Trong phòng bao có một cái màn hình rất lớn, có thể nhìn thấy tình hình buổi lễ.
Chúng tôi đi vào, tôi nhìn xung quanh một chút, hơi lo lắng hỏi: “Thiểm Thiểm đâu?”
Đông người như vậy, tôi sợ Thiểm Thiểm sẽ đi lạc.
Lý Hào Kiệt ngồi xuống, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ mà nhún vai: “Con trai đã không còn là con trai của chúng ta nữa rồi?”
Tôi nhìn anh.
Anh nói tiếp: “Vừa nãy lúc đi vào, vừa nhìn thấy con gái của đồng nghiệp Đào Nhi của em, thằng bé liền bám theo, kêu cũng không chịu đi, anh cũng không biết làm sao.”
Nghe anh nói như vậy, tôi cười cười: “Hạ Hạ à.”
Quả nhiên là vậy.
Thiểm Thiểm lớn như vậy, dường như chưa từng để ý đến cô bé nào, ngoại trừ Hạ Hạ.
Lúc đầu, là Hạ Hạ chủ động thân thiết với Thiểm Thiểm trước, nhưng lớn hơn một chút, dường như Hạ Hạ đã biết ngại ngùng, bây giờ lại đổi thành Thiểm Thiểm bám theo con gái nhà người ta.
Tôi đang nói đến Hạ Hạ thì Đào Nhi và chồng cô ấy - Cố Tự Minh, còn có Thiểm Thiểm và Hạ Hạ, bốn người cùng nhau đi vào.
Bốn cái ghế, mỗi người một cái.
Một dãy ghế không lớn, sáu người ngồi lại vừa hay đủ chỗ.
Không lâu sau buổi lễ đã bắt đầu.
Chúng tôi ngồi ở trong rạp, nhìn màn hình lớn, bởi vì đây là đám cưới kiểu Trung Quốc, cho nên khung cảnh xung quanh cũng được trang trí theo kiểu Trung Quốc.
Chúng tôi nhìn thấy hai người Ngô Tiến An và Khương Thanh cùng nhau tiến vào sảnh lớn.
Ngồi ở vị trí đầu tiên là cha mẹ của Ngô Tiến An.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp được cha mẹ Ngô Tiến An, hai ông bà ngồi đó, gương mặt đầy vui cười, vừa nhìn đã biết là người hiền lành.
Lễ nghi trong đám cưới Trung Quốc không giống với đám cưới bình thường cho lắm.
Có điều cũng không quá phức tạp, rất nhanh sau đó đã xong.
Sau khi kết thúc, lần lượt từng người từ cha mẹ của Ngô Tiến An, sếp của Khương Thanh lên phát biểu, rồi sau đó mới đến lượt Lý Hào Kiệt.
Có điều Ngô Tiến An không để Lý Hào Kiệt đi lên, mà cầm micro và camera đi xuống đây, để anh ngồi đây nói.
Hình ảnh sẽ thông qua camera trực tiếp truyền đến máy chiếu trên sân khấu.
Như vậy sẽ tránh cho việc Lý Hào Kiệt bị xấu hổ.
Mọi thứ cuối cùng cũng xong, hai người thay quần áo, rồi bắt đầu đi mời rượu.
Bởi vì trong phòng bao đa số đều là người lớn tuổi, kể cả cha mẹ Ngô Tiến An và sếp của Khương Thanh cũng ngồi ở hàng ghế phía trên.
Cho nên, không lâu sau đó đã đến mời rượu ở bàn của chúng tôi.
Lúc này, Khương Thanh đã đổi một bộ quần áo, vẫn là kiểu truyền thống, hơi giống khúc cư (quần áo trong phim cổ trang Trung Quốc, hơi giống Kimono), dài gần chạm đất, kiểu tóc trên đầu hơi đơn giản hơn, nhưng vẫn mang không ít trang sức.
Loại trang phục này không cần mang giày cao gót, chỉ cần mang giày thêu có phần mũi vểnh lên là được rồi.
Khương Thanh nghe xong, chống tay lên trán, làm ra vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Thế này là thế nào? Con gái tôi còn chưa ra đời đã thất tình như thế sao?”
“Không có không có.” Tôi lập tức nói: “Chị xinh đẹp như vậy, dáng người cũng quyến rũ như vậy, người theo đuổi con gái chị sau này chắc chắn xếp hàng dài đến tận nước ngoài, lúc đó đến lượt con trai nhà em phải chạy theo sau đấy.”
“Không không, quan trọng là khuyến khích tự do yêu đương, phản đối ép cưới.”
Đào Nhi ở bên cạnh nói.
Khương Thanh cúi đầu vuốt bụng mình, nói: “Haiz, con gái à, mẹ cứ cho là có thể giành được một mối hôn nhân tốt cho con, hết cách rồi, ai bảo con sinh ra muộn chứ.”
Ngô Tiến An cười ha ha: “Không sao không sao, con gái chúng ta không lấy chồng cũng không sao, anh nuôi!”
“Gì chứ, ai nói con gái em không thể lấy chồng!”
Khương Thanh tiếp lời.
Đang nói chuyện phiếm, sau lưng có một người phục vụ đi đến nói: “Xin vui lòng đợi một lát, rượu đã hết, tôi sẽ đi lấy thêm.”