Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn

Chương 87: ANH MUỐN CÓ EM BÉ (End)



Bộ ảnh cưới của Khương Triết và Bạch Ninh Kiều được tung ra, ngay lập tức những dòng caption đó và bộ ảnh đó đã lên top một tìm kiếm. Nhận cú sốc bất ngờ, cư dân mạng mỗi người một kiểu, người thì chửi bới vì cô bỏ mặc Thái Dĩ, người thì nói cả hai chủ đang diễn để gây sự chú ý cho người xem.

Nhưng bọn họ đâu biết rằng hôm nay chính là ngày tổ chức hôn lễ của nữ minh tinh nổi tiếng. Ngồi trong phòng trang điểm với bộ váy cưới đích thân Khương Triết chọn lựa, cô cảm thấy vô cùng hài lòng. Trước đây chỉ đăng ảnh cưới nhưng chưa đăng ngày cưới, ngẫu nhiên selfie một tấm rồi đăng lên Mạng Xã Hội, ngay lập tức phóng viên đã có mặt trước khách sạn trong nửa tiếng.

- Ai ya… ai đây ta, trông cậu không giống công chúa nữa, mà giống nữ hoàng thì đúng hơn đó.

- Lộ Lộ, cậu đừng trêu tôi nữa.

- Tôi nói thật mà, tôi thường gọi con gái tôi là nữ hoàng, bây giờ trong lòng tôi đã có một nữ hoàng thứ hai rồi đó. Cậu nên cảm kích mới phải chứ.

- Rất cảm kích, cảm kích đến nỗi nổi da gà lên rồi này.

Quách Lộ bĩu môi, với một người bạn gắn bó từ nhỏ tới lớn, có gian nan đau khổ hay buồn vui đều kể cho nhau nghe, ngay cả một miếng kẹo cũng bẻ làm đôi cho hai đứa.

Ngoài gia đình ra người yêu thương Bạch Ninh Kiều như con ruột cũng chỉ có Quách Lộ, mà cô cũng xem Quách Lộ như chị em ruột trong nhà. Rào cản mang tên bạn bè đã không còn nữa, đó chỉ là cái cớ để xưng hô với nhau, thực chất trong trái tim hai người, cô bạn thân cùng nhau lớn lên chính là một người vô cùng quan trọng.

Quách Lộ nắm lấy tay cô bạn thân của mình, ánh mắt dần dần ngập nước. Lời nói trưởng thành như một người mẹ đang dặn dò con gái trước khi về nhà chồng.

- Kiều Kiều, tôi kết hôn trước cậu nên cậu sẽ không thể hiểu thế giới hôn nhân như thế nào? Cho dù yêu nhau có ngọt ngào đến mấy, có kết hôn mặn nồng ra làm sao thì trước sau gì sẽ xảy ra mâu thuẫn, người đàn ông đó có ân cần, chân thành và tinh tế thì cũng đều không tránh khỏi. Trước khi bước thêm một bước với ai đó, có thể là đúng người hoặc không, cậu nên nghĩ những ngày tháng tốt đẹp hoặc đau khổ để trái tim khỏi bỡ ngỡ.

- Lộ Lộ, tôi biết cậu lo cho tôi, tôi cũng biết cậu rất yêu thương tôi nên hôm nay mới nói nhiều như vậy. Những điều cậu nói tôi sẽ tiếp thu mà, cảm ơn cậu.

- Còn một chuyện nữa, đã kết hôn rồi thì vai vế họ hàng bên nhà chồng cũng phải ghi nhớ, trước hết là…

- À… em họ của chị.

Cô dang hai tay mình ra, Quách Lộ hiểu ý mà sà vào lòng Bạch Ninh Kiều, cả hai ôm nhau thật chặt, cô cố không để nước mắt rơi ra, lớp trang điểm nhòe đi sẽ xấu xí lắm.

- Tôi ra ngoài nha, ở đây mất công cậu khóc như đứa con nít rồi bắt tôi dỗ nữa.

Quách Lộ vừa bước ra, ba mẹ cô cũng vừa bước vào.

- Quách Lộ phải không? Hôm nay trông xinh lắm.



- Nhưng mà con gái bác xinh hơn nhiều mà. Con ra ngoài trước nha.

- Ừm.

Hai ông bà bước vào, không dặn dò nhiều như trước, trong ánh mắt là ngập tràn sự yêu thương.

Bà nắm lấy tay Bạch Ninh Kiều, giọng nói trầm ấm và khàn nhẹ.

- Sau này lấy chồng rồi con biết con nên làm gì cho đúng, mẹ mong người mà con chọn để đi đến hết cuộc đời là đúng.

- Mẹ yên tâm, con đã suy nghĩ kĩ rồi.

- Con bây giờ rất giống với đứa bé khi vừa mới lên 3, lúc đó sinh nhật con, con nói con muốn mặc váy cô dâu nhưng mẹ không đồng ý vì không có váy cô dâu cho đứa bé 3 tuổi. Không còn cách nào khác mẹ phải mua một chiếc váy trắng xinh đẹp cho con, trang điểm thật xinh xắn, con bây giờ chỉ khác lúc đó là tuổi tác và hình hài, vẻ đẹp vẫn ngộ nghĩnh giống xưa vậy.

Nhắc đến kỉ niệm xưa, Bạch Ninh Kiều nước mắt lưng tròng như sắp rơi trên làn da mặt.

- Mẹ à, mẹ đừng nói nữa có được không? Con sắp khóc rồi.

- Đúng đúng, cô dâu mà khóc thì xấu xí lắm. Cũng sắp đến giờ rồi, mẹ ra ngoài đó trước nha.

Ba của cô đi đến bên cạnh Bạch Ninh Kiều, nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi, cảm xúc ông cũng không thể hiện rõ ràng, một người đàn ông mạnh mẽ gánh vác gia đình vậy mà cũng có lúc yếu đuối như vậy.

Vài phút sau buổi lễ cũng bắt đầu, chú rể đi đến gần cánh cửa đang đóng kín, khuôn mặt nở nụ cười và chờ đợi cô dâu của mình.

Vài giây sau, tiếng nhạc du dương cùng cánh cửa lớn mở ra, mọi người hướng mắt nhìn. Bạch Ninh Kiều như một tiên nữ hạ phần xuống trần gian, vẻ đẹp thuần khiết và thơ mộng của cô đã khiến bao người phải ngỡ ngàng.

Mấn voan đội đầu của cô trải dài trên nền đất, mang theo sự xinh đẹp bước vào, trên tay cầm một bó hoa cưới màu hồng phấn nhạt. Bạch Ninh Kiều đặt tay lên bàn tay ấm áp của Khương Triết, cả hai cùng nhau bước vào lễ đường.

- Đúng là cô dâu của anh, xinh đẹp thật.

- Đúng là chú rể của em, đẹp trai thật.

- Tiểu thư quá khen rồi.

Còn đường rải đầy hoa chỉ có vỏn vẹn hơn 10 bước nhưng nó là chuỗi ngày dài đằng đẵng mới có thể đưa cả hai đến hôn nhân. Mọi người phía dưới ánh mắt trầm trồ nhìn cô dâu chú rể, ai cũng ngưỡng mộ và chúc phúc cho đôi uyên ương này.



Khương Triết và Bạch Ninh Kiều không còn giấu dấu diếm diếm đi hẹn hò như trước kia nữa. Cả hai như những cặp đôi bình thường khác, mặc kệ những ánh mắt đang nhòm ngó mình, chỉ cần tay trong tay cùng người ấy thì không cần lo nghĩ hay quan tâm chuyện rắc rối ngoài kia.

Trong một quán rượu, hai cô gái đã có vợ lâu lắm mới ngồi nhậu chung, tửu lượng của Quách Lộ khá cao nên bấy nhiêu đó chẳng hề hấn gì. Còn Bạch Ninh Kiều, hai má đỏ hồng như trang điểm lố, đầu tóc có hơi rối bù lên, ánh mắt đờ đẫn.

- Kiều Kiều uống nổi không?

- Nổi chứ, rượu này có là cái thá gì với tôi chứ.

- Lâu lắm mới thấy cậu bung xõa như vậy đó, sao vậy? Cậu lên kèo trên rồi hả?

- Từ khi kết hôn tới bây giờ có khi nào tôi nằm kèo dưới đâu chứ.

- Đúng đúng… cậu đúng.



- … Chỉ là… anh ấy đi công tác cho nên tôi.

Chưa nói chuyện xong, một âm thanh như hổ gầm vang lên.

- Bạch Ninh Kiều.

Cô ngoái đầu nhìn, không những không sợ khuôn mặt dữ tợn của anh mà còn nhào đến ôm lấy anh.

- Chồng à, anh tới đón em sao?

- Sao em lại ở đây? Sao lại uống rượu?

- Thì sao chứ? Con gái không được uống rượu sao? Em đang tâm sự mỏng với bạn thân của em thôi mà.

- Tâm sự chuyện gì? Không nói với anh được hay sao?

- Anh nói anh đi công tác mà.

Khương Triết cười nhẹ nhìn cô, bàn tay đặt phía sau vẫn không ngừng đỡ lấy cơ thể mất thăng bằng của cô.

- Xem ra em vẫn còn chút tỉnh táo. Chúng ta về…

- Khoan đã, em chưa nói chuyện xong mà.

Đúng lúc ấy, Quách Lộ cũng chân trước chân sau bước lên.

- Chúng tôi đang chơi trò thật hay thách, nhưng mà chưa chơi được lâu thì cậu ấy đã say rồi còn nói chuyện linh ta linh tinh nữa. Đưa cậu ấy về dùm đi nha.

- Quách Lộ, cậu… cậu không nên theo phe anh ấy chứ.

- Đi về.

Khương Triết bế cô lên, với cơ thể nhẹ như gió này thì chẳng làm khó được anh.

Về đến nhà, Bạch Ninh Kiều nằm dài trên giường, lúc anh định buông khỏi cơ thể cô thì Bạch Ninh Kiều đã nhanh tay nắm lấy cánh tay Khương Triết, còn tiện thể khoác hai tay ra sau cổ của anh.

- Khương Triết, sao anh còn nhớ cô ta hả?

Anh lặng người, ánh mắt sâu thẳm đầy nghi hoặc nhìn Bạch Ninh Kiều.

- Nhớ ai chứ? Sao em lại nói vậy?

Trong cơn say, Bạch Ninh Kiều tiết lộ hết tất cả những gì mà cô biết về anh và cô gái đó.

- Trong điện thoại cũ của anh vẫn còn lưu ảnh của cô ta kia kìa. Em biết hết đó.

Khương Triết suy nghĩ một lúc lâu, bỗng chợt nhận ra, bức hình cô gái mà Bạch Ninh Kiều nhắc đến chính là Hồ Ý, từng là đồng nghiệp cũ của anh. Khi đó cả hai không chụp ảnh riêng mà còn chụp chung với một đồng nghiệp khác.

- Vì vậy mà em uống rượu sao?



- …

Cô dường như đã say bí tỉ không còn chút ý thức nào, Khương Triết bò dậy, tìm chiếc điện thoại cũ kia nhưng trong ngăn kéo hay trong tủ đồ đều không thấy đâu.

- Em đem đi nấu rồi.

- Ở đâu chứ?

- Nồi cơm.

Khương Triết vò đầu bứt tai, thật không thể hiểu nổi cô đang làm cái gì.

Đối với một cái điện thoại cũ anh chẳng quan tâm, chỉ sợ nó bị Bạch Ninh Kiều dày vò nên mới đi tìm, nhưng cách mà cô hành hạ nó chỉ thuộc dạng tầm trung mà thôi.

- Anh…

- Chờ một chút.

Bạch Ninh Kiều chỉ nghe âm thanh lục đục gì đó, một lát sau hơi ấm đã phủ kín lưng cô. Điều mà Khương Triết bái phục cô vợ của mình chính là khi say miên man rồi vẫn có thể nói chuyện như người bình thường được.

- Kiều Kiều.

- …

- Kiều Kiều… anh muốn có em bé.

- Kiều Kiều.

Cô nghe rõ nhưng không trả lời, Khương Triết hiểu rõ tính cô, biết Bạch Ninh Kiều không đồng ý nhưng vẫn lừa dối bản thân mình.

- Im lặng là đồng ý rồi.

Đèn điện trong phòng vụt tắt, trong màn đêm, căn nhà bình thường tĩnh lặng kia lại có một thứ ánh sáng kì diệu, là ánh sáng dẫn lối đi đến tình yêu.