Nói tới đây, tôi không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Lý Hào Kiệt gặp chuyện, chắc chắn sẽ báo cho Dương Trung trước.
Ngay cả Lương Vũ Hạnh nói nửa đường nhìn thấy, cô ta cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy triệu tập tất cả những đồng nghiệp tham gia trận chung kết tới vây xem.
Trừ khi....
Đầu óc tôi hơi rối loạn.
Đào Nhi dường như đã sớm nhìn rõ mọi chuyện, cô ấy đứng thẳng người, hơi mỉm cười, "Không sai, chị bị tính kế, cho nên trận chung kết này chắc chắn chị không tham gia được."
"Sao có thể, đây là chuyện ngoài ý muốn, liên quan gì tới trận chung kết."
"Không sao, em lấy tác phẩm của mình ra đây, chị xem giúp em."
Vẻ mặt Đào Nhi lạnh nhạt, như đã nhìn ra mọi chuyện từ sớm cũng không muốn tiếp tục nói tới đề tài này với tôi nữa.
Sau đó, tôi đưa một ít bản phác thảo cuối cùng của mình cho Đào Nhi xem.
Đào Nhi liên tục lắc đầu.
Cô ấy nói một tràng vấn đề. Tuy bình thường cô ấy là một người rất ôn hòa, nhưng lúc giúp tôi xác định vấn đề trong tác phẩm thì quả thực là miệng lưỡi có dao.
Không quanh co lòng vòng, vô cùng trực tiếp.
Nói tới mức tôi hận không thể đầu thai sinh lại.
Chờ cô ấy nói xong, tôi chau mày ủ dột nói, "Hay là em bỏ cuộc nhé."
Thật ra, căn bản tôi cũng không có hy vọng lấy được tiền thưởng.
Đào Nhi giơ tay lên xoa tóc tôi, mỉm cười, "Không sao, không phải còn có chị sao?"
"Chị, em không thể lấy thiết kế của chị được."
Lương Vũ Hạnh thấy tôi không có phản ứng, gắt giọng hỏi một câu, "Này, Tống Duyên Khanh, chẳng lẽ cô còn không biết Đào Nhi đi rồi?"
"Gì cơ?"
Đầu óc tôi mơ hồ.
"Sáng sớm hôm nay cô ta tự xin rút lui rồi." Lương Vũ Hạnh đặt đũa xuống, vẻ đắc ý đầy mặt nói, "Cũng đúng, tối qua làm làm ra cái chuyện không biết xấu hổ như vậy còn bị chúng ta nhìn thấy cả, cô ta làm sao còn mặt mũi mà ở lại."
Cô ta nói xong, một đồng nghiệp nam ở bên cạnh nói đầy vẻ bỉ ổi, "Há, đáng tiếc không có di động, nếu không tôi nhất định chụp vài tấm."