“Nói với Hoài Trông, tôi vẫn luôn ở đây, dành cho cậu ấy, không đi đâu hết. Nên, nếu cậu ấy muốn đến tìm tôi, thì không cần phải chạy, cũng không cần phải hoảng hốt.”
Hoài Trông mở mắt ra, bất giác mỉm cười khi nghĩ đến những lời thầy Phương Nam nói với mình ngày hôm qua. Nó đơn giản giống như một câu hát gây nghiện trong một bài hát nào đó, cứ vô thức lặp đi lặp lại ở trong đầu, dễ nhớ và dễ thích. Rồi cậu mở điện thoại lên, vào Facebook. Hôm nay có nhiều thông báo và lời mời kết bạn đến kì lạ, nhưng cậu chưa muốn xem ngay lúc này, bởi vì có một thứ cậu để tâm hơn: trang Facebook của thầy Nam. Không biết từ lúc nào, cậu hình thành thói quen mỗi sáng ngay khi thức dậy đều vào ngắm nghía trang cá nhân của thầy ấy, dù thầy ít khi cập nhật hình ảnh hay bài viết mới. Bài viết gần đây nhất cũng đã hai tuần, là hình ảnh thầy ấy chụp chung với lớp thực tập chủ nhiệm.
Điện thoại phát ra tiếng ting ting, sau đó xuất hiện mấy dòng chữ.
[Chúc em một ngày mới vui vẻ nhé.]
[Thầy cũng vậy nhé! ^^ ]
Hoài Trông cảm thấy có ai đó mỗi sáng chúc ngày mới, đêm đến chúc ngủ ngon thật thích biết mấy. Cậu bước xuống giường, vặn vẹo duỗi người vài cái, rồi đi đến kéo rèm cửa ra, để cho một chút nắng ấm buổi sáng hắt vào người mình, hắt vào trái tim đang cảm thấy yêu đời hơn bất cứ bao giờ.
“Hôm nay thật lạ nhỉ?” Hoài Trông vừa mới vào tới lớp. Bạn học trong lớp ai cũng nhìn cậu, rồi cười, rồi bàn tán cái gì đó rất xôn xao, rồi cười, rồi nhìn cậu. Cậu nhìn Đức Hải: “Tớ có gì đó rất đáng để cười hay sao mà đi tới đâu cũng bị người khác nhìn vậy?” Cậu lấy điện thoại ra, dùng màn hình điện thoại làm gương, nghiêng mặt sang trái, nghiêng mặt sang phải cũng chẳng thấy có nửa điểm kì lạ.
Đức Hải nghe Hoài Trông nói vậy thì không khỏi đứng hình: “Cậu cũng bị như vậy sao?”
“Cũng bị như vậy? Ai cũng giống như tớ hả?”
Khuôn mặt của Đức Hải mang biểu cảm dở khóc dở cười, nhìn sang các bạn học xung quanh, mới nói tiếp: “Cậu nhìn mọi người đi, bọn họ không chỉ nhìn cậu mà còn nhìn tớ. Sáng nay tớ làm gì cũng đều bị mọi người chú ý, chú ý đến lạ luôn ấy. Ban đầu tớ còn tưởng là do mình nổi tiếng, đẹp trai nên mới như vậy, nhưng…”
“Nhưng là do cậu bị phốt rồi.” Hoài Trông lạnh lùng nói: “Không phải cậu gây ra tai tiếng gì đó rồi khiến tớ bị vạ lây đó chứ? Có thể lắm.”
Đức Hải đối với lời đả thương này cũng không phản biện lại. Đúng là có chuyện gì đó thì người ta mới chú ý mình như vậy. Cậu chỉ là đang suy ngẫm lại tất cả những chuyện mình đã làm trong những ngày gần đây: “Mấy ngày nay, à không phải, trước giờ tớ luôn sống rất tuân theo pháp luật, sống rất thiện lương không làm chuyện gì xấu cả. Muốn bốc phốt tớ thì…” Đức Hải lắc lắc đầu loại trừ: “Không thể nào.”
“Vậy thì cậu bị người khác hãm hại rồi.” Bé Thơ tiến lại gần, di chuyển không tạo ra âm thanh nào. Cô để điện thoại ở trên bàn. Hoài Trông và Đức Hải cùng nhìn vào, một phút tiếp theo nhìn nhau không nói nên lời.
Hoài Trông như thông suốt được điều gì: “Thì ra đây chính là lí do Facebook của tớ hôm nay bỗng dưng sôi động đến lạ.”
Đức Hải không kiềm chế được mà ôm bụng cười, cười đến khuôn mặt cũng đỏ ửng lên. Cậu chạy lên trên bục giảng, nhìn xuống đám bạn học bên dưới đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu giơ màn hình điện thoại về phía dưới: “Hôm nay các cậu vì chuyện này mà cười tớ với Hoài Trông đó hả? Ha ha clip này cũng không có gì đặc sắc đâu. Chỉ là do góc quay dễ gây hiểu lầm thôi.”
“Nhưng bọn này cứ nghĩ là hôn thiệt đó.”
Từ ‘hôn’ thành công đánh vào trọng tâm mà Hoài Trông đang để ý đến, cậu thật nhanh chạy ra khỏi lớp. Cậu vừa chạy, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Phương Nam.
Bên kia nghe máy: “Sao, mới sáng sớm đã nhớ anh rồi?”
“Hừm, ai thèm nhớ thầy chứ. Giờ thầy đang ở đâu á? Em có chuyện cần gặp thầy ngay.”
“Có phải em lại đang chạy không? Anh nói rồi, nhớ anh thì cũng phải từ từ, đừng gấp gáp.”
Lúc này Hoài Trông không giữ được bình tĩnh: “Thầy đang ở đâu á? Nói nhanh đi thầy.”
Năm phút sau, Phương Nam lại thấy Hoài Trông thở hổn hển đứng ở bên ngoài phòng giáo viên chờ. Anh nhíu mày, đi tới ngồi xuống băng ghế ở gần đó, ra tay ngoắc Hoài Trông lại: “Em lại không muốn nghe lời anh?”
Đợi khi hơi thở điều hòa lại, Hoài Trông cũng ngồi xuống cạnh Phương Nam, vội vội vàng vàng: “Thầy cho em mượn điện thoại của thầy một chút được không?”
Phương Nam trưng ra ánh mắt hoài nghi khiến cho Hoài Trông cảm thấy mình cần phải giải thích: “Không phải như ý thầy nghĩ đâu, thật ra em có chuyện cần gấp, nhưng điện thoại của em bị gì rồi.”
“Mới quen nhau đã muốn kiểm soát điện thoại của anh rồi sao?”
“Không phải vậy đâu thầy. Làm gì có chứ.” Hoài Trông phủ nhận. Nhưng Phương Nam vẫn không muốn buông tha: “Em biết điều quan trọng nhất trong các mối quan hệ là gì không?”
Hoài Trông cân nhắc suy nghĩ, sau đó đáp: “Tin tưởng hả thầy?”
“Đúng vậy. Anh thật không ngờ em lại không tin tưởng anh như vậy. Muốn kiểm tra và kiểm soát điện thoại của anh. Không nghĩ em lại như vậy.” Trên khuôn mặt hài hòa đẹp đẽ của anh có mang một sự thất vọng không hề nhỏ. Sau đó anh nói tiếp: “Đây, em muốn làm gì làm đi.” Lần này trong giọng nói lại có một sự giận dỗi không hề nhỏ.
Hoài Trông cảm thấy mình cần giải thích nhưng việc trước mắt vẫn quan trọng hơn. Cậu nhận lấy điện thoại: “Thầy chờ em tí nha.”
“Trời ơi, em kiểm tra điện thoại của người khác mà cũng văn minh quá đi.”
Hoài Trông có hơi ngại một tí. Cậu vào Facebook của thầy Phương Nam, rồi vào thanh tìm kiếm, gõ tên của một trang fanpage, sau đó nhấn nút chặn, cuối cùng cậu xóa lịch sử tìm kiếm, thở phào nhẹ nhõm trả điện thoại lại cho thầy ấy. Cậu gãi gãi đầu, cười ngượng: “Thật ra thì không như thầy nghĩ đâu. Em quả thực là có chuyện gấp cần làm thôi, mà điện thoại của thầy mới làm được.” Cậu cảm thấy mình cũng không có nói dối lời nào.
“Tin được không?”
“Thầy biết điều quan trọng nhất trong các mối quan hệ là gì là gì không?”
“Em đang lấy gậy thầy đập lưng thầy sao?” Phương Nam đưa tay khẽ véo má Hoài Trông.
“Hi hi, em làm gì dám. Mà thầy cũng diễn sâu thật á. Với lại mấy biểu cảm khi nãy của thầy nhìn không hợp với thầy chút nào. Mà thôi, cũng đã sắp vào học rồi, em về lớp nha.”
“Còn chuyện mượn điện thoại của anh thì sao? Đừng nghĩ là dùng quan hệ thì anh sẽ không tính phí nhé.”
“Em có nghĩ vậy đâu, bao thầy một ly nước nhé?”
“Rẻ vậy sao?”
“Dạ đúng rồi.” Cậu cười tinh nghịch, đứng lên, vẫy tay chào Phương Nam rồi đi.
Buổi trưa, sau bữa cơm, cả nhóm tụ họp lại bàn về vấn đề lúc sáng. Quỳnh Hoa xem lại đoạn video không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều cười đau bụng. Còn Đức Hải thì chẳng quan tâm lắm, đang xem lại trận bóng đá tối qua cậu không theo dõi được. Tương tự, Bé Thơ cũng một mực dán mặt vào quyển sách. Hoài Trông khoanh tay đi qua đi lại trước mặt bọn họ, sau khi huyên thuyên một hồi mới chốt lại: “Thế cho nên bọn mình cần nghĩ cách để video bị gỡ xuống.”
Một giây, một phút, năm phút kế tiếp cũng không có ai nói gì. Hoài Trông khá là giận đập tay xuống bàn: “Này, này, nãy giờ chỉ có mình tớ là lo lắng thôi à?”
Bé Thơ lúc này mới chịu thay đổi tầm mắt: “Này, cậu cần phải bình tĩnh lại.”
Đức Hải bấm dừng trận bóng lại, vỗ vỗ vai Hoài Trông: “Thôi nào, chuyện cũng không có gì. Chỉ là một cái video thôi mà, hơn nữa mọi người ai không biết đó là giả chứ?”
Hoài Trông kích động: “Giả? Là giả sao? Nhưng mà cậu có xem hết bình luận chưa? Cậu không biết bao nhiêu người đang nghĩ cái gì đó rất kinh khủng.”
Quỳnh Hoa lên tiếng: “Oa, oa. Em thấy hai anh cũng hợp đôi mà. Có khi phim giả tình thật, hoặc là nhờ vào video mà thành đôi thì sao?”
Bé Thơ khép quyển sách có bìa là hai người đàn ông ôm nhau lại, sau đó nhìn qua Hoài Trông và Đức Hải một lượt, đôi mắt đầy bí ẩn.
Quỳnh Hoa tiếp tục: “A, hết tiền rồi. Anh Trông cho em mượn điện thoại tí với.”
Hoài Trông vừa nói vừa đưa điện thoại cho Quỳnh Hoa: “Đức Hải cho tớ cũng không thèm.”
“Vậy thì cho em đi, anh ấy đẹp trai dễ sợ.” Quỳnh Hoa vừa nói vừa bấm điện thoại của Hoài Trông.
Đức Hải nở mày nở mặt: “Vẫn là cô em dễ thương này có mắt thẫm mĩ nhất.”
“Ọe, ọe. Mới ăn cơm xong đừng làm tớ ói. Tóm lại, mỗi người chúng ta góp tay góp ý kêu gọi mọi người nhắn tin về cho page đó, yêu cầu gỡ xuống. Nếu không thì bọn mình sẽ báo cáo trang đó.”
“Như vậy chẳng khác nào cũng đang quảng bá cho video đó. Hơn nữa, cậu nghĩ page đó sẽ chịu gỡ xuống sao?”
“Sao không? Đó gọi là vi phạm luật hình ảnh cá nhân. Nếu không gỡ thì đừng trách tớ kiện.”
“Luật gì mà nghe lạ thế.”
“Đại khái là như vậy.”
“Vậy sao anh không tự liên hệ với họ là được rồi, nói anh là nhân vật trong clip, yêu cầu gỡ xuống ngay. Đơn giản.”
“Anh có làm rồi, vẫn chưa nhận được phản hồi.”
“Vậy thì chờ thôi.” Quỳnh Hoa nói nhẹ nhàng giống như chuyện không liên quan đến mình. Cô đưa điện thoại cho Hoài Trông: “Anh nên thư giãn và xem cái này đi. Rồi mọi chuyện đâu sẽ vào đấy mà, đừng lo.”
Đừng lo? Sau mà mình không lo được, nhất là trong tình hình mình đang trong một mối quan hệ như bây giờ. Lỡ người ấy hiểu lầm thì chẳng phải là sẽ có chuyện không hay sao?
Cậu nhìn vào điện thoại, trên đó có hình ảnh một con rắn đang bò: “Ha ha, em lại muốn dụ anh bằng cái này sao? Con rắn đang bò, rồi sau đó bất ngờ bổ nhào về phía mình khiến mình giật mình chứ gì. Trò này xưa quá rồi em ơi.”
Ấy thế nhưng khi cậu đang không tập trung lắm, con rắn lại nhảy về phía mặt cậu, khiến cậu giật cả mình ngã nhào ra sau. Đức Hải ở gần Hoài Trông nhất nên đưa tay ra kéo cậu lại. Nhưng mà tình hình quá bất ngờ, tư thế cũng không có lợi khiến cho cả hai cùng ngã sỏng xoài ở phía cửa lớp. Đức Hải nằm trên người Hoài Trông, mặt Hoài Trông thì đang áp vào phần ngực của Đức Hải.
Không biết tại sao trên đời lại có sự trùng hợp như vậy, Phương Nam đi tới, liền bắt gặp cảnh này.
Hoài Trông trong phút chốc khổ sở cảm thán. Không lẽ mình và thầy ấy chỉ mới bắt đầu đã toang thật sao? Trời ơi.