Thâu Thiên

Chương 56: Phá thành





Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 56: Phá thành
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -
Một cước đá vỡ một đầu thú bằng thạch điêu trên thành lâu, Lô Thừa Phong sầm mặt, giới thiệu lai lịch của Mặc Cơ.
Mặc Cơ, nỏ cơ liên hoành dùng trong chiến tranh quy mô lớn do Mặc môn của triều Đại Yên chế tạo ra. Nhìn từ bên ngoài thì mặc cơ là một cái hộp quan tài bình thường do xe ngựa bốn bánh kéo. Nhưng bên trong lại có nỏ cơ liên hoàn xảo diệu, uy lực cực mạnh.

Trong thực chiến, mặc cơ có thể lựa chọn nỏ tiễn đơn bắn liên hoàn, cùng có thể lựa chọn ba nỏ tiễn, sáu nỏ tiễn, chín nỏ tiễn, thập chí là mười hai nỏ tiên, mười tám nỏ tiên, tối đa là một trăm linh tám nỏ tiên cùng bắn. Mặc cơ thể hình cực lớn, nỏ tiễn xếp bên trong cực nhiều, chỉ cần sức cánh tay của một người ở trong mặc cơ không ngừng giật nay và lên dây, thì có thể liên tục bán ba mươi sáu lượt, mỗi lượt một trăm linh tám mũi nỏ tiên.
Sau khi trong mặc cơ hết nỏ tiễn, chỉ cần thay hộp tên đã rỗng bằng một hộp tên đầy tên mới là có thể tiếp tục bắn. Thời gian đổi hộp tên chẳng qua chỉ mất thời gian một chén trà. Trên cơ bản, hai chiếc mặc cơ thay nhau bắn là có thể thực hiện công kích mưa tên liên hoàn không bị gián đoạn. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Lại bởi vì mặc cơ thể hình lớn, nay lắp bên trong cùng lớn hơn lực đạo của dây cung của cửu trọng xuyên vân nỗ mấy lần. Đầu tên ba góc do mặc cơ bản ra có thể kích xuyên ba tầng trọng giáp chế thức ngoài hai dặm. Trong vòng hai trăm bước, nỏ tiễn có thể liên tục bắn xuyên qua thân thể của năm sĩ tốt mặc trọng giáp.
Trên chiếc trường, mặc cơ là cỗ máy giết người co đầu rụt cổ chân chính. Mười chiếc mặc cơ xếp thành trận thế, bất kể người là thập vạn đại quân cũng không thể nào xông qua được.
Với sức khuynh quốc của Lữ quốc cũng chỉ từ chỗ nước mẹ là triều Đại Yên đổi được một trăm chiếc mặc cơ, toàn bộ đặt ở vương đô Lữ quốc, là một biện pháp phòng ngự sau cùng của Lữ quốc. Năm mươi năm trước, Cao Lệnh quốc, kẻ thù truyền kiếp của Lữ quốc đột nhiên xuất kỳ binh, đột phá phòng tuyến biên cương của Lữ quốc công thẳng với vương đô của Lữ quốc, năm vạn trọng giáp tinh kỵ chính là ở ngoài thành của vương đô Lữ quốc bị một trăm chiếc mặc cơ trong vòng nửa khác bắn chết sạch.
Hiện tại lại có tám mươi chiếc mặc cơ đang vây thành Mông.
Dùng tám mươi chiếc mặc cơ để đối phó với thành Mông chỉ có tám ngàn thành vệ quân trên biên chế, quả thực là dùng dao mổ châu đi giết kiến
Nghe xong giới thiệu của Lô Thừa Phong, sắc mặt của Vật Khất cũng trắng bệch. Ngoài hai dặm có thể bắn xuyên ba tầng trọng giáp, uy lực này quả thực là so với súng ngắm hạng nặng trong ký ức của Ngô Vọng cũng chẳng yếu hơn là bao nhiêu. Cho dù ngươi là tiên thiên cao thủ gì đó, đối diện với sự toàn xạ liên hoàn liên miên bất tuyệt của mặc cơ cũng chỉ có kết cục là người như cái sàng. Tám mươi chiếc mặc cơ, đủ để dễ dàng giết sạch tất cả mọi người trong thành Mông.
Trong ánh mắt vô cùng lo lắng của Vật Khất, tám mươi chiếc mặc cơ dưới sự lói kéo của sức người, từ bốn phía từ từ bức gần tường thành. Ngoài tường thành ở mỗi một hướng đều có hai mươi chiếc mặc cơ xếp thẳng hàng. Ở ngoài ba mươi trước phía sau mặc cơ, phận biệt là hơn một ngàn Võ Lâm quân cuồng bí thú kỵ sĩ tay cầm Cửu trọng xuyên vân nỗ. Dần dần, tám mươi chiếc mặc cơ đều bức gần nơi cách tường thành Mông không tới trăm trượng.
"Huỳnh Xuyên công chúa, Bạch Thước quân! Ta nhớ các ngươi rồi!" Vật Khất hai tay run rẩy, ngón tay lờ mờ có mấy dòng thủy khí bắn ra. Từng tầng linh khí thuộc tính thủy từ bốn phương tám hướng ùa tới, xoay tròn ở bên cạnh Vật Khất, mang theo sương mù màu trắng mong mỏng.
"Công tử, ngươi không thể bố trí một dại trận bảo hộ cả thành Mông lại ư?" Vật Khất nhìn Lô Thừa Phong một cái, bất đắc dĩ hỏi.
Hậm hực lườm Vật Khất, Lô Thừa Phong tức giận nói: "Ngươi tưởng ta là ai? Thần tiên lục địa kết thành kim đan trong truyền thuyết à? Với tu vi hậu thiên đỉnh phong của ta vào mấy tháng trước, có thể khu động ba cây trận thung đã là cực hạn của ta rồi."
Hừ lạnh mấy tiếng, Lô Thừa Phong mặt đỏ lên, gã cười khan, nói: "Đương nhiên, cho dù là tu vi của ta tới cảnh giới kim đan, ta cũng không bố trị ra được loại đại trận có thể bảo hộ cả tòa thành trì. Loại trận pháp cao thâm huyền diệu đó, hừ hừ, có lẽ ở triều Đại Yên có thể có người truyền thừa ư?"
Hậu thiên đỉnh phong, ba cây trận thung? Đây là cực hạn của Lô Thừa Phong ư? Nhìn mặc cơ ở ngoài thành, Vật Khất trong lòng than thầm, nếu như hiện tại mình có tu vi kim đan kỳ, có thể bố trí một loại đại trận có thể bao phủ diện tích mấy dặm vậy thì tốt biết mấy? Mặc cơ đen xì, dưới ánh nắng không hề phản quang, thực sự là mang tới áp lực rất lớn cho Vật Khất.
Than khẽ một tiếng, Vật Khất từ trong túi ngầm móc ra một cái túi gấm trữ vật đưa cho Lô Thừa Phong: "Cầm đi, bên trong có thực vật, nước uống, dược vật, còn có một ít kim ngân châu báu. Lúc bỏ chạy, mang theo cái này cùng tiện hơn!"
Lô Thừa Phong nhận lấy túi trữ vật, vô cùng vui mừng trừng mắt lườm Vật Khất một cái: "Chuyện đó quả nhiên là ngươi làm! Bên trong vốn nên có mấy kiện pháp khí chứ? Nói sao cũng phải có chút linh thạch chứ, đồ đâu rồi?"

Vật Khất nghiêng đầu nhìn mặc cơ ở ngoài thành, chẳng buồn để ý tới Lô Thừa Phong. Mình mạo hiểm cướp được hai túi gấm, hiện tại tặng không cho gã một cái đã là tốt lắm rồi, gã còn muốn đồ ở trong túi ư? Đừng có hòng.
Sờ cái túi trữ vật còn lại ở trước ngực, Vật Khất trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Tất cả tu hoạch của hắn ở thành Mông đều để ở trong đây, cho dù là không giữ được thành trì, cho dù là bị bức phải bỏ chạy, có những thứ này, hắn cùng vững dạ tiếp tục lăn lộn trong thế giới này.
Hắc, Trương Hổ, Hồ Uy đang điều động thành vệ quân, án chiếu theo khu vực phong thủ của các nhai phường mà phân chia các doanh. Người ở ngoài thành có cung nỏ thực sự là sắc bén, tường thành rách nát của thành Mông không thủ được, chỉ có thể dựa vào nhà dân trong thành để tiến hành phòng thủ thôi. Tất cả sĩ tốt thành vệ quân tiến vào nhà dân, việc làm đầu tiên chính là lợi dụng tất cả đồ vật mà họ có thể tìm được để tạo một lớp phòng ngự đủ dày trên đỉnh đầu.
Chăn màn nhúng nước, da thú cũng thấm nước, bàn gỗ, nồi sát, mặt bàn, túi đựng đất, vân vân. Tất cả sĩ tốt thành vệ quân đều nhanh chóng hành động. Đặc biệt là lâu phòng nhà dân có hơn hai tầng, là nơi được sĩ tốt thích nhất, bọn họ nấp ở tầng một, trên sàn nhà ở lầu trên chất vô số các loại tạp vật mà họ có thể tìm được, cùng dựng lên được một tầng phòng ngự kiên cố hữu hiệu.
Trừ năm ngàn thành vệ quân tinh nhuệ nhất, có đầy đủ y giáp, quân giới vào trú ở thủ thành phủ được cấu tạo toàn bằng đá ra, những sĩ tốt khác đều phân tán ở các nhà dân trong thành. Dưới sự đốc thúc của những sĩ tốt này, tất cả bách tính trong thành đều chuẩn bị tử chiến.
Mệnh lệnh chó gà cũng không tha đó của Mã Lương mọi người đều nghe thấy rõ. Ngươi đã muốn đồ thành, vậy thì đừng trách tất cả người ở trong thành liều mạng với ngươi.
Quân dân trong thành đang chuẩn bị, mặc cơ ở ngoài thành thì đang được điều chỉnh. Theo bánh răng két két, phần trước của mặc cơ từ từ nâng lên, trình hiện ra một góc bốn mươi lăm độ với mặt đất.
Vật Khất kéo Lô Thừa Phong nhảy xuống thành lâu, dẫn một nhóm người chui vào trong một động tàng binh kiên cố. Đẩy mấy khối gạch xanh ra, xuyên qua khe hở ở tường thành để quan sát, có thể nhìn rõ động tĩnh của quân địch ở ngoài thành.
Tốn mất khoảng hai khác, tất cả mặc cơ đã được điều chỉnh xong. La Khắc Địch cưỡi trên cuồng bí thú, giơ cao bội kiếm, sau đó quát lớn một tiếng: "Ban, công thành. Sau khi thành phá, không phong đao, các huynh đệ thích làm gì thì làm!"
Trong ngoài thành Mông là một khoảng tĩnh lặng, mấy tiếng sát keng keng va chạm nhau đột nhiên vang lên, sau đó nhìn thấy phần trước mặc cơ đột nhiên lộ ra một trăm linh tám cái lô hình lãng, từng mảng nỏ tiễn giống như là ong bắp cầy, mang theo tiếng phá gió bắn ra.
Từng mảng lớn nỏ tiên bay lên trời cao, sau khi lướt đi một đoạn cự ly, nỏ tiễn vẽ ra một đường cong mỹ lệ, nặng nề rơi xuống đất. Nỏ tiễn bán từ bốn phía hội hợp lại ở trên trời thành Mông, cơ hồ là không có bất kỳ một góc chết nào bao phủ cả thành Mông.
Mưa tên hạ xuống, keng keng keng keng, tất cả mái ngói của nhà dân ở trong thành cơ hồ là đồng thời nổ ra, vố số mái ngói xanh đồng thời vỡ nát, một mảng ngói vụn bay lên ấy tấc. Liếc mắt nhìn, tất cả nhà cửa viện lạc của thành Mông đều bị một tầng bụi xanh đột ngột sinh ra che phủ.
Tiếng rắc rắc không ngừng truyền ra, từ lỗ quan sát nhìn ra, lâu các của nhai phường phía đông thành Mông nhao nhao sụp đổ, xuyên qua khói bụi có thể nhìn thấy vô số bóng người đang co giật trong mưa tên, sau đó thì cứng đờ nằm dưới đất.
Mắt Vật Khất đỏ lên, trong những bóng người đó, đại bộ phận là bách tính của thành Mông. Những bách tính đó chết thì chết, Vật Khất và bọn họ không có chút tinh cảm nào. Nhưng trong đó còn có một bộ phận sĩ tốt thành vệ quân, đó là những người mà Vật Khất đã tốn rất nhiều tâm huyết để huấn luyện. Hắn từng tự mình đốc thúc bọn họ huấn luyện, hắn từng tự mình giảng dạy cho họ, hắn từng tự mình chỉ điểm cách tu luyện nội công cho họ, thậm chí còn tiến hành huấn luyện cách đấu ột số sĩ tốt trong đó.
"Huỳnh Xuyên công chúa! bạch Thước quân!" Vật Khất đám mạnh lên tường thành.
"Huỳnh Xuyên công chúa! Bạch Thước quân, còn cả Phủ Dương quân nữa!" Lô Thừa Phong hai mắt đầy tia máu, thế như hổ đên đấm lên tường thành: "Lô Thừa Phong có ngày xuất đầu, nhất định sẽ không chết không thôi với các ngươi!"
"Rầm một tiếng, tiên thiên chân khí của Vật Khất và Lô Thừa Phong phóng ra ngoài, chân khí chạm nhau, suýt chút nữa thì chấn cho những người ở trong động ngầm ngất xỉu.

Một lượt tên nối tiếp một lượt tên. Nỏ tiễn của mặc cơ liên miên bất tuyệt, giống như là một trận gió giật mưa giông gào rít hạ xuống. Khi nỏ tiễn trong hộp tên trống không, những người thao tác mạc cơ lập tức thay hộp tên mới, lại một lần nữa công kích.
Dưới sự công kích bão hòa như vậy, tất cả mọi người ở trong thành đều không động đậy được, chỉ có thể để mặc ưa tên rơi xuống, không ngừng sát thương quân dân trong thành.
Một nửa nhà dân trong thành đều bị cường lực của mưa tên đả kích cho nghiêng ngả sụp đổ, quân dân bị tử thương nhân số ít nhất cùng năm vạn người.
Mặt đất ở trong thành cắm đầy tên, quét mắt nhìn một cái, thành Mông giống như biến thành một mảng tầm ma.
Liên tục thay đổi hai lần hộp tên, mặc cơ cuối cùng cũng thôi bán. La Khắc Địch giơ cao bội kiếm, quát lớn một tiếng: "Công thành, trảm tận giết tuyệt, chó gà không tha, để tất cả vật sống trong thành bồi táng với di hầu!"
Võ Lâm quân cuồng bí thú kỵ sĩ gào rít xung phong, khi cách cửa thành còn khoảng mấy trượng, bọn họ ném ra mấy đạo Bạo Viêm phù.
Vụ nổ khiến bốn cửa thành của thành Mông và tường thành có tổng triều dài là trăm trượng tan thành mây khói, hơn sau ngàn cuồng bí thú kỵ sĩ lao vào.
Thành bị phá rồi!
Vật Khất dồn hết nội lực rống lên: "Các huynh đệ, ra tử chiến nào. Báo thù cho những huynh đệ đã chết. Giết một người, thưởng trăm lạng vàng. Ai giết được hai tên tiện nhân La Khắc Địch và Mã Lương, thưởng mười vạn lạng vàng, mỹ nữ trăm người, trân châu bảo thạch mười hộp, linh thạch mười đấu, một bản công pháp tu luyện cấp tiên thiên!"
Lô Thừa Phong sợ hãi nhìn Vật Khất, gã mắng khẽ: "Ta nào có nhiều tài vật như ngươi hứa?"
Vật Khất không để ý tới Lô Thừa Phong, hắn chỉ lớn tiếng rống lên hết lần này tới lần khác.
Thành Mông đang tử khí trầm trầm đột nhiên trở nên sôi sục, vô số bóng người từ trong nhà cửa bị sập lao ra, giết về phía Võ Lâm quan đang từ bốn cửa thành xông vào thành.