Gần đây Đàm Tư Cẩm luôn cảm thấy Trình Khiêm không bình thường lắm.
Số lần Trình Khiêm hỏi han ân cần quả thật sắp đến mức phiền phức, sợ anh khát, sợ anh ăn không đủ no, mỗi ngày lo lắng anh có đau đầu chóng mặt hoặc dạ dày khó chịu không, buổi tối hai người làm xong nếu nhiệt độ cơ thể anh quá cao còn bắt anh kẹp nhiệt kế xem có sốt hay không. Thậm chí Đàm Tư Cẩm cảm thấy, Trình Khiêm đã khẩn trương đến mức thành thần lải nhải, nếu không phải anh cố ngăn cản thì nhất định Trình Khiêm sẽ đi theo đến lớp nhạc cụ.
Thẳng đến hai tuần sau Trình Khiêm tái khám, chân của hắn đã tốt hoàn toàn, tất cả giá đỡ được tháo bỏ, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là có thể khôi phục công việc, khi đó Đàm Tư Cẩm mới hiểu được nguyên nhân trong khoảng thời gian này Trình Khiêm biểu hiện không bình thường như thế.
Hắn sợ vì đánh dấu hoàn toàn mà mang thai cho nên mỗi ngày cẩn cẩn thận thận lại không quá có quy luật khẩn trương cho Đàm Tư Cẩm, len lén tư vấn cùng bác sĩ riêng của mình, lên mạng tra một ít hướng dẫn dấu hiệu mang thai Omega kỳ quái, sau đó soi lên người xác minh.
Đàm Tư Cẩm cảm thấy bất đắc dĩ nhưng lại cảm thấy có loại hạnh phúc không thể nói ra, cũng thuận theo đồng ý khám thai, nhưng kết quả là không mang thai.
Đàm Tư Cẩm nhìn ra sự mất mát của Trình Khiêm, không nhịn được hỏi: "Em rất muốn có con à?"
Trình Khiêm vội vàng lắc đầu, vẻ mặt có chút tự trách: "Không ạ, chỉ cần anh không có việc gì là tốt rồi. Em sợ làm tổn thương anh."
Đàm Tư Cẩm ngược lại ôm eo an ủi hắn, ánh mắt đầy dịu dàng, có chút giống như đang làm nũng: "Anh không sao, em không cần mỗi ngày khẩn trương như thế, hiện tại thân thể anh rất tốt. Theo lời bác sĩ điều chỉnh chút là được, yên tâm đi."
Kết quả chẩn đoán của bác sĩ quả thật có viết rằng khoang sinh sản của Đàm Tư Cẩm dễ bị tổn thương hơn so với omega nữ, tuy kỳ phát tình dễ thụ thai nhưng việc giữ thai sẽ có chút khó khăn, cũng kê cho anh một số loại thuốc chăm sóc sức khỏe điều hòa cơ thể.
Sau khi về nhà, trong nhiệm vụ hàng ngày của Trình Khiêm tự nhiên có thêm một hạng mục, chính là đúng giờ giục Đàm Tư Cẩm uống thuốc.
Nhưng mà bác sĩ hàng đầu kê thuốc đúng là có tác dụng, Đàm Tư Cẩm vừa mới uống chưa được hai ngày đã cảm thấy khí huyết của mình bổ sung rất đầy đủ, mặt trắng như tuyết cũng bắt đầu nổi lên màu hồng, cả người cũng béo ra một chút, rơi vào trong mắt Trình Khiêm càng trở nên đặc biệt mê người. Eo của anh vẫn là một tầng cơ bụng mỏng manh, nhưng ngực như lớn hơn một chút, mông cũng càng thêm đầy đặn, ngay cả hai má cũng có chút dấu hiệu mũm mũm.
Trình Khiêm hài lòng nhìn Đàm Tư Cẩm được mình nuôi đến châu tròn ngọc sáng, ngẫu nhiên bị đối phương nhéo mặt cười, hắn bị sưng mặt, còn có thể trêu do bọn họ trao đổi nước miếng nhiều, dần dần có tướng phu thê.
Một buổi chiều đầy nắng chói chang, Đàm Tư Cẩm tan tầm về nhà, lại từ ngoài tòa nhà chung cư nhìn thấy đèn nhà mình tối đen, anh có chút buồn bực đi lên lầu, còn đang cân nhắc tối nay Trình Khiêm đi đâu, vừa mở cửa lại bị ánh đèn đột nhiên bật lên làm cho giật nảy mình.
"Tư Cẩm sinh nhật vui vẻ."
Trình Khiêm trước mặt như con gấu ôm anh xoay hai vòng, Đàm Tư Cẩm đầu váng mắt hoa một hồi, hai chân rốt cuộc rơi xuống đất, bốn phía sau đột nhiên cực kỳ không chân thật.
Một phòng ngủ nho nhỏ được trang trí vô cùng ấm áp, xung quanh đều là bóng bay với gấu bông lớn nhỏ, trên sô pha chất đầy một đống quà tinh xảo, trên bàn trà đặt một cái bánh dâu tây ba tầng cùng với một bó hoa hồng lớn, trên bàn ăn còn bày một bữa tối thịnh soạn dưới ánh nến.
Quả thật Đàm Tư Cẩm bị chiến dịch cường đại này làm cho choáng váng, cũng không biết để mắt ở đâu, bắt đầu nhìn từ đâu, mà Trình Khiêm ở bên cạnh đã cầm lấy điện thoại tách tách chụp một đống ảnh, lại hưng phấn ôm anh chụp ảnh chung, sáng mắt hỏi: "Em muốn đăng trong vòng bạn bè, anh không ngại chứ?"
Trình Khiêm vui vẻ một tấc tiến một thước nhanh chóng chỉnh sửa ảnh chụp với văn bản đưa đến trước mặt Đàm Tư Cẩm khoe: "Vậy anh cũng đăng một cái nha."
Đàm Tư Cẩm lại bất đắc dĩ nói: "Anh không có vòng bạn bè, chưa từng đăng ký."
Trình Khiêm sửng sốt một chút, giật mình duỗi tay qua: "Đưa điện thoại cho em, em mở cho anh, giúp anh đăng."
Đàm Tư Cẩm miễn cưỡng lắc đầu: "Không, anh không thích làm mấy thứ này."
Trình Khiêm biết rõ nguyên nhân Đàm Tư Cẩm muốn phong bế mình, vì thế ôm anh hôn lên má: "Không, chúng ta phải đăng, phải cho mọi người biết chúng ta rất hạnh phúc, về sau em còn phải đăng video anh chơi đàn dương cầm, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi, muốn mọi người có thể nhìn thấy thần thái sáng láng kia của anh."
Đàm Tư Cẩm cười cười, cũng không chống lại Trình Khiêm, vì thế đưa điện thoại: "Vậy em làm đi."
Trước tiên Trình Khiêm gửi ảnh chụp của mình sang, sau đó đặt điện thoại của Đàm Tư Cẩm sang một bên, ôm anh nhìn bốn phía một vòng trước, hỏi: "Cái này không cần vội vàng. Anh cứ xem trước đi, anh mở quà tặng đã, ăn trước hay nếm thử bánh trước?"
"Ăn cơm trước đi." Đàm Tư Cẩm bận rộn cả ngày vẫn có chút đói, vì thế thành thật trả lời.
"Được, nghe vợ hết." Trình Khiêm lại trêu Đàm Tư Cẩm, còn không đợi anh động thủ đã né tránh chạy đến trên bàn ăn mở rượu. Hắn bảo dì trong nhà khi giao đồ ăn thuận tiện mang theo một chai champagne Pháp quý giá, độ không cao nhưng hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, hương trái cây đậm, rất thích hợp cho ngày đặc biệt này.
Hắn rót rượu ngon, nâng chén chạm cùng Đàm Tư Cẩm mừng sinh nhật, bọn họ vừa ăn vừa tán gẫu, rất nhanh đã uống đến hơi say.
Đàm Tư Cẩm đặc biệt để bụng muốn thưởng thức bánh ngọt, hai người mở hộp bánh ra, Đàm Tư Cẩm còn không quên cằn nhằn chê hắn phô trương lãng phí, mua một cái bánh ngọt ba tầng căn bản ăn không hết, nhưng mà ăn rồi Đàm Tư Cẩm mới biết được hoá ra bánh ngọt này còn có cách ăn và công dụng khác.
Đàm Tư Cẩm bưng một miếng bánh ngọt nhỏ đang gặm, khóe miệng dính kem tươi trắng sữa, sau khi bị Trình Khiêm nhìn chằm chằm liền hôn khóe môi anh ngậm vào trong miệng. Mùi kem dày đặc pha cùng mùi của Đàm Tư Cẩm hoà tan trong miệng Trình Khiêm, hắn giống như là lần đầu tiên nếm được vị ngọt thật sự của bánh, khẩn cấp làm sâu sắc nụ hôn này.
Vốn Đàm Tư Cẩm không địch nổi tửu lực, bị nụ hôn sâu của hắn làm cho càng có chút choáng váng, Trình Khiêm rất nhanh vứt bỏ miếng bánh ngọt trên đĩa của mình, để Đàm Tư Cẩm ngậm từng miếng từng miếng kem vào trong miệng, sau đó chính mình lại liếm từ trong miệng anh vào miệng mình.
Thì ra bánh ngọt là món ăn ngọt ngào và ngon miệng như vậy, hắn sớm nên làm như này.
Đàm Tư Cẩm thuận theo đút cho Trình Khiêm, sớm đã không còn tinh lực để biết rõ vì sao Trình Khiêm lại nhiệt tình ăn như vậy, anh bị hôn nước bọt trong suốt tràn ra khóe miệng, có chút không thở nổi, vừa mới bắt đầu ấp úng phản kháng thì lại phát hiện không biết áo của mình đã bị cởi từ lúc nào, thân thể bị đè vào sô pha mềm mại, bị một đống quà với gấu lớn nhỏ vây quanh.
Đàm Tư Cẩm cảm giác mình như rơi vào lâu đài cổ tích, bốn phía đều bốc lên bong bóng màu hồng phấn, thì ra vào ngày đặc biệt cùng người yêu ôm nhau vượt qua ngọt ngào hạnh phúc đến thế, anh nghĩ như vậy, hoàn toàn nhận nụ hôn đối phương tiếp tục nhào tới, thân thể cũng dần dần bắt đầu có phản ứng.
Muốn người trước mắt này hoàn toàn tiến vào mình, chiếm hữu mình rồi cùng hắn hưởng thụ niềm vui khoái lạc, cùng hắn dung hợp thành một thể.
Nhưng mà khi tình nồng ý đậm, Trình Khiêm lại đột nhiên tách nụ hôn ra, Đàm Tư Cẩm lưu luyến ôm cổ mê ly nhìn mặt hắn, nhẹ giọng hừ: "Làm sao vậy?"
Từ trong một đống quà bên cạnh anh, Trình Khiêm giống như biến ảo thuật lấy ra một cái hộp nho nhỏ, dùng hai tay thành kính mở ra sau đó quỳ một gối trước mặt Đàm Tư Cẩm, dâng hai chiếc nhẫn kim cương bạc trắng đặt ở trước mặt anh, rốt cuộc hỏi ra câu nói chờ đợi đã lâu.