Thầy Giáo Lại Là Bạn Trai Của Tôi

Chương 47: Là vợ chồng sao?



Bách Hứa Phong vừa kéo vali cũng hít thở một hơi sâu rồi gật đầu với Diệp Tố Kỳ, phải công nhận không khí ở Mạc Thành này thật sự rất trong lành. Không hề bị ô nhiễm môi trường không khí như ở những nơi khác

Đi ra đến gần giữa sân bay, một giọng nói từ phía trước vang lên

" Anh Hứa Phong "

Nhìn lên, đập vào mắt Bách Hứa Phong và Diệp Tố Kỳ chính là Tang Truân, cô đang đứng ở phía trước vẫy tay, gương mặt còn cười cười đang chạy lại phía hai người. Tang Truân chạy đến trước mặt hai người

" Mấy ngày nay anh vẫn khỏe chứ ạ?"

" Khỏe chứ, rất khỏe nữa đó "

Tang Truân nhìn qua Diệp Tố Kỳ, đập vào mắt anh ta là gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tựa nàng tiên của cô. Diệp Tố Kỳ ngại ngùng gãi gãi đầu, tay vẫy chào

" Chào em, anh là bạn của Hứa Phong "

" A, em chào anh ạ "

Diệp Tố Kỳ cười cười, không ngờ có thể gặp cô khi về Mạc Thành như thế này. Tang Truân quả thật vừa xinh xắn lại còn dễ thương, tin đồn không hề làm anh ta thất vọng

Tang Truân đi qua phía bên kia của Bách Hứa Phong, hai người trò chuyện

" Sao em lại biết mà ra đây?"

" Em thấy anh nhắn rằng đêm sẽ về, Hà Thành và Mạc Thành lại xa nhau như vậy. Em ở đây từ sáng tinh mơ ấy ạ "



Bách Hứa Phong xoa xoa đầu Tang Truân, cô vậy mà vì anh mà lại thức sớm như thế này. Trong lòng của anh cũng có phần vui vẻ hơn, ba người ra khỏi sân bay thì rẽ nhau ra, Diệp Tố Kỳ thì trở về chung cư của mình còn anh và Tang Truân thì trở về nhà của mình

Về đến nhà, Tang Truân phụ anh dọn dẹp rồi cùng vào bếp nấu ăn với Trương Túc. Khi ăn xong và nghỉ ngơi thì cũng đến chiều, Bách Hứa Phong chở cô đến trường mẫu giáo để đón Tang Ân, Trương Túc rất muốn đi theo nhưng lại bận soạn giáo án nên phải đành ở nhà.

Tang Truân và Bách Hứa Phong đứng trước cổng chờ đợi Tang Ân chạy ra, hai người đứng chờ với nhau thì có một chị gái đi đến

" Hai em là vợ chồng đến đón con sao? nhìn đẹp đôi quá "

Tang Truân nghe thì mặt đỏ ửng lên, miệng lấp bấp phủ nhận

" Không không đâu chị ơi! Em đến đón em trai, đây là thầy giáo em ạ "

Người chị đó như không thể tin, thật sự trông hai người đẹp đôi như thế này mà không phải vợ chồng thì đúng là lãng phí thật.

" Vậy à, chị xin lỗi nhé "

Tang Truân chỉ biết cười ngại ngùng, cô xoay qua nhìn Bách Hứa Phong thì anh không nói gì mà chỉ lãng tránh ánh mắt của cô, miệng còn có vẻ như vừa cười. Tang Ân cuối cùng cũng chạy ra, cậu bé ôm chằm lấy hai người

" Anh chị ơi "

" Tang Ân, nhóc không được chạy như thế nữa. Lỡ té trúng chị Tang Truân thì làm sao?"

" Em biết rồi ạ "



Tang Truân bế Tang Ân lên rồi cả ba cùng ra xe trở về nhà của Bách Hứa Phong, căn nhà thuê của anh bây giờ cứ như là một gia đình nhỏ của bốn người vậy. Cả ngày đều ở nhà của anh, Bách Hứa Phong cũng đã dọn dẹp một phòng để cho Tang Truân thường xuyên ngủ lại

Về đến nhà thì Trương Túc liền chạy ra nắm tay Tang Ân đi vào trong, có lẽ tình cảm của hai người này vẫn rất tốt. Bách Hứa Phong cởi áo khoác cho cô rồi cùng cô đi vào trong bếp chuẩn bị thức ăn mang lên

Bốn người cùng ngồi ăn với nhau rất vui vẻ, Tang Ân kể vô cùng nhiều chuyện buồn vui trên lớp của mình. Đến tối thì Tang Ân và Tang Truân tắm rửa sạch sẽ xong thì mới được Bách Hứa Phong chở về nhà.

Tang Truân tạm biệt Bách Hứa Phong rồi đi vào trong nhà, vì ngày hôm tới là sinh nhật của cô nên mọi người đã chuẩn bị từ ngày hôm qua, đây là sinh nhật thứ mười tám rất quan trọng với cô nên chuẩn bị rất nhiều và cầu kì. Trong sân trải thảm đỏ và cả bàn ghế, có cả hoa

Trang trí nhiều như vậy nên sân nhà và trong nhà rất khó đi, Tang Truân phải bế Tang Ân đi và sợ rằng cậu bé sẽ dẫm phải những vật nhọn rất nguy hiểm

Vào trong nhà, bố cô gọi hai người lại ngồi xuống ghế sofa. Ông vui vẻ chỉ vào một núi quà ở trước nhà, đây có lẽ là quà của các đối tác của ông gửi đến

" Tang Truân, con thấy sao. Nhiều hơn chứ?"

" Nhiều thế ạ, đây còn chưa kể quà của cô chú và bạn bè "

Bố cô bế Tang Ân ngồi trên đùi mình, xoa xoa đầu cậu bé mỉm cười

" Đây là sinh nhật thứ mười tám của con mà. Phải thật vui vẻ nhé "

Tang Truân mỉm cười vui vẻ, cô ngồi trò chuyện với ông thêm được một lúc thì thấy Tang Ân có chút ngáp ngủ nên đành bế cậu bé lên phòng dỗ ngủ vì dù gì trời cũng đã tối muộn.

Đến sáng, Tang Truân vẫn như ngày thường mặc đồng phục cho Tang Ân rồi dắt cậu bé đến trường mẫu giáo rồi mới chạy đến trường học. Lý Tư Trác hẹn cô đến cửa hàng của mình để lấy chiếc váy nên sau khi ra về cô liền chạy đến cửa hàng của Lý Tư Trác

Bên trong cửa hàng luôn là chiếc ghế sofa quen thuộc luôn có Lục Nhuệ ngồi hoặc nằm ở đó. Tang Truân cũng chạy đến ngồi xuống bên cạnh mong chờ chiếc váy