Thay Chị Lấy Chồng

Chương 299: Anh có biết chuyện lý hào kiệt mất tích không?



Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, đấu tranh trong lòng, nhưng nếu anh đã đến thì tôi đâu thể nào đuổi anh đi.

Lý Trọng Mạnh thấy tôi chần chừ thì hỏi: “Sao thế? Không muốn anh quấy rối thế giới hai người của em và Thiểm Thiểm à?”

“Đâu có.” Tôi vội nói: “Chỉ là đi cùng nó khá vất vả.”

“Được ở bên hai người thì có gì đâu mà vất vả.” Lý Trọng Mạnh chìa tay về phía tôi: “Đi thôi.”

Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn đặt tay lên bàn tay to lớn của người đàn ông.

Ba người chúng tôi cùng xuống tầng, cảnh tượng rất hài hòa. Nếu người nào đó không biết nhất định sẽ cho rằng chúng tôi là một gia đình ba người vui vẻ.

Đã vào đông, bầu trời hôm nay đầy sương mù, còn có bông tuyết bay lất phất, lúc chúng tôi đi ra, trên đường rất vắng vẻ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bông tuyết lấm tấm rơi trên cửa sổ, đủ mọi hình dáng khác nhau trông rất đẹp.

Đường trơn, lái xe hơn một tiếng mới đến bảo tàng khủng long.

Do nguyên nhân thời tiết nên nơi này cũng rất vắng.

Chúng tôi thuê một người giới thiệu, Thiểm Thiểm đi theo người giới thiệu mà chơi, tôi và Lý Trọng Mạnh đi phía sau.

Rõ ràng là sánh vai cùng đi, nhưng tôi và anh lại đều không nói gì. Thậm chí tôi còn không biết phải nói gì với anh.

Không biết vì sao tôi và Lý Trọng Mạnh lại biến thành thế này.

Nhưng chúng tôi sắp kết hôn rồi mà.

“Em...”

Dường như Lý Trọng Mạnh muốn tìm chủ đề, anh ấy vừa lên tiếng thì Thiểm Thiểm ở gần đó vẫy tay với tôi: “Mẹ ơi, mẹ chụp ảnh giúp con!”

Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, cười nói: “Em đi chụp ảnh cho Thiểm Thiểm trước nhé.”

“Ừ, anh đi với em.”

Lý Trọng Mạnh vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ, anh đi theo phía sau tôi.

Tôi giúp Thiểm Thiểm chụp rất nhiều ảnh.

Người giới thiệu ở bên cạnh rất nhiệt tình kể cho Thiểm Thiểm nghe khủng long này sống ở thời đại nào, có đặc điểm gì...

Tôi vốn không có hứng thú gì với những điều này, nhưng người hướng dẫn này nói rất sinh động, tôi nghe mà cũng bất giác mê mẩn.

Tôi và Thiểm Thiểm vừa chụp ảnh vừa nghe kể chuyện.

Vốn đi hơi muộn nên lúc xem xong bảo tàng khủng long rộng lớn này đã là chập tối.

Tôi nhìn một vòng, thấy Lý Trọng Mạnh đang gọi điện thoại ở cách đó không xa.

Thiểm Thiểm quấn lấy người giới thiệu hỏi hết câu nọ câu kia, tôi liền đi gọi Lý Trọng Mạnh về.

Lúc tôi đến gần thì phát hiện vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng và u ám, chỉ nhìn mà tôi lại bất giác căng thẳng.

Anh đang nghe người ở đầu dây bên kia nói, mắt nhìn ra xa, vô cùng chăm chú, dường như hoàn toàn không phát hiện ra tôi đi qua.

Khi tôi tới gần, người đàn ông mới phát hiện.

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy tôi thì nói với người bên kia: “Chuyện này nói sau đi, tôi cúp trước.”

Nói xong anh bỏ di động vào túi, lại trở về vẻ mặt ôn hòa mà tôi quen thuộc, anh hỏi: “Xem xong rồi à? Có suy nghĩ xem muốn đi đâu ăn cơm không?”

Tôi hơi không quen với sự thay đổi của anh, ngơ ngác nói: “Ừm, lát nữa hỏi Thiểm Thiểm đi, gọi cả thầy đi cùng nữa, em trả tiền.”

Dù sao bên chúng tôi có 3 người, Lý Trọng Mạnh chỉ có một mình.

“Không cần.” Người đàn ông chỉ nói hai chữ rồi nhìn tôi, ánh mắt thoáng vẻ cô đơn, như còn muốn nói gì đó nữa.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Vẻ mặt Lý Trọng Mạnh hiện nên nét đau buồn, anh hỏi tôi: “Sao anh lại cảm thấy em còn xa cách anh hơn cả trước đây. Có phải anh đã làm gì sai khiến em thất vọng rồi không?”

Tôi sững sờ, vô thức đáp: “Không đâu, sao thế được.”

“Em đừng lừa anh.” Người đàn ông đưa tay ôm tôi vào lòng.

Tôi hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng không phản kháng.

Trên đầu vang lên giọng đau buồn của người đàn ông: “Anh biết, chuyện Mộc Lan khiến em cảm thấy anh lòng dạ thâm sâu khó lường, thế nhưng anh mong em hiểu, anh chỉ tự bảo vệ mình mà thôi. Nếu em muốn biết chuyện giữa anh và cô ta, hoặc quá khứ của anh, anh có thể nói hết cho em biết.”

“Em...”

“Anh sẽ không giữ lại chút nào, chỉ mong em đừng rời xa anh nữa.”

Lý Trọng Mạnh vừa nói vừa ôm chặt tôi, như thể muốn hòa tan tôi trong lòng anh vậy.

Tôi hoảng hốt. Nếu Lý Trọng Mạnh thật sự mở lòng với tôi, có lẽ tôi sẽ đồng ý cho anh một cơ hội.

Chỉ là đêm đó chúng tôi còn chưa kịp giãi bày thì tôi đã nhận được một cuộc điện thoại từ Lý Nam Hào.

Tôi vừa nghe điện thoại, ông ấy đã hỏi tôi bằng giọng khàn đặc: “Lý Hào Kiệt có liên lạc với cháu không?”

“Lý Hào Kiệt? Không ạ.” Tôi sửng sốt.

Sao Lý Nam Hào lại gọi điện thoại cho tôi hỏi về Lý Hào Kiệt?

Đầu dây bên kia, Lý Nam Hào hít thở nặng nề, im lặng một lát mới nói tiếp: “Thật không? Cháu đừng lừa ông, ông sức khỏe kém, không chịu nổi đâu. Nếu nó ở chỗ cháu thì cháu hãy nói cho ông biết, chuyện gì cũng không sao cả, ông chỉ cần nó bình an là được rồi.”

Câu nói của Lý Nam Hào khiến tôi chẳng hiểu ra sao.

“Ông Lý, sao vậy ạ? Lý Hào Kiệt thật sự không ở chỗ cháu, cháu cũng đã lâu không liên lạc với anh ấy.”

Lẽ nào Lý Hào Kiệt mất tích rồi?

Lý Nam Hào thấy tôi phủ nhận thì giọng nói càng run rẩy hơn: “Thật sao? Nó thật sự không ở chỗ cháu? Cháu đừng lừa ông.”

“Thật ạ... Anh ấy làm sao vậy?”

Lúc này trong lòng tôi bắt đầu dấy lên nỗi lo lắng. Lý Hào Kiệt xảy ra chuyện gì sao?

Lý Nam Hào thở dài: “Nó, nó đã mất tích gần một tuần rồi. Lúc trước bên ông không phát hiện, mấy hôm nay mới nhận ra.”

“Cái gì?!”

“Nếu nó liên lạc với cháu thì cháu nhất định phải nói cho ông biết!”

Lý Nam Hào biết Lý Hào Kiệt không ở chỗ tôi thì cũng không còn tâm trạng nói tiếp nữa mà cúp điện thoại luôn.

Nhìn điện thoại trong tay, tôi không chút do dự gọi vào số của Lý Hào Kiệt.

Đầu dây bên kia lại là thông báo tắt máy.

Cũng phải, nếu điện thoại của Lý Hào Kiệt không tắt máy thì họ cũng đâu cần tìm anh ấy qua tôi chứ.

“Cộc cộc cộc.” Tôi đang định gọi điện thoại cho Lý Hào Kiệt thì có tiếng gõ cửa.

Tôi biết, là Lý Trọng Mạnh. Vốn dĩ đêm nay tôi định sẽ cùng anh ấy tâm sự rõ ràng. Dù sao cũng sắp kết hôn rồi, rất nhiều chuyện không thể giống như bây giờ được. Nhưng giờ nhận được tin Lý Hào Kiệt xảy ra chuyện, tôi chẳng có tâm trạng nào cả.

Tôi nhìn cửa, do dự một lát rồi vẫn ra mở.

Ngoài cửa, Lý Trọng Mạnh mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao, tóc hơi ướt bám sát da đầu, thoạt nhìn rất vô hại. Nếu không xảy ra chuyện của Lý Hào Kiệt thì tôi có thể sẽ thật sự mở lòng tâm sự với một Lý Trọng Mạnh như vậy.

Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, dường như nhận ra tôi đang sốt ruột, bèn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Nghĩ đến vẻ mặt của người đàn ông ở bảo tàng khủng long hồi chiều, tôi do dự một lát rồi vẫn hỏi: “Anh có biết chuyện Lý Hào Kiệt mất tích không?”