh tề trước đống thi thể này.

Vật Khất bị Lô Thừa Phong kéo tới trước đống thi thể đó.

thi thể thì không nói được nữa rồi, trừ thủ lĩnh của đám người áo đen chết đẹp hơn một chút, những kẻ khác đều là bị gai nhọn đâm chết, toàn bộ co rúc thành một khối thị, cả người đen xi, máu đen bọc một lớp dày trên người chúng, ngay cả dung mạo lúc sinh tiền cũng không phân được rõ ràng.

Còn thủ lĩnh của bọn áo đen thì sau khi kéo vải đen che mặt xuống, sắc mặt của Lô Thừa Phong lập tức biến thành vô cùng cổ quái. Đại hán tiểu Hắc đen xì đi theo sau gã và lão già tên là lão Hắc mặt cùng biến sắc, tiểu Hắc thì hậm hực nhổ một bãi đờm sang bên cạnh, để biểu lộ nộ hỏa trong lòng mình.


Cười lạnh mấy tiếng, Lô Thừa Phong cầm trường đao lên, chém ặt của tên thủ lĩnh áo đen đó nát bấy, khiến người ta không thể phân biệt ra được hình dạng của hắn.

Thở dài một tiếng, ném trường đao xuống đất, Lô Thừa Phong quay sang bát tay Vật Khất, nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn.

"Vật Khất tráng sĩ, ta và ngươi mới gặp mà như quen từ lâu, không biết nói ra chuyện này thì có đường đột quá không?"

Vật Khất nhìn Trương hổ đứng cách đó không xa, đang hí hoáy với một cái nõ. Trương Hổ cũng không ngẩng đầu lên, chi liều mạng lắc đầu.

Vật Khất hiểu ý của Trương Hổ, loại công tử hào môn như Lô Thừa Phong, ra ngoài bị người ta ám sát, đây chính là một bãi nước đục, Trương Hổ biết rõ điều này, tất nhiên là không kiến nghị Vật Khất và Lô Thừa Phong sản sinh ra bất kỳ quan hệ nào.

Nhưng tâm tư của Vật Khất thì Trương Hổ làm sao mà hiểu được?

Nam tay Lô Thừa Phong, Vật Khất hờ hững nói: "Xin công tử cứ nói ra."

Lô Thừa Phong thở dài một tiếng, nhìn những hộ vệ người vẫn còn run rẩy ở bên cạnh, cười lạnh nói: "Thừa Phong lần này tới thành tiểu Mông nhận chức, bên cạnh chỉ có đám hộ vệ phế vật này. Tính mạng của Thừa phong lại không phải là ở trong tay mình. Vật Khất tráng sĩ thần uy, mất chục tặc nhân cũng không phải là đối thủ của một mình ngươi, Thừa Phong to gan, muốn mời tráng sĩ làm môn khách của Thừa Phong."

Thả tay Vật Khất ra, Lô Thừa Phong vái dài Vật Khất một cái, hắn kéo dài giọng, nói: "Một phiến thành tâm này của Thừa Phong, xin tráng sĩ chấp nhận."

"Cái này, làm môn khách á?"

Vật Khất xoa xoa cằm.

Trầm ngâm một lát, Vật Khất cười nói: "Môn khách thì môn khách. Sư tôn của ta có nói, làm môn khách cho công tử nhà giàu, kỳ thực rất có tiền đồ!"

Trương Hổ ở bên cạnh ra sức lắc đầu, khẽ giậm chân một cái.

Lô Thừa Phong mặt lộ ra vẻ vui mừng, lại nắm tay Vật Khất.

"Thừa Phong có được sự tương trợ của tráng sĩ, thật giống như là hạn hán lâu ngày gặp trận mưa rào."