Tỏa Tâm nức nở một khắc, giọng ủy mị nài nỉ, thân thể mềm mại theo bản năng cứ uốn éo, hành động này là châm dầu vào lửa, khiến Vương tổng uy thế cao lãnh càng muốn hung hăng tàn phá cô! Triệu Tỏa Tâm, cô thật biết làm người ta phát điên!
Vương Đình Mặc buông cổ tay cô ra, một tay chống xuống giường, tay còn lại vòng qua eo nâng cô lên cao, theo đà luận động càng nhanh, ra vào miên man dai dẳng.
Tấm thân vốn nhỏ nhắn mềm mỏng, nay bị sức mạnh cuồng bạo hành hạ, làm Tỏa Tâm chẳng khác gì chiếc lá bị gió mạnh vần vũ, tới mức say sẩm. Cô bấu chặt cổ Đình Mặc, cảm nhận hắn và mình như thể hòa vào nhau.
Đóa hoa được kích thích tận lực, tuôn trào mật ngọt trơn trượt ấm nóng, giúp hắn càng một đường dễ dàng vào nơi sâu nhất. Từng nơi hắn chạm tới, ở chỗ mẫn cảm sung sướng, cô hoàn toàn tan chảy!
Triều cường khoái cảm, cùng lên đỉnh điểm!
Một chập qua đi, Tỏa Tâm buông cổ Vương tổng ra, nhìn hắn hổn hển thỏa mãn, đôi mắt vốn vô tình lạnh lẽo giờ đây thoáng chút ôn nhu, như thấy lại Vương Đình Mặc của thuở xưa.
Về phần mình, tự hắn chẳng rõ thứ cảm xúc này là gì, chỉ mới rung động hay đã là yêu thương, chỉ là lúc này đối với cô, lại mang chút cuồng si.
Vương Đình Mặc và Triệu Tỏa Tâm tiếp tục hôn nhau đắm say! Hai thân thể trần trụi nhễ nhại mồ hôi dính chặt nhau không rời, triền miên đưa đẩy, trải qua hoan ái đê mê trong căn phòng tối nhờ, nhập nhằng hơi thở bỏng rát cùng những tiếng rên nhẹ.
Ôm chặt nhưng không quá mạnh, Vương Đình Mặc chẳng nỡ nghiền nát Tỏa Tâm, vừa thưởng thức cánh môi mỏng vừa với tay lấy gối nằm, kê nhẹ dưới lưng cô. Bên dưới của hai người vẫn dính chặt, một giây cũng không nới lỏng, hắn thực sự chưa muốn buông tha cô!
Tỏa Tâm đang trong tư thế vô cùng gợi tình, lưng được đẩy cao, tạo dáng chữ S mê hoặc. Cặp núi đôi đẫy đà nhô lên, kiều nhũ hoa đỏ mọng đứng thẳng kiêu hãnh trong không gian đậm đặc mùi dục tình.
Cô như vậy giống như tự dâng mình cho miệng sói, tâm can dao động, xấu hổ xuống tận đầu ngón chân!
Vương tổng ai kia lại thích thú mãnh liệt, đè giữ hai tay Tỏa Tâm, thong thả ngậm chặt ngực mềm đầy đặn, mút lấy nụ hồng khi nhanh khi chậm, thế này là muốn đem cô ra giày vò tận lực.
Bên tai nghe giọng cô yêu kiều, hắn càng thêm kích thích, nửa thân dưới nhấp vào chậm rãi, khoan khoái thăm dò, chuẩn bị tiến công đợt hai.
“Vương tổng... Ah... Đừng ngậm nữa...”
Triệu Tỏa Tâm thở gấp như hụt hơi, cảm thấy chịu hết nổi khi bầu ngực mình bị Vương Đình Mặc giày vò đảo điên, đành phải cất giọng cầu xin mấy lời xấu hổ. Âm thanh nơi cổ họng cô nhỏ nhẹ, khiến hắn tâm can ngứa ngáy, bên dưới gia tăng tốc lực, gấp rút ra vào hơn nữa!
Tỏa Tâm cả một thân nóng như lửa đốt, mồ hôi ướt đẫm, vừa hết bị hắn **** *** nay lại tàn sát bên trong đóa hoa chật kín, từng dòng mật ngọt cuộn trào ra ngoài, thực sự người đàn ông này muốn đày đọa, làm khổ cô mà!
Hắn oán hận cô, giờ lại muốn ăn bằng sạch cô, tham lam chẳng sót chỗ nào.
Đình Mặc gắt gao giữ lấy eo thon, tay kia ghìm lấy tay Tỏa Tâm xuống giường chống đỡ, một thân hung mãn tiến công vào nơi tư mật, không hề muốn ngơi nghỉ!
Hắn đã cố ý lót gối dưới lưng cô, để làn da mỏng manh ở đó không bị trầy trụa bởi sự cuồng dã của chính hắn!
Đình Mặc nghe Tỏa Tâm nức nở xen lẫn rên rỉ khoái cảm, không do dự quấn môi lưỡi cùng cô. Vừa mút cánh môi mềm, hắn vừa thủ thỉ, hơi thở dồn dập cường đại còn vương mùi rượu:
“Từ giờ không được tùy tiện ở bên đàn ông khác, phúc phần này còn có thể hưởng thêm vài lần nữa...”
Rõ ràng Vương tổng ở trên thân Tỏa Tâm, dục vọng hừng hực, sung sướng cực điểm, vậy so với cô thì chính hắn mới đang ‘hưởng phúc phần’ chứ!
Tâm trí bị cuốn xa khỏi đây rồi, cô không còn đủ sức lực để đôi co, chỉ có thể cùng hắn triền miên trầm luân.
Cô bấu chặt vai hắn đến xước da, hai chân thon thả quấn chặt hông hắn, cong người theo từng đợt triều cường hỗn loạn, điên cuồng. Mồ hôi hai người quện vào nhau, đôi môi cũng vô ý mà cắn nhẹ, bên dưới đã tới cực hạn, cùng phóng thích!
Qua hai đợt cao triều mãnh liệt, Vương Đình Mặc nằm xuống người Tỏa Tâm. Tưởng chừng bị vắt kiệt sức, thân thể mềm nhũn rã rời, cô mệt mỏi cùng hắn ngủ vùi.
*****
Sau một đêm dữ dội liền tỉnh giấc, cả người mỏi nhừ đặc biệt là vùng thắt lưng, Triệu Tỏa Tâm khó khăn nhổm dậy. Đúng lúc nghe nhịp thở đều đặn, nhìn qua thấy Vương Đình Mặc còn ngủ say. Nhớ lại cuộc mây mưa cuồng nhiệt, gò má cô ửng hồng một mảng.
Tình cảnh này khiến cô nhớ lại lần đầu tiên ân ái, cũng nửa đêm cô tỉnh dậy trước, còn hắn mê mệt chẳng biết gì. Lúc đó hắn là ‘anh rể tương lai’, giờ hắn ở bên cạnh cô với vai trò là chồng, dĩ nhiên sẽ không khó xử nữa rồi.
Đang khẽ mỉm cười, Tỏa Tâm giật mình khi Đình Mặc chậm rãi mở mắt ra, cứ như thể đã thức từ lâu rồi.
Thấy hắn nhìn chăm chú, cô vội vàng xoay người đi, rúc vào trong chăn, xấu hổ tới tim đập bình bịch. Cảm nhận phần nệm bên cạnh lõm xuống, là hắn nhích người tới gần, kề môi vào tai cô:
“Cả đêm qua làm tới mệt nghỉ, sáng ra còn bày đặt ngại ngùng?”
Bị hơi thở ám muội kia phả vào vành tai, Tỏa Tâm ớn lạnh một phát, vội bảo:
“Vương tổng, coi chừng trễ giờ đấy...”
“Cũng phải, sáng nay có cuộc họp sớm.” Đình Mặc ngồi dậy, xuống giường mặc quần áo: “Tôi về phòng tắm rửa, cô nên nhanh chóng chuẩn bị đồ cho tôi.”
Vương tổng mở cửa phòng đi ra, bấy giờ Tỏa Tâm mới rời khỏi chăn, ban nãy còn nghĩ hắn sẽ nói gì đó thân mật hơn.
Cô hiểu, cho dù vừa cùng mình ôm ấp ân ái, thì người đàn ông cao lãnh đó vẫn đem theo sự lạnh lùng đối với cô. Đêm qua hắn say, cô trong thời khắc ấy, nhận ra Vương Đình Mặc của trước đây, và rồi tất cả tan biến.