Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn

Chương 3: 3




Bạch Ninh Kiều thay bộ đồ ngủ Hello Kitty xuống nhà, bàn ăn bày bừa thơm nức mũi khiến cô không kiềm chế được gắp một miếng cho vào miệng.
- Kìa, ba còn chưa ăn mà.
- Con nếm trước thôi mà, đâu có sao đâu.
- Này, con gái con lứa lớn rồi, sao còn mặc mấy bộ đồ công chúa mèo con thế kia, ăn mặc trưởng thành lên chứ.
Theo suy nghĩ của cô, ở nhà chỉ nên mặc đơn giản thoải mái là được, không nên quan tâm vẻ bề ngoài cho lắm, xấu thì chỉ có ba mẹ nhìn mà thôi.
- Ninh Kiều, mẹ nghe nói gia đình bạn con chơi hồi nhỏ trở về thành phố này rồi.

Mẹ với dì Khương tính cho hai bọn con đi xem mắt...
- Thôi, thôi, thôi mẹ ơi, con còn nhỏ làm gì tính tới chuyện yêu đương, mẹ nghĩ như vậy là sớm quá rồi đó.

Với lại bạn hồi nhỏ con quên hết rồi, còn nhớ ai ra ai nữa đâu, với cả dì Phương là ai con cũng chẳng biết.
Bà ấy ngồi xuống ghế ôn tồn nói với con gái mình, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng điềm đạm, trông có vẻ rất nghiêm túc.
- Con trai bà Khương đó, tên là Khương Thịnh, bằng tuổi với con con không nhớ sao? Đây cũng không hẳn là xem mắt, chỉ là gặp mặt rồi trở thành bạn, có thể kèm cặp nhau về học tập sau đó tính xa hơn cũng được nữa.

- Mẹ nói nghe cũng có lý, thôi thì nhẹ theo mẫu hậu vậy.
- Ừ, gọi ba con vào ăn cơm.
Sau khi ăn cơm cô ôm cái bụng no đi lên lầu, nằm ưỡn ra giường bấm điện thoại, mặc dù biết ăn xong không được nằm nhưng vẫn làm, thôi thì hôm nay ngoại lệ một bữa.
Group lớp mới đã có, còn có cả tài khoản của thầy trong đó, không ai dám nhắn tin câu nào, chỉ mời tất cả các bạn vào nhóm cho đầy đủ thành viên trong lớp thôi.
Bạch Ninh Kiều cũng giống một số bạn nữ khác vào trang cá nhân của thầy xem ảnh, quả nhiên bên ngoài khác với MXH nhiều, những tấm ảnh thầy đăng lên toàn giống như các oppa Hàn Quốc vậy, cuốn hút vô cùng.
- Ôi trời đất quỷ thần ơi, đây là ông thầy chủ nhiệm của tôi đó sao? Đẹp trai quá...
Cô vô tình ấn nhầm vào nút bạn bè, hốt hoảng vội xóa đi nhưng Khương Triết đã ấn chấp nhận, cả hai cũng trở thành bạn bè ngay sau đó.
Tối hôm ấy mẹ cô chuẩn bị quần áo cho Bạch Ninh Kiều thật lồng lộn để qua gặp mặt nhà trai, cô còn tưởng mình bị mẹ lừa.
- Đây chẳng phải là đi xem mắt hay sao? Đâu phải là gặp mặt cho biết nữa.

- Ninh Kiều, cái váy trắng mẹ mới mua, mặc thử đi.
- Chỉ đi gặp mặt người ta chào hỏi rồi làm bạn thôi chứ có phải đi chọn chồng đâu mà lồng lộn vậy mẹ.
- Dù sao cũng phải cho nhà ta thể diện chứ, mặc vào.

Miệng thì chỉ gặp để làm bạn rồi kèm cặp học tập nhưng thực chất chỉ có hai bà mẹ mới biết, cô luôn có cảm giác như mình là con mồi bị các bậc phụ huynh dẫn dắt vào lồng sói vậy.
Tới nơi là một nhà hàng sang trọng, không những mẹ mà ba của cô còn đi theo, một nhà ba người khiến cô càng nghi ngờ hơn.
- Mẹ à, nhà họ cũng đi cả gia đình luôn sao?
- Phải, vào đó phải biết lựa lời mà nói, chào hỏi đàng hoàng đấy.

Gia đình bên đó cùng bỏ vốn và cùng mình kí hợp đồng nên phải gặp mặt đàng hoàng cho phải phép.
- Thì ra mẹ kí hợp đồng bán con gái à?
- Mẹ đã nói là không phải rồi.
Bước vào trong là hai bóng lưng nam cao ráo không nhìn rõ mặt, còn phụ huynh nhà họ Khương ngồi đối mặt với lối vào nên thấy rõ.
- Chào anh chị Bạch.
- Chào chú thím.
- Mọi người ngồi đi, đây là con bé mà anh chị nói à, con xinh xắn lắm đấy.
Cô cúi đầu lễ phép chào hỏi.
- Con cảm ơn bác ạ.
Bạch Ninh Kiều ngồi vào ghế trống, bên phải mà mẹ còn bên trái là...!Khương Triết.

Cô ngạc nhiên như muốn ngã ra đất, chân mềm nhũn ra không cử động được tay chân run lên cầm cập không biết nên làm gì..