“Ha.” Người đàn ông cười khẽ: “Yên tâm đi, sẽ không đâu. Anh còn muốn cưới em nữa, đã định thời gian rồi, sao anh có thể chết trước được.”
Tuy anh nói vậy nhưng vẫn chưa xác nhận là có bị lây nhiễm hay không.
“Thế nên anh bị lây bệnh rồi, phải không?”
Tôi lại hỏi anh ấy lần nữa.
“Tạm thời còn chưa xác định được, dù sao cũng có thời kỳ ủ bệnh. Có điều với tình hình trước mắt thì tỉ lệ rất lớn.”
“Anh gạt em.”
Nghe anh nói vậy, tôi lập tức hoảng loạn.
“Nói thật lòng, thấy em lo lắng cho anh, căng thẳng vì anh như vậy, anh thật sự cảm thấy lần này bị bệnh rất đáng. Cho dù chết cũng rất đáng.”
“Anh nói lung tung gì đấy! Ai cho phép anh chết!”
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Lý Trọng Mạnh sẽ chết. Nhưng bây giờ khả năng ấy lại xảy ra rồi, hơn nữa còn có xác suất rất cao.
“Ừm.”
Tôi nghe thấy giọng Lý Trọng Mạnh rõ ràng khá vui vẻ, thậm chí có thể cảm nhận giờ phút này chắc chắn anh ấy đang cười.
“Có khả năng sắp chết mà anh còn vui vẻ cái gì!”
“Chết cũng đáng giá.” Lý Trọng Mạnh lại ho vài tiếng rồi nói: “Tiểu Điệp, anh ở bên em nhiều như vậy, nhưng trước giờ chưa từng cảm nhận được em quan tâm anh, cần anh, thích anh. Thật ra bao nhiêu năm như thế, anh ở bên quan tâm em, giúp đỡ em, nhưng thứ anh cần không phải là một câu cảm ơn, mà là hy vọng có ngày nào đó, cho dù em không yêu anh nhưng cũng đã quen với sự tồn tại của anh, có thể ỷ lại vào anh. Thế nhưng, trước ngày hôm nay, anh chưa từng cảm nhận được. Mỗi giây mỗi phút anh đều có cảm giác bất an mãnh liệt. Anh sợ em sẽ bỏ anh mà đi, sẽ ở bên Tiểu Kiệt, sẽ giống như trước đây, cho dù làm kẻ thứ ba cũng muốn ở bên nó...”
Những lời của Lý Trọng Mạnh làm tôi nghẹn lòng.
Tôi nắm chặt điện thoại, lắc đầu: “Không đâu.”
“Cho dù thế nào thì hôm nay anh cũng rất vui vẻ. Lần đầu tiên anh biết em đang lo lắng cho anh, điều này có phải chứng tỏ rằng em cũng quan tâm anh không?”
“Vâng, em thật sự rất rất lo cho anh.” Tôi thừa nhận.
Vào giờ phút này, tôi thật sự rất lo cho anh ấy.
Nếu như anh ấy thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không chịu nổi.
“Yên tâm, anh không sao đâu, anh còn phải cưới em nữa mà.”
“Ừm, em chờ anh cưới em.” Tôi gật đầu: “Anh không được có chuyện gì đâu đấy, nếu không em sẽ tái giá.”
“Vậy thì anh càng không thể có chuyện gì rồi.” Lý Trọng Mạnh nói xong lại ho khan vài tiếng.
Bây giờ tôi nghe thấy tiếng ho của anh là vô cùng căng thẳng.
Tôi đang định nói thì nghe thấy đầu dây bên kia có người gọi: “Giám đốc, bác sĩ Vương xuất hiện triệu chứng suy giảm chức năng thận!”
“Tôi qua ngay.” Lý Trọng Mạnh nói với người kia rồi quay sang nói với tôi: “Tiểu Điệp, anh còn có việc, cúp máy trước nhé.”
“Vâng.”
Lúc tôi chuẩn bị cúp điện thoại, người đàn ông đột nhiên lại nói: “Chuyện này đừng nói cho người khác, nhất là cha anh.”
“Em biết rồi.” Tôi gật đầu.
Người đàn ông đầu dây bên kia ngập ngừng: “Tiểu Điệp, anh yêu em, anh nhất định là người đàn ông yêu em nhất trên đời này, thế nên... anh chắc chắn sẽ không chết.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Tôi nhìn chiếc điện thoại trên bàn mà tầm mắt mờ đi, lẩm bẩm: “Lý Trọng Mạnh, anh nhất định không được chết!”
Ngày hôm sau chính là sinh nhật của Lý Trọng Mạnh.
Tôi lên tinh thần đưa Thiểm Thiểm đi học rồi ngồi ôm điện thoại. Vẫn chưa có tin tức gì.
Hai ngày tiếp theo là cuối tuần, Thiểm Thiểm không đến nhà trẻ, tôi đưa nó đến bảo tàng khoa học công nghệ và cả vườn bách thú của Vĩnh An.
Thiểm Thiểm hỏi tôi: “Mẹ ơi, sao chú Lý không đi cùng chúng ta?”
Nghe Thiểm Thiểm hỏi vậy, tôi lại rầu rĩ, một lát mới nói: “Chú Lý đang bận, chú ấy sẽ trở về với mẹ con mình nhanh thôi.”
Cả hai ngày cuối tuần, Lý Trọng Mạnh đều không có tin tức gì.
Tôi mất ngủ đêm này qua đêm khác, chỉ sợ lúc tỉnh giấc sẽ nhận được tin dữ Lý Trọng Mạnh qua đời.
Lần trước tôi đã bỏ lỡ cuộc điện thoại của Lương Khanh Vũ. Lần này tôi thật sự rất sợ Lý Trọng Mạnh sẽ xảy ra chuyện.
Thứ hai, tôi đưa Thiểm Thiểm đến trường, sau đó ngồi một mình trong nhà chờ điện thoại của Lý Trọng Mạnh.
Tôi không ngừng gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng đầu dây bên kia mãi vang lên tiếng hệ thống lạnh băng.
Tôi lo lắng vô cùng.
Vài lần đi đến bệnh viện Quang Minh, tôi vẫn thấy nơi đó bị phong tỏa.
Vì sợ người dân khủng hoảng nên chuyện này vẫn chưa được đưa tin công khai, tôi chỉ có thể xem nguồn tin không chính thống trên mạng.
Nửa đêm hôm thứ ba, khi tôi lên mạng tìm kiếm về bệnh viện Quang Minh thì tin đầu tiên chính là: Nghe nói bệnh viện Quang Minh đã có hai người tử vong do nhiễm bệnh MERS.
Tôi lập tức căng thẳng.
Hai người.
Tôi nhớ Lý Trọng Mạnh từng nói, bệnh viện bọn họ có hai người bị sốt, một trong số đó là anh.
Chẳng lẽ...
Không thể nào!
Tôi vội vàng gọi vào số của Lý Trọng Mạnh. Đầu dây bên kia vẫn tắt máy.
“Không đâu, không đâu!”
Tôi thật sự cực kỳ sợ hãi, Lý Trọng Mạnh sẽ không sao đâu!
Tôi không đợi nổi nữa, cũng không quan tâm đã mặc quần áo tử tế chưa mà khoác áo khoác qua bộ đồ ngủ rồi chạy ra ngoài!
Đợi đến khi ra ngoài tôi mới phát hiện, tuyết rơi rồi.
Tôi đứng ở cửa bắt xe, có lẽ vì tuyết rơi nên cho dù đứng đường hay dùng phần mềm điện thoại cũng không gọi được xe!
Tôi đi đôi dép bông chạy về phía bệnh viện của Lý Trọng Mạnh.
Có lẽ đã đi hơn một tiếng, tôi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng bên người.
Cửa xe mở ra, một người bước xuống bên cạnh tôi.
Cảnh tượng quen thuộc nhưng lại là Lý Trọng Mạnh.
Điều khác biệt chính là lần trước tôi đi tìm Lý Hào Kiệt, còn lần này tôi đi tìm anh ấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy bước xuống từ trên xe, tôi lập tức ôm lấy anh, ngẩng đầu hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
“Ừ.” Người đàn ông ôm tôi lên: “Lên xe trước.”
Đến khi anh ôm tôi, tôi mới nhận ra chân mình đã sớm đông cứng, đến gập thôi cũng khó khăn.
Lý Trọng Mạnh hơi cau mày, đặt tôi vào ghế sau rồi tự mình lái xe về nhà.
“Em xem trên mạng thấy có người nói bệnh viện các anh đã có hai bác sĩ qua đời...”
“Không phải.” Lý Trọng Mạnh lắc đầu: “Có hai bác sĩ bị lây nhiễm, nhưng do kịp thời phát hiện nên bây giờ đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.”
“Vậy anh...”
Người tôi quan tâm nhất vẫn là Lý Trọng Mạnh.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Anh chỉ bị sốt mà thôi, bây giờ đã hết sốt rồi. Điện thoại hết pin, anh còn chưa kịp sạc pin đã vội trở về trước.” Nói đến đây, vẻ mặt người đàn ông đượm chút lo âu: “Xin lỗi, anh nên sạc pin trước, làm em lo lắng rồi.”
“Đúng là em rất lo cho anh.” Tôi hơi rũ mắt.
Đối mắt với Lý Trọng Mạnh qua gương chiếu hậu khiến mặt tôi hơi nóng lên.
Xe chạy đến ga ra dưới hầm của khu chung cư, người đàn ông xuống xe, trước tiên khoác áo lên vai tôi rồi nói: “Nào, để anh ôm em.”
“Không cần đâu, em có thể tự đi mà.”
Tôi nói vậy nhưng Lý Trọng Mạnh không nghe, cứ thế ôm tôi lên.