Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 32: Xúc Động



Từng chiếc xe cứu thương từ cửa tòa nhà biểu diễn gào thét chạy về phía bệnh viện gần đó, Trình Khiêm được đưa lên một chiếc xe cứu thương, dưới sự phối hợp của lão Khúc chạy nhanh đến một bệnh viện tư nhân, dọc theo đường đi Trình Khiêm kéo chặt tay Đàm Tư Cẩm không buông, giống như bàn tay kia chính là cọng rơm cứu mạng cả cuộc đời hắn.

Đàm Tư Cẩm thấy hắn bị thương nặng sắp thành bộ dáng đau đến chết đi sống lại nên cũng đành phải tùy hắn.

Trên đường đi, đầu tiên nhân viên y tế đi theo xe kiểm tra vết thương ở chân Trình Khiêm, cắt rách quần của hắn đơn giản cầm máu và xử lý cố định, vết thương không phải quá lớn nhưng phần bị thương đã hiện ra màu tím đen rất sâu, không có cách nào phán đoán có bị ảnh hưởng đến xương hay không.

Mấy nhân viên y tế của bệnh viện tư nhân đã vào vị trí, chờ xe cứu thương của Trình Khiêm vừa đến liền lập tức rời hắn lên xe lăn đẩy vào bệnh viện, sau khi chụp x quang xong thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, may mà xương của Trình Khiêm cứng rắn, chỉ là xương chày bị đập đến xuất hiện vết nứt, cũng không nghiêm trọng đến mức gãy xương, sau khi bác sĩ chẩn đoán quyết định tiến hành trị liệu thận trọng với hắn, thông qua cố định bên ngoài chân phối hợp với thuốc nhất định để đạt được hiệu quả chữa bệnh tốt nhất.

Trải qua một phen giày vò, rốt cuộc Trình Khiêm cũng được yên ổn ở trên giường bệnh trong phòng VIP, vì để lợi cho tĩnh mạch không trào ngược và tiêu sưng, chân trái bị thương có dụng cụ trên giường tiến hành xử lý nâng cao. Nhưng mà lực chú ý của hắn lại hoàn toàn đặt ở trên người Đàm Tư Cẩm, ngay cả lúc thay quần áo bệnh nhân cũng gắt gao lôi kéo anh không buông tay, khẩn trương lo lắng Đàm Tư Cẩm sẽ suy nghĩ nhiều, cho rằng mình là một kẻ cuồng theo dõi biến thái mà lại bị dọa chạy.

Khi Trình Khiêm nằm chết dí trên giường bệnh truyền nước biển, hoàn cảnh chân trái bị nâng lên cố định khiến hắn càng sinh ra bất an lớn hơn, cảm giác tay chân đều bị khống chế phi thường không ổn. Hắn sống chết không buông tay trái lôi kéo Đàm Tư Cẩm ra, giống như chỉ cần Trình Khiêm buông tay là Đàm Tư Cẩm sẽ nhân cơ hội chạy trốn, lại biến mất trong dòng chảy vận mệnh của hắn.

Tay trái Đàm Tư Cẩm bị hắn nắm lấy, mu bàn tay trắng nõn cũng bị ấn ra dấu đỏ, ánh mắt anh thấy Trình Khiêm bị đau đớn tra tấn trở nên chột dạ, rút khăn giấy giúp hắn lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ lặp lại một câu: "Cậu buông tay ra, tôi sẽ không đi."

Trong bình truyền có thuốc chống viêm và giảm đau, cũng giảm bớt chỗ bị thương của Trình Khiêm mà làm toàn thân nóng lên, lòng bàn tay hắn rất nóng còn mang theo chút mồ hôi ướt đẫm làm cho Đàm Tư Cẩm cảm thấy rất không được tự nhiên.

Có lẽ đây chính là phản ứng đặc biệt đối với Alpha đánh dấu mình hoàn toàn, trong phòng bệnh trống trải sạch sẽ chỉ còn lại hai người bọn họ, chỉ là nắm tay nhau nhưng những... mây mưa đã lâu không nghĩ tới lại hiện lên trong đầu Đàm Tư Cẩm, từng chút từng chút tra tấn tâm trí của anh.

Nhưng hiển nhiên Alpha của anh không tin anh, và Đàm Tư Cẩm biết rõ tại sao lại như vậy.

Vành mắt Trình Khiêm đỏ au, ánh mắt vốn lợi hại vô lực nhìn xuống, giống như vẫn là bộ dáng đáng thương khi đi học lúc trước, hoặc so với trước kia còn đáng thương hơn, rốt cuộc hắn có thể thở một ngụm vì mình phân giải một chút, cũng không tình nguyện buông tay, khẩn trương giải thích: "Tư Cẩm, em xin lỗi... Tất cả mọi thứ hôm nay là bất ngờ, anh đừng nghĩ nhiều ... Nếu anh không muốn gặp em thì em sẽ không làm phiền anh nữa, em thề... Cầu xin anh đừng rời đi nữa, đừng trốn tránh em nữa..."

Kỳ thật lòng Đàm Tư Cẩm đã sớm mềm nhũn rối tinh rối mù, anh khẽ thở dài khuyên nhủ: "Tôi biết rồi, cậu không cần gấp gáp, trước mắt cứ dưỡng thương tốt đã, tôi sẽ không đi. Tôi biết vừa rồi cậu đẩy tôi ra, cậu đã cứu tôi và học trò của tôi, làm sao tôi có thể làm những thứ vô ơn được?"

Trái tim Trình Khiêm đột nhiên giống như hòa tan, trở nên ấm áp mà kích động, tràn đầy ngọt ngào cuồng loạn. Thì ra Đàm Tư Cẩm biết vừa rồi xảy ra chuyện gì trên sân khấu, cho dù lúc ấy anh không nhìn thấy, chỉ dựa vào một cái ôm sau lưng, anh cũng biết đó là mình.



Dứt lời, Đàm Tư Cẩm cũng đồng dạng hồi tưởng lại lần gặp gỡ này, tuy không biết Trình Khiêm tìm anh như thế nào, đã phát hiện anh bao lâu, nhưng cuộc gặp gỡ kinh tâm động phách như thế giống như hiệu ứng cầu treo kích phát ra khát vọng sinh lý của anh, làm cho anh đột nhiên nảy sinh ra một loại dũng khí, dũng khí muốn cho nhau một cái thở xả hơi.

Đàm Tư Cẩm dừng lại và tiếp tục, "Tôi có thể chăm sóc cậu cho đến khi chân cậu tốt hơn, cảm ơn đã cứu tôi và học sinh của tôi."

Trình Khiêm kích động ngay cả hô hấp cùng tim đập cũng tạm thời quên đi, phảng phất như bị giải thưởng lớn từ trên trời rơi trúng, đập đến choáng váng đầu óc, cảm thấy hết thảy đều giống như giấc mơ cực kỳ không chân thật. Hắn vụng trộm cắn cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn từ trong khoang miệng truyền đến hắn mới dám tin hết thảy đều là thật, hận không thể để chân mình mãi mãi không khôi phục.

"Cảm ơn..."

Đôi mắt Trình Khiêm ngậm nước trong suốt, đôi mắt đen nhánh được rửa sạch cũng theo đó lóe lên, hắn ngơ ngác nhìn người trước mắt hồi lâu mới nói ra hai chữ này, mà hai chữ đơn giản như thế lại đánh trúng tim Đàm Tư Cẩm.

Gặp lại lần nữa, không có tình sự kịch liệt, điên cuồng giữ lại, chỉ còn lại sự khắc chế cẩn thận cùng thâm tình không thể nói nên lời, thân mật nhất cũng chỉ là một bàn tay không cách nào buông ra.

Đôi mắt Đàm Tư Cẩm ướt đẫm, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy hắn, trong nháy mắt đó, anh không nghĩ mình lại làm như vậy, nhưng đích xác anh đã làm như vậy.

Trình Khiêm đột nhiên giật mình, tay phải cầm Đàm Tư Cẩm đột nhiên buông ra, cánh tay cứng ngắc chậm rãi vòng qua lưng anh, kim trên tay trái lay động túi truyền dịch nhẹ nhàng lắc lư.

Nhưng mà Đàm Tư Cẩm vừa ôm lấy hắn liền hối hận.

Trình Khiêm có miếng dán ngăn cách vẫn hoàn hảo phong tỏa tuyến thể của anh, mà mùi hương quen thuộc kia giống như là vô khống bất nhập từ trong mỗi một tấc da của Trình Khiêm tản mát ra, mỗi một sợi đều bị Đàm Tư Cẩm hoàn mỹ bắt được, chỉ là gần gũi như vậy anh cũng đã không ức chế được dục vọng muốn tiếp tục tới gần, dục vọng muốn ngửi được pheromone quen thuộc kia.

Đây có phải do đánh dấu hoàn toàn không? Là vì người duy nhất này mà hoàn toàn trầm luân, không thể chờ đợi khẩn cấp muốn hiến tế thân thể cùng linh hồn của mình lên.

Đàm Tư Cẩm nhắm chặt hai mắt, cánh tay vòng quanh chậm rãi siết chặt, Trình Khiêm tự nhiên cảm nhận được sự khác thường của anh, hắn cũng không tiến thêm một bước mất đi lý trí mà là hơi tách thân thể đang áp sát, chóp mũi gần như hướng về phía chóp mũi anh, bối rối sờ sờ ngăn cánh sau cổ, có chút không thể tin được hỏi: "Tư Cẩm?"



Hắn sợ nguyên nhân do pheromone của mình mà làm Đàm Tư Cẩm kìm lòng không đậu, khiến cho anh lặp lại vết xe đổ như lần đầu tiên gặp nhau, hắn không muốn phá hư một chút dịu dàng còn tồn tại trong lý trí kia, đây là trọng điểm duy nhất Trình Khiêm có thể bắt được Đàm Tư Cẩm.

Hắn không thể để Đàm Tư Cẩm hỗn loạn đẩy tình cảm giờ phút này thành nguyên nhân do pheromone.

Nhưng mà lời vừa dứt, Đàm Tư Cẩm lại hôn hắn.

Bởi vì Trình Khiêm bị thương nên cả buổi tối đều chưa động vào nước, lại bởi vì đau đớn tra tấn nên môi cũng có chút khô, nhưng mà Đàm Tư Cẩm nhắm mắt hôn lên lại giống như chạm tới suối nước nóng cuồn cuộn vô tận, mang theo hương rượu khiến người ta say mê, làm cho người ta uống một ngụm sẽ lưu luyến quên về.

Nụ hôn của anh rất nhẹ rất mềm, đầu lưỡi ngẫu nhiên sẽ tinh tế quét qua mặt môi khô khốc của hắn, mỗi một lần đều gợi lên linh hồn Trình Khiêm đến run rẩy.

Rốt cuộc nước mắt Trình Khiêm cũng không kìm nén được chảy xuống, vừa ngọt ngào vừa chua xót, theo khóe mắt lưu lại một đường dấu vết khó quên, hắn chậm rãi thử trả lời đối phương, hưởng thụ giờ khắc này anh chủ động dâng lên vị ngọt ngào của hương hoa hồng đã lâu không gặp, Đàm Tư Cẩm cũng không từ chối mà là thuận theo đáp lại nụ hôn càng sâu sắc càng triền miên.

Tình sâu nghĩa nặng, vừa hôn đã biết là nghiện.

Bọn họ cảm thụ môi lưỡi giao nhau quen thuộc, ăn ý mà vô tư trao nụ hôn này, không khí trong phòng cũng bởi vì phần triền miên mà thân thiện hơn. Cánh tay hai người càng ôm càng chặt, càng hôn càng động tình, gần như sắp đến mức khó có thể kiềm chế được.

Trái tim Trình Khiêm đập thình thịch trong lồng ngực, hắn đã không cách nào thỏa mãn với nụ hôn này, mà là quý trọng hôn lên mặt mày đối phương, sau đó theo cổ hôn xuống phía dưới.

Đàm Tư Cẩm mặc một chiếc áo sơ mi giản dị rộng thùng thình, lúc hôn môi bị lặng lẽ cởi bỏ ba nút áo, Trình Khiêm nhẹ nhàng kéo cổ áo anh ra, hạ xuống xương quai xanh trắng như tuyết mà trơn nhẵn kia một nụ hôn cực kỳ có dục vọng chiếm hữu.

Tình nồng mang theo ngứa ngáy gãi đến mức người muốn dừng lại không được, Đàm Tư Cẩm ôm lấy đầu hắn ngửa cổ lên hơi thở dốc, lại bỗng cảm thấy người trong ngực đột ngột dừng lại.

Môi Trình Khiêm cảm nhận được một vết sẹo nông ở xương quai xanh, sau đó cũng nhìn thấy rõ ràng vết sẹo kia, hơi hơi nhô lên mấy chấm nhỏ màu hồng phấn trên da thịt phía trên xương quai xanh, rất dễ dàng có thể đoán được là vết răng cắn.

Đàm Tư Cẩm thấy Trình Khiêm nhìn chằm chằm vào vết sẹo kia, gần như trong nháy mắt thanh tỉnh. Anh đẩy mạnh người rồi kéo áo sơ mi chạy ra ngoài cửa.