Tôi vừa nói xong, bầu không khí trong phòng khách liền lạnh xuống.
Mưu Đạo Sinh nhìn thoáng qua, tức giận đi lên lầu.
Chờ ông rời khỏi, Lâm Kiến Thành vừa định nói gì đó, Mưu Lan Tích đã mở miệng: “ Thành, chuyện trước kia tôi không trách anh.”
Ba người chúng tôi đều nhìn về phía Mưu Lan Tích.
Loại chuyện này đều là ‘người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê".
Lúc này, tôi đứng ở một bên, nghe Mưu Lan Tích nói vậy. Rõ ràng là bị tổn thương, lại vẫn nhịn nhục như thế, tôi thật sự cảm thấy không đáng thay cho bà.
Lâm Kiến Thành nghe Mưu Lan Tích nói xong, khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn: “Lan Tích, thật xin lỗi, chuyện năm đó là do tôi không đủ kiên định, nhưng bà phải tin rằng, lúc đó tôi thật sự yêu bà, muốn kết hôn với bà.”
Lời của gã đàn ông cặn bã.
Tôi nói thầm trong bụng.
Mưu Lan Tích ngẩng đầu nhìn ông ta, gật đầu nhẹ: “Tôi không trách ông, có điều bây giờ ông cũng đã có vợ, chuyện đã qua coi như kết thúc tại đây đi.”
Nói xong, cả gương mặt Lâm Kiến Thành tái đi: “Cô điên rồi hay sao! Tôi làm sao có thể đưa cô một trăm sáu mươi lăm tỉ?”
“Vậy chờ lên tòa rồi đưa cũng được.” Tôi khoanh tay trước ngực: “Chuyện ông làm năm đó xem như là cưới hai vợ nhỉ? Hay là lừa gạt? Hay là...”