Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn

Chương 22: 22




Trên đường chờ cô về nhà ba mẹ, Khương Triết hết mực nghiêm túc dặn dò.
- Kiều Kiều, em quen Lý Trực từ khi nào? Sao lại quen biết với cậu ta.
- Chuyện của em, anh hỏi làm gì?
- Anh lấy thân phận là chồng sắp cưới của em để hỏi, trả lời nhanh.
Bạch Ninh Kiều cũng không muốn cãi nhau, cô dè dặt trả lời.
- Thì lúc đó em thấy Lý Trực bị bọn côn đồ bắt nạt, em biết võ nên muốn giúp cậu ấy.

Hành động ấy đáng tuyên dương mà.
- Tuyên dương cái con khỉ? Em biết con người cậu ta thế nào không? Chính vì sự giúp đỡ của em mà gây họa đấy.
Xe vừa đến nhà, cuộc cãi vã cũng kết thúc, Bạch Ninh Kiều vẫn cố chấp không nghĩ mình sai, cô cũng đâu hiểu con người Lý Trực như thế nào chứ.
Không ngờ trong nhà cô không những có ba mẹ cô mà còn có cả ba mẹ Khương Triết.

Mọi người ngồi trong phòng khách trò chuyện rôm rả, nhìn thấy hai đứa con của họ về, phụ huynh chắc cũng đã nghĩ ra tên cháu cả trai lẫn gái rồi.

- Hai đứa về rồi à? Vào đây, vào đây.
Nhìn thấy đứa con dâu đang tuổi ăn tuổi học, ba mẹ Khương Triết ánh mắt sáng rực, cưng nựng mà bảo cô ngồi bên cạnh.
- Con dâu của mẹ, lại đây.
Bạch Ninh Kiều đưa mắt nhìn Khương Triết rồi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, mẹ anh vuốt ve mái tóc cô, khóe miệng cười không khép được.
- Nhìn gần mới thấy, da con đẹp mắt đẹp, mũi đẹp mà miệng cũng đẹp nữa, ngũ quan rất hài hòa.
- Con cảm ơn bác ạ.
- Ừm, gọi bác cũng được, con còn nhỏ cứ từ từ bác sẽ dạy bảo.
Người phụ nữ đã có gia đình như bà Khương quả thực rất có kinh nghiệm, ngay cả cách ăn nói cũng rất lịch sự nho nhã.
- Triết à, cả hai gia đình đều biết chuyện con sẽ là người đi đến cuối đời với con gái bác chứ không phải Khương Thịnh.

Bác biết chuyện cũng có chút bất ngờ, con có để ý con gái bác sao?
- Một chút ạ.
Nghe Khương Triết nói như vậy, ba của cô liền bật cười.
- Quả thật tụi nhỏ che dấu kĩ quá không giống chúng ta hồi xưa ông bà nhỉ?
- Ừ, hồi đó tôi có để ý vợ tôi, cứ nhìn chằm chằm không thôi, sau hôm đó mọi người biết tôi để ý bã, quả thực hồi hai bác ngày xưa cũng để lộ nhiều thứ.
- Tụi nhỏ càng ngày càng kín kẽ chuyện này, nhưng thôi cứ để hai đứa từ từ cũng được, tôi cũng không vội.
Ngồi nghe bốn phụ huynh nói chuyện của họ một lúc Khương Triết bèn nhìn Bạch Ninh Kiều, mắt ra hiệu cho cô ra chỗ khác nói chuyện.
Cô nhìn anh rồi nhìn vào khoảng không gian này, thà là nói chuyện với người cùng thế hệ còn hơn là khác thế hệ, ngồi ở đây cô cũng chẳng hiểu chuyện thời xưa của ba mẹ ra làm sao.
- Hai bác với ba mẹ cứ ngồi đây nói chuyện, con lên cất vali đã ạ.

- Vậy để con đi cùng phụ giúp cô ấy.
- Ừ hai đứa đi đi.
Khương Triết xách vali giúp cô lên cầu thang, vào trong phòng ngủ.


Cuộc sống xung quanh và riêng tư của cô anh đều rất muốn biết.
Thoang thoảng mùi hương kẹo ngọt, ngửi kĩ thì là mùi của socola.
- Em hay ăn socola à?
- Kệ em.
- Sao? Sao lại bày ra bộ mặt đó rồi.
- Tuy chúng ta có là mối quan hệ gì cũng là bất đắc dĩ, chuyện của em thì để em quản chuyện của anh cũng vậy.

Anh đừng xen vào, cơ bản như Lý Trực, em cũng không cần anh quan tâm.
Cô bộc bạch thỏ thẻ, lời nói rất nhỏ nhẹ sợ rằng Khương Triết sẽ nổi điên.
Anh nhìn cô, trong đầu có hàng trăm suy nghĩ, đến bây giờ cô vẫn cố chấp như vậy.

Khương Triết nghĩ nhiều đến nỗi đầu óc nặng trĩu cả rồi.
- Em nói như vậy là muốn vạch rõ ranh giới với anh à?
- Ừm.
- Vậy chuyện riêng tư của cả hai đối phương không được xen vào sao?
- Ừm.
- Miệng em nói như vậy nhưng tại sao hôm anh và cô Hồ Ý gặp riêng em vẫn theo dõi.
Bạch Ninh Kiều ngỡ ngàng nhìn anh, miệng bắt đầu cãi cố.

- Không có, anh hiểu lầm rồi.

Hôm đó vô tình thôi, thực sự không phải em theo dõi, sao anh lại suy nghĩ như vậy chứ?
- Rành rành ra đó rồi mà.

Nhóc à, anh lớn tuổi hơn em, anh đâu có thể để một đứa nhóc như em lừa gạt.
- Thật sự là không có mà.
Khương Triết liền nói những câu gài bẫy cô.
- Vậy nếu như sau này anh và cô giáo Hồ Ý có đi xem phim, có nắm tay, có hẹn hò hay thậm chí là ngủ với cô ấy em cũng không quan tâm, đúng không?
Tim Bạch Ninh Kiều bắt đầu đập nhanh, mặt nóng bừng như lửa đốt.
- Sao?...!Ngủ...!ngủ chung.
????⬅⬅.