" Thiệt tình! Hy vọng rằng sẽ không ai dò ra vị trí của nhẫn Bầu Trời a. " Sawada Tsunayoshi chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
==================================
———Tokyo———
—Sân bay quốc tế—
Chiếc máy bay bay từ Ý tới Nhật Bản vừa hạ cánh không lâu, một nhóm hành khách bước ra khỏi cửa sân bay. Một dáng người nổi bật xuất hiện giữa đám đông.
Đó là một nữ nhân trẻ với mái tóc vàng dài ngang lưng được uốn xoăn ở phần đuôi, cô đeo chiếc kính râm to che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi môi màu anh đào cùng chiếc cằm thon gọn. Cô mặc chiếc áo len trắng khá rộng nên vô tình lộ rõ xương quai xanh tinh xảo, chân váy denim không dài lắm, chỉ cao hơn đầu gối mười phân, chân đi một đôi boot cổ cao màu nâu bò. Cô một tay kéo vali một tay cầm lấy chiếc áo khoác trông có vẻ khẩn trương lo lắng đi ra ngoài.
Người phụ nữ không hề để ý đến ánh nhìn của mọi người xung quanh, dường như cô đã quen với việc bị người khác dòm ngó, cô vội vàng bắt đại một chiếc taxi rồi rời khỏi sân bay.
Sau một tiếng ngồi taxi, nữ nhân tiến vào khách sạn đã đặt phòng trước đó, cô được người phục vụ đưa thẳng lên phòng.
Vừa đóng cửa, cô xoay người cởi giày quăng chúng qua một góc rồi nhào lên chiếc giường queen size mềm mại, cô thở phào nhẹ nhõm.
" Tôi nói này, Juudaime thân ái của tôi, cho dù không có ai ở đây đi nữa thì cậu cũng không nên hành động mất hình tượng như thế! Nếu để tên gia sư của cậu biết, chắc chắn cậu sẽ bị hắn dạy dỗ một trận! " Giọng nam trêu chọc vang lên phía sau.
" Dạy dỗ gì chứ, Reborn đâu có ở đây đâu. " Người trên giường bĩu môi lầm bầm.
Một giây kế tiếp, người đó đứng nhảy dựng lên, tức giận nói: " Ông còn nói nữa, nếu không phải do ông bảo giả gái sẽ an toàn hơn thì tôi có cần phải cực khổ như thế này không hả? "
Kính râm đã tháo xuống, nữ nhân... à không... nam nhân trên giường trừng mắt với người đàn ông đối diện, trong đôi mắt màu nâu trà tràn đầy vẻ lên án.
" Ahaha thế à, nhưng mà Juudaime, cậu xem, chẳng phải cậu bỏ trốn đến Nhật Bản rất an toàn sao? Đến giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra cậu, điều này chứng tỏ rằng kế hoạch của tôi rất tốt đó chứ. " Người đàn ông nghiêm túc gật gật đầu.
Nhìn Primo đang giả bộ tỏ vẻ nghiêm túc, Sawada • Juudaime hiện đang bỏ trốn • Tsunayoshi chỉ biết thở dài bất lực. Bao nhiêu sự ngưỡng mộ trước kia dành cho Primo giờ bay hết sạch, Tsunayoshi có chút nghi ngờ rằng cái dáng vẻ ngu ngơ yếu đuối trước đây của mình chắc chắn là có liên quan đến quý ngài Primo đây.
" Mà này, tôi đã khóa nhẫn Bầu Trời lại rồi mà, sao ông đi ra được thế, Giotto? "
" Hả??????? À tôi đã đem mấy cái dây xích mở lỏng ra chút....Juudaime, tôi sai rồi!! " Giotto nhìn ánh sáng màu vàng từ từ hiện lên trong đôi mắt của vị Juudaime trẻ tuổi kia, mái tóc như được vuốt keo của hắn liền rũ xuống.
Ừm thì... chuyện trưởng bối sợ vãn bối gì gì đó rất khó để tin đi nhưng cái vấn đề bây giờ là Tsunayoshi không còn là "Dame Tsuna" của ngày xưa nữa nên Giotto không chút do dự quay trở về nhẫn Bầu Trời.
Sau một lúc, Sawada Tsunayashi liền phong ấn chiếc nhẫn Bầu Trời bằng dây xích lại.
" Thiệt tình! Hy vọng rằng sẽ không ai dò ra vị trí của nhẫn Bầu Trời a. " Sawada Tsunayoshi chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
" Haizzz nghỉ ngơi trước đã, mấy cái kia để mai tính tiếp. "
Gỡ tóc giả và cởi đồ ra, Tsunayoshi cầm lấy áo choàng tắm do khách sạn cung cấp rồi đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, nam nhân trên người mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, mặc kệ mái tóc màu nâu ấm áp còn ướt nhẹp nhỏ giọt trên vai, cậu trực tiếp nhảy lên giường ngủ.
——Italy——
—Tổng Bộ Vongola— . ngôn tình sủng
Bốn từ để hình dung: VÔ CÙNG HỖN LOẠN
Tất cả mọi người mới đọc xong cái lá thư của Juudaime Tsunayoshi để lại trước khi bỏ trốn liền lộn xộn hết lên.
Họ vừa muốn phong tỏa tin tức lại vừa muốn đi tra tìm manh mối, đầu óc rối loạn xà ngầu.
Sau một ngày mà vẫn chưa tìm được tung tích của Boss nhà mình, những người bảo vệ gần như phát điên, họ thậm chí còn thông báo cho Dino, Byakuran và cả nhà Varia mà bọn hắn luôn nhìn không thuận mắt.
Các vị đại nhân tay to mặt lớn tụ tập phang nhau trong phòng họp, sắp bay ra luôn cả cái hoa viên để đánh nhau. Các vị quản gia, hầu cận nhanh chóng chạy ra ngăn cản.
Các vị đại nhân của chúng tôi ơi, xin đừng quên rằng lí do Boss trốn đi là vì các ngài phá đồ dữ quá đó!!!
Không được! Nhất định phải ngăn họ lại, để khi Boss trở về thì ít nhất ngài ấy cũng nhìn thấy được một cái tổng bộ tương đối hoàn chỉnh.
Ngay lúc mọi người không chú ý tới, thiết bị dò tìm nhẫn Bầu Trời đã không phản hồi suốt cả một ngày bỗng dưng xuất hiện một chấm sáng trên màn hình nhưng rất nhanh nó liền biến mất.
Bởi vậy mới nói, các cậu còn phải cố gắng lắm mới tìm được người ta~