Từ cửa cục dân chính đi ra, Trình Khiêm cẩn thận tỉ mỉ quan sát hai con dấu đỏ nhỏ trong tay mình nửa ngày, bức ảnh phía trên là ảnh chụp giấy tờ tùy thân bọn họ đặc biệt đi chụp thời gian trước, trên cổ áo sơ mi trắng dán chữ hỉ truyền thống của người Hoa, hai người cười nhẹ nhàng nhìn về phía ống kính, vẻ mặt đều viết lên hạnh phúc.
Đàm Tư Cẩm gọi hắn: "Được rồi, về nhà rồi xem tiếp, mau lên xe đi."
Trình Khiêm ngẩng đầu cười cười, đặt mông ngồi vào ghế phụ, cầm lấy điện thoại đùa nghịch, rốt cuộc chụp mấy tấm ảnh vừa lòng, sau đó cẩn thận ghép lại nội dung tin nhắn riêng rồi đăng lên vòng bạn bè.
Đăng xong hắn liền tắt màn hình điện thoại, không để ý tới những lượt like và bình luận điên cuồng oanh tạc, tiếp tục sờ hai quyển giấy chứng nhận kết hôn âm thầm vui vẻ, Đàm Tư Cẩm vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nhìn Trình Khiêm một cái, nhịn không được cười hắn ngây thơ, rồi lại cực kỳ yêu bộ dáng đứa nhỏ này của anh.
Anh đột nhiên nhớ lại một điều rồi hỏi: "À, em định làm gì cho năm mới chưa?"
Người Hoa vẫn tiếp tục phong tục đón Tết Nguyên Đán, quê hương Đàm Tư Cẩm càng không ngoại lệ, bởi vì sau tết họ sẽ tổ chức hôn lễ, ba Trình Khiêm cũng phá lệ hẹn Lý Mạn Hi cùng hai vợ chồng nhỏ đã được cấp giấy chứng nhận đón giáng sinh, nhưng mà Tết Nguyên Đán phải sắp xếp như thế nào thì Đàm Tư Cẩm vẫn muốn thương lượng trước với Trình Khiêm.
Cuối cùng Trình Khiêm cũng rút mình ra khỏi giấy chứng nhận kết hôn, suy nghĩ một chút trả lời: "Mẹ nói hai ngày đó có chút lạnh nên bà ấy muốn đi Đông Nam Á vào mùa đông, để em tự xem rồi làm."
Ngón trỏ của Đàm Tư Cẩm gõ tay lái: "Vậy Tết Nguyên Đán em theo anh về nhà ba mẹ ăn đi."
Trình Khiêm: "Tết nguyên đán ạ?"
Đàm Tư Cẩm: "Đúng vậy. Không phải trước đây vẫn làm à?"
Trình Khiêm lắc đầu: "Không có ạ, vui lắm à anh?"
Đàm Tư Cẩm kinh ngạc nhìn hắn một cái, không nhịn được cười: "Vậy cứ quyết định như thế, năm mới theo anh về quê đi. À đúng rồi, ba mẹ anh còn chuẩn bị một ít đồ tết, cũng không biết mẹ em có ăn hay không, đến lúc đó em gửi cho anh địa chỉ đi."
Trình Khiêm tò mò nhìn Đàm Tư Cẩm: "Long trọng như vậy sao anh?"
Ấn tượng của hắn về Tết Nguyên Đán chỉ dừng lại ở việc ngắm pháo hoa từ xa trong trang viên, cùng chú Lê xem một chút tiệc tất niên nhàm chán là nghỉ ngơi sớm. Khi lớn lên đi ngang qua siêu thị trước và sau Tết Nguyên Đán, thỉnh thoảng Trình Khiêm cũng chú ý đến các cửa hàng bách hóa trong khu vực hàng hóa tết với những đồ trang trí vui vẻ, nhưng chưa bao giờ hắn cảm nhận được rốt cuộc Tết Nguyên Đán như thế nào.
Ôm chờ mong như vậy, Trình Khiêm cũng nghênh đón ngày cùng Đàm Tư Cẩm trở về quê.
Đàm Tư Cẩm đặc biệt lôi kéo Trình Khiêm đi mua một đôi hoodie tình nhân màu đỏ, vui vẻ kéo một cốp xe ăn uống về quê, gần đây Trình Khiêm đang bận làm một hạng mục lớn, thật vất vả mới bứt được thân ra vào đêm giao thừa, cả hai vội vàng chạy về nhà, lúc chạng vạng là tới khu.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ gõ cửa, ba mẹ Đàm Tư Cẩm đang làm sủi cảo, cửa vừa mở ra thì lập tức vui vẻ nghênh đón họ đi vào. Cặp vợ chồng già cũng mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, lau tay đầy bột mì lên tạp dề bên hông, nhận những thứ trong tay của họ rồi nhiệt tình gọi vào nhà.
"Ui trời, nói với hai đứa là không cần mang theo đồ gì rồi mà, mau vào đi." Mạnh Linh cười tủm tỉm kéo cánh tay Trình Khiêm dẫn hắn vào, càng nhìn càng cảm thấy con rể chỗ nào cũng tốt, lại vội vàng gọi hắn ngồi, "Nào, mau ngồi xuống. Kẹo với hạt dưa, đồ ăn nhẹ, trái cây, con muốn ăn gì thì cứ nói, không cần ngại, cứ tự nhiên như ở nhà."
Đàm Chí Văn đi theo phía sau dịu dàng vỗ vỗ bạn già không thể rời mắt: "Đi thôi, làm sủi cảo đã, để hai đứa nó xem chương trình truyền hình ăn uống trước."
Lúc này Mạnh Linh mới cười ha hả đứng dậy, cùng bạn già đi vào phòng bếp.
Bây giờ Mạnh Linh có chút mập nhưng mơ hồ có thể nhìn ra bộ dáng mỹ nhân thời trẻ tuổi, hơn nữa mặt mày rất giống Đàm Tư Cẩm, làm cho Trình Khiêm nhìn là cảm thấy thân thiết. Hắn vừa vào cửa đã bị nhiệt tình làm choáng váng, còn chưa kịp phản ứng đã ngồi vào sô pha, nhìn thức ăn rực rỡ trên bàn trước mặt có chút không biết làm sao.
Toàn bộ phòng khách làm khắp nơi đều là mùi tết nồng đậm, hoa treo cửa sổ cùng trang trí màu vàng đỏ cho căn nhà đặc biệt ấm áp, Trình Khiêm yên lặng cởi áo khoác ra, còn chưa rõ treo ở đâu thì Đàm Tư Cẩm đã buộc xong tạp dề đi lại đây, ăn ý cầm lấy áo khoác của hắn treo trên móc áo gần cửa.
Đàm Tư Cẩm cũng giống như bị không khí ở quê lây nhiễm đến đặc biệt hưng phấn, sau khi anh treo áo khoác xong đưa cho Trình Khiêm một chiếc tạp dề: "À, em mau đeo đi, cùng nhau làm sủi cảo."
Lúc này Trình Khiêm mới biết mình nên làm gì, vội vàng buộc tạp dề, trên mặt lại bắt đầu lộ vẻ khiếp sợ: "Làm sủi cảo? Em không biết làm."
Đàm Tư Cẩm vụng trộm cười hắn, kéo Trình Khiêm đứng lên: "Học đi, đến đây."
Tuy nhiên, Mạnh Linh thấy hai người họ vào bếp bắt đầu đùa giỡn: "Đi đi, hai đứa ăn uống chơi cho thoải mái, để ba mẹ làm."
Đàm Tư Cẩm khuyên nhủ: "Mẹ, Trình Khiêm chưa từng gói sủi cảo, con muốn dẫn em ấy làm thử, cái này mới thú vị nha."
Mạnh Linh nhìn mặt đứa con trai mình tinh quái, lại nhìn Trình Khiêm thành thật đi theo phía sau anh, vì thế đành phải buông lỏng: "Được được, hai đứa làm vài cái đi, lớn rồi mà còn thích nghịch mì, làm xong hai cái phải ra phòng khách ngồi."
Đàm Tư Cẩm nháy mắt cười cười với Mạnh Linh, lôi kéo Trình Khiêm đi rửa tay sạch sẽ, sau đó ngồi xuống bàn đặt tấm lót, tay trái anh cầm một cục bột nhỏ, tay phải cầm gậy nhanh chóng cán vài cái, một cái vỏ sủi cảo dày bốn phía rất nhanh đã thành hình ở giữa.
Trình Khiêm ngạc nhiên nhìn không chớp mắt cái vỏ tròn trịa kia, nhất thời dấy lên dục vọng thắng bại của Alpha, hắn giơ tay ra trước mặt Đàm Tư Cẩm, kiên định nói: "Để em thử xem."
Đàm Tư Cẩm thấy hắn mắc câu, mím môi vừa cười trộm vừa cầm tay dạy hắn, hai bàn tay không phối hợp của Trình Khiêm mỗi cái một ngả, mép vỏ bị bóc thành hình lượn sóng, hoàn toàn không có một bộ dáng hình tròn nên có.
Trình Khiêm có chút nhụt chí nhíu nhíu mày, lúc này ba mẹ Đàm Tư Cẩm cũng đã ngồi xuống, Mạnh Linh vừa vặn nhìn thấy con trai mình đang chê cười người ta, vội vàng tiến đến trước mặt, khí thế mười phần nói: "Nào, để mẹ dạy con."
Trình Khiêm giật mình một chút, phản ứng chậm chạp "A" một tiếng, Mạnh Linh cười nhìn hắn: "Đã lĩnh giấy rồi, con nên gọi ba mẹ đi."
Trình Khiêm ngạc nhiên nói: "Vâng, mẹ."
Ánh mắt Mạnh Linh cười thành trăng lưỡi liềm, cầm cây gậy cán: "Nào, con cán như vậy, tay phải dùng sức như này, tay trái đặt đây, thử xem..."
Trình Khiêm kiên nhẫn nghe mẹ vợ giảng giải, kết quả sau khi mình lên tay, cán hai cái cũng đã cơ bản thành hình, có xu hướng càng đẹp, Đàm Tư Cẩm cùng ba đang làm mì, anh tiến lại gần thị sát, không khỏi tán thưởng: "Oa, Thầy giỏi sinh trò giỏi."
Mạnh Linh đắc ý nói: "Chủ yếu là Khiêm Khiêm thông minh đó, con làm thầy mà không dạy người ta cho tốt."
Trình Khiêm nghe được tên thân mật của mình, bị khen có chút thẹn thùng, vành tai đều đỏ ửng, Đàm Tư Cẩm nghe mẹ nói, dùng ngón tay cố ý cạo một cái vào mặt Trình Khiêm, lập tức bôi lên một đống bột mì màu trắng.
Mạnh Linh tức giận, vội vàng lau mặt cho Trình Khiêm: "Đứa nhỏ này, không làm việc tốt còn biết bắt nạt người khác. Đi, đi vào phòng khách mau, đừng làm phiền ở đây nữa."
Đàm Tư Cẩm vội vàng xin tha: "Con sai rồi, mẹ là thấy con rể quên con trai. Bọn con muốn giúp một chút, chúng ta ăn cơm sớm."
Mạnh Linh nói không lại anh, tiếp tục kiên nhẫn cán vỏ cùng Trình Khiêm, vỏ và nhân rất nhanh gói xong toàn bộ.
Bốn người ra vào bận rộn trong phòng bếp một lát, rất nhanh kết thúc bữa cơm tất niên thịnh soạn này, cả nhà vây quanh bàn ăn mở ra bữa tiệc trong buổi tất niên náo nhiệt.
Không biết tại sao, Trình Khiêm cảm thấy bữa cơm này đặc biệt ngon, là mình có thể nếm thử ra hương vị tươi ngon, mà ba mẹ Đàm Tư Cẩm vẫn không ngừng gắp thức ăn vào trong bát của hắn, vẫn khuyên hắn ăn nhiều một chút, cái gì cũng phải nếm thử, hắn ăn đến không chịu nổi vẫn không nhịn được muốn nhét vào miệng.
Giống như là muốn nhét tình thân nồng đậm với tình yêu mộc mạc này vào trong bụng, hắn ăn đến cuối cùng nhìn Đàm Tư Cẩm vui vẻ nói chuyện với ba mẹ, hốc mắt lại không thể khống chế ướt đẫm.
Trình Khiêm càng muốn nhắc nhở mình không thể làm mất hứng trong dịp Tết Nguyên Đán, nước mắt lại giống như vào thời kỳ phản nghịch càng nhịn không được tuôn ra ngoài, hắn đành phải vùi đầu vào bát cơm, nước mắt lại vỡ vụn trong gạo.
Đàm Tư Cẩm lập tức phát hiện sự khác thường của hắn, buông đũa xuống phân tán sự chú ý của ba mẹ: "Bọn con đều ăn no rồi, hình như bên ngoài có đốt pháo, con dẫn em ấy đi xem. Ba mẹ xem chương trình trước đi."
Anh đưa áo khoác cho Trình Khiêm liền lôi kéo hắn ra cửa, chờ đi xa mới nâng mặt hắn lên hỏi: "Đang ổn sao lại khóc rồi?"
Trình Khiêm nín khóc cười, đôi mắt đỏ hoe trả lời: "Không có gì ạ, bởi vì vui vẻ."
Đàm Tư Cẩm thò người hôn hắn một cái, cười cười: "Vậy sau này năm nào chúng ta cũng đến ăn tết cùng nhau nhé."
Trình Khiêm vẫn gật gật đầu, từ nội tâm đáp: "Được ạ, một lời đã định."
Đàm Tư Cẩm lại kéo hắn đi về phía quảng trường thể dục trong khu, quả nhiên ở đó có rất nhiều bạn nhỏ đang bắn pháo hoa, hai người cọ mấy cây với đám trẻ con, cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Trên quảng trường còn có chút dụng cụ thể thao cũ và mới khác nhau, có người tuổi tác so với Đàm Tư Cẩm còn lớn hơn, anh lôi kéo Trình Khiêm vừa đu dây vừa chơi xoay vòng, như khi còn bé cùng đồng bọn chơi đùa một lần, giống như có sức sống vô cùng phát ra không hết.
Xa xa đồng dạng bắn pháo hoa bốn phía, từng cụm từng cụm không ngừng thắp sáng cả bầu trời đêm, hai người trẻ tuổi trong khu ôm nhau mà đứng xa xa nhìn pháo hoa rực rỡ, định hình giờ phút này thành vĩnh hằng.
Rất nhiều năm sau, khi Trình Khiêm là một nhà giáo dục cấp cao được phỏng vấn, trong bản thảo phỏng vấn chuẩn bị trước có một câu hỏi cần hắn trả lời, Trình Khiêm suy nghĩ một chút, rất nhanh đã viết đáp án lên trên.
Câu hỏi đặt ra là: Bạn nghĩ điều quan trọng nhất bạn đã nói trong cuộc sống của bạn là gì?
Trình Khiêm viết: Thầy à, thuốc ức chế của thầy hết rồi.