Thay Chị Lấy Chồng

Chương 2: Ôm lấy tống duyên minh đang khóc



Buổi sáng, thân dưới của tôi đau đớn như bị xé rách, tất cả những gì tối qua cuộn trào mãnh liệt, hiện ra như cơn ác mộng…

Lần đầu tiên của tôi, đêm tân hôn của tôi, bị Lý Hào Kiệt đối xử như kẻ thù.

Phá vỡ tất cả những tưởng tượng trước kia của tôi.

Vị trí giường đệm bên cạnh sớm đã lạnh ngắt rồi.

Một ít máu chu sa trên chiếc ga trải giường màu trắng tuyết trông vô cùng chói mắt.

Tôi ngồi dậy, đi vào nhà tắm cố nín đau đớn để tắm, thay xong quần áo rồi thay ga trải giường khác.

Tôi ra ngoài, đứng trước cửa cầu thang tầng hai nhìn Lý Hào Kiệt đang ngồi bên chiếc bàn ăn hình chữ nhật vừa đọc báo vừa ăn sáng.

Ánh nắng màu vàng buổi sáng lọt qua cửa sổ chiếu trên người người đàn ông, ấm áp mà cũng rất thần thánh.

Trong mười hai năm yêu thầm anh ấy, được gả cho anh ấy, được ăn sáng cùng anh ấy trong cùng một mái hiên từng là việc mà tôi không dám tham vọng quá đáng, nhưng cũng là ước mơ của tôi.

Giờ thành hiện thực rồi nhưng tôi lại không dám bước về phía trước.

Sự chiếm đoạt như dã thú của anh ấy tối qua luôn nhắc nhở tôi, tôi trước giờ chưa từng hiểu được người đàn ông này.

“Cô Tần, cô tỉnh rồi à.”

Lúc tôi đang chăm chú nhìn Lý Hào Kiệt thì người giúp việc đã nhìn thấy tôi, rồi đứng dưới nhà khách sáo chào tôi câu.

Cô ấy không gọi tôi là bà chủ như hôm qua nữa.

Mà lại gọi tôi là cô Tống.

Trong lòng tôi khẽ run lên, tuy trong lòng vô cùng bất mãn nhưng vì thân phận của mình nên lại không dám chất vấn, chỉ có thể giấu đi sự sợ hãi nghĩ lại còn thấy rùng mình đêm hôm qua, xuống nhà rồi ngồi đối diện với Lý Hào Kiệt.

Người giúp việc bưng thức ăn lên, tôi không có khẩu vị nên chỉ ăn vài miếng lấy lệ thôi.

Ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện thấy Lý Hào Kiệt cũng giống như tôi, đồ ăn trước mặt dường như cũng chưa động đũa.

Không biết là do tôi muốn điều hòa bầu không khí hay là vì muốn cải thiện cuộc hôn nhân không biết có thể tiếp tục này hay không, tôi liền dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Xin lỗi, hôm nay em dậy muộn, bắt đầu từ ngày mai em đều sẽ dậy sớm nấu bữa sáng cho anh.”

Trên người tôi nếu có việc gì được coi là sở trường thì nhất định là nấu ăn rồi.

Nói xong, vốn dĩ tôi còn có chút mong chờ nhưng Lý Hào Kiệt lại ném bát đũa xuống, sau đó đứng lên, biểu cảm vẫn lạnh lùng như vậy, “Đi thôi, xe đang đợi bên ngoài đấy.”

“Đi đâu?” Tôi nhìn người đàn ông dường như có chút không vui, nhất thời hơi hoảng loạn.

Tôi lo là mình đã nói lỡ lời rồi.

Trước giờ tôi vốn không phải người hướng nội.

Ở trước mặt Lý Hào Kiệt, đến hít thở dường như cũng thấp kém vô cùng.

Lúc này người đàn ông đã đi đến trước cửa bắt đầu thay giày, chẳng thèm quay đầu lại mà trả lời, “Lại mặt.”

Tôi ngồi trên xe của Lý Hào Kiệt về nhà họ Tống.

Trước khi vào nhà, tôi còn tưởng rằng Lý Hào Kiệt đối xử với tôi như vậy là vì không hài lòng với cuộc hôn nhân này chứ không phải là vì đã phát hiện ra tôi không phải chị gái.

Nhưng, lúc tôi theo anh ấy vào nhà thì lại thấy Tống Duyên Minh tôi đã đưa ra sân bay hôm qua lúc này lại đang đứng trong phòng khách với bố mẹ.

Đôi mắt sung như trái đào, vừa nhìn là biết đã khóc rất lâu.

Bố mẹ đang đứng bên cạnh chị ta, vẻ mặt lộ ra sự giận dữ.

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt một cái, phản ứng đầu tiên chính là… Anh ấy đã phát hiện ra chuyện cưới thay rồi, vậy nên đã tìm người bắt Tống Duyên Minh về.

Trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn.

Trong thành phố này, Lý Hào Kiệt tuy không thể nói là có thể hô mưa gọi gió nhưng nếu muốn gây khó dễ cho ai thì thật sự là không còn gì dễ dàng hơn nữa.

Nếu là chuyện một mình tôi đã đành, nhưng giờ lại kéo theo cả bố mẹ và chị gái nữa…

Trong lòng tôi vô cùng tự trách, trong lúc đang xoắn xuýt không biết lát nữa phải giải thích sao thì lại thấy Lý Hào Kiệt bước lên trước mấy bước, ôm lấy Tống Duyên Minh đang khóc, cúi đầu xuống an ủi, “Em không sao chứ?”

Trong ánh mắt người đàn ông lộ ra sự dịu dàng trước giờ tôi chưa từng thấy.