Hoài Trông thở dài, xé thêm một tờ lịch bỏ vào thùng rác. Cậu không khỏi cảm thán thời gian sao trôi qua nhanh như thế. Vậy mà tuần này đã là tuần cuối thầy Phương Nam thực tập rồi. Người ta luôn nói chỉ đến khi sắp hoặc thực sự mất đi một điều gì đó thì mình mới biết trân trọng điều đó, vậy thì đã quá muộn. Hoài Trông cảm thấy bản thân những ngày qua cũng không hẳn là không trân trọng, chỉ là cậu ước mình đã quan tâm và nâng niu từng khoảnh khắc ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn như thế nữa.
Vậy nên cả ngày hôm nay, lúc nào người ta cũng thấy Hoài Trông nhìn vô định rồi lại thở ngắn thở dài đầy chán trường. Đến Bé Thơ cũng sắp không chịu đựng nổi, đang làm bài tập cũng phải dừng lại để hỏi: “Hôm nay cậu bị cái gì vậy hả?”
Hoài Trông lắc lắc đầu: “Nếu cậu nghe cậu cũng sẽ như tớ.”
Điều này khiến Bé Thơ có chút tò mò: “Chuyện gì chứ?”
“Cậu chưa biết à?” Nhìn dáng vẻ bình thản của cô ấy Hoài Trông cũng tự có câu trả lời, cậu như chẳng có lực gì nữa mà nói: “Tuần này là tuần cuối thầy Nam ở đây rồi.”
Trời đất bỗng dưng quay cuồng trước mặt Bé Thơ, bàn tay không còn lực để cầm viết nữa, cô bàng hoàng, nằm dài xuống bàn như Hoài Trông, giọng nói thất thần: “Vậy là sắp hết được gặp thầy ấy rồi sao... Tớ không cam tâm...”
Vậy là ngày hôm đó có thêm một người ủ rũ, thở ngắn thở dài. Đến phiên Đức Hải thấy khó chịu: “Này, hai người bị sao vậy hả? Nhìn cứ như là đưa đám vậy á.”
Hoài Trông mắng: “Cậu phun nước miếng rồi nói lại cho tớ! Nói chuyện xui xẻo quá đi.”
“Chứ sao?” Đức Hải hơi cúi người xuống để nhìn rõ hơn mặt của Bé Thơ. Bé Thơ nói giọng nhỏ nhẹ: “Tớ đang không có tinh thần đâu, đừng có chọc tớ.”
Điều này khiến cho Đức Hải cảm thấy không ổn. Cậu nghiêm túc hỏi: “Này, có chuyện gì mà tớ không biết hả? Không lẽ các cậu buồn vì mình không được giải gì trong cuộc thi ẩm thực vừa rồi?”
“Cậu không hiểu bọn tớ hay sao mà lại hỏi câu hỏi đó chứ?” Hoài Trông dừng lại, thở dài, rồi mới nói tiếp: “Tuần này nữa thôi là mình hết gặp thầy Nam rồi.”
Giây kế tiếp, lại có thêm một người mặt ủ mày chau. Đức Hải nghe như sấm đánh ngang tai, nhưng có lẽ trong ba người cậu là người tỉnh táo nhất: “Vậy thì chúng ta phải làm cho những ngày còn lại này thật nhiều những kỉ niệm.”
Câu nói này như ánh sáng mặt trời chiếu qua vùng đất tối. Hoài Trông và Bé Thơ ngồi dậy, ánh mắt lóe lên một điều gì đó, mà cơ thể của họ cũng đột nhiên hồi phục sinh lực. Cả ba người nhìn nhau, nảy lên một ý tưởng.
Thế là từ ngày hôm sau, cuộc sống của Phương Nam liên tục bị khủng bố.
Ở trên mạng, lúc sáng sớm, ngoài cuộc gọi của Hoài Trông như thường lệ, còn có thêm những tin nhắn chúc buổi sáng vui vẻ kèm theo những hình ảnh câu trích dẫn về chủ đề tình thầy trò, thời gian, kỉ niệm từ Bé Thơ và Đức Hải. Cả ba người còn đồng loạt vào hình ảnh trên Facebook của thầy ấy để thả tim, bình luận các sticker, icon và đương nhiên cũng không thiếu các câu trích dẫn về chủ đề tình thầy trò, thời gian, kỉ niệm. Tối đến, Phương Nam cũng sẽ trò chuyện với Hoài Trông như mọi ngày, nhưng nội dung cuộc trò chuyện cũng chuyển sang những chủ đề hoài niệm, giá trị của tình thầy trò, quan niệm về thời gian và cuộc sống. Đặc biệt hơn là anh sẽ nghe Hoài Trông hồi tưởng về những ngày đã qua nhiều hơn. Còn về phần Đức Hải và Bé Thơ, cả hai sẽ cùng nhau chúc thầy ngủ ngon và gửi kèm theo một bài hát về chủ đề tình thầy trò, thời gian, kỉ niệm.
Ở ngoài đời, cụ thể là ở trường, vào đầu mỗi buổi học và giờ ra chơi, cả ba sẽ đồng loạt chạy đi tìm Phương Nam, rồi mua cho thầy ấy rất rất nhiều quà bánh. Hoài Trông như cũ sẽ kể lại những kỉ niệm đã qua, còn Đức Hải sẽ xoa vai đấm lưng cho thầy, Bé Thơ thì tranh thủ ngắm nhìn thầy kĩ hơn một chút.
Có một hôm, trong giờ ra chơi, cả ba cũng đi tìm Phương Nam như những ngày trước. Lúc đến hành lang dãy nhà hành chính, thấy Phương Nam phía trước đang đi về phía cuối dãy hành lang, cả ba vội chạy theo, la hét lung tung: “Thầy ơi, đợi em với.”
Phương Nam không hỏi cũng đoán được là họ định làm gì, anh chỉ tay vào nhà vệ sinh ở đằng kia: “Thầy đi vệ sinh, mấy đứa đi định theo tới trong đó à?”
Một câu nói khiến cả ba ngượng ngùng, nhưng đỏ mặt nhất vẫn là Bé Thơ. Không lâu sau, Phương Nam đi ra, thấy ba người đứng ở bên ngoài nở nụ cười tươi rối chờ mình. Anh đi vội: “Thầy đang bận, mấy đứa về lớp đi.” Rồi đi về hướng phòng giáo viên.
Cả ba chạy theo. Hoài Trông đại diện đáp: “Dạ thầy bận thì cứ làm việc của thầy trước đi. Tụi em sẵn sàng chờ thầy mà.”
Phương Nam dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hoài Trông và hai người còn lại, không nói gì mà bước vào trong phòng phó hiệu trưởng.
Tầm mười phút sau, Phương Nam bước ra ngoài. Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết nên thầy ấy có vẻ thư thái hơn, hỏi: “Dạo này mấy đứa sao vậy? Cứ bám theo thầy suốt.”
Đức Hải cười cười: “Dạ không có gì, tại tụi em hâm mộ thầy quá đó mà.”
Đêm đó, Phương Nam không nhịn được hỏi Hoài Trông. Thông qua điện thoại, Hoài Trông giải thích cặn kẽ. Phương Nam khẽ cười khi chợt hiểu ra tất cả mọi chuyện. Anh cũng thú nhận là cũng có hơi thấy phiền và đôi khi khó chịu khi cứ bị làm phiền theo kiểu như thế. Nhưng giờ thì anh cảm thấy cảm động, nói: “Ngày mai em và mấy bạn đó chụp hình chung với anh nhé. Để lưu giữ kỉ niệm mà, đúng không?”
Hoài Trông thấy hơi bất ngờ vì Phương Nam cũng để ý đến những gì mình hay nói.
Như đã hẹn, ngày hôm sau cả ba cùng ra sân để chụp hình. Hoài Trông quan sát Phương Nam một vòng, trong lòng vô cùng hài lòng khi thầy ấy mặc sơ mi trắng tay ngắn và quần tây đen, cà vạt màu đỏ sọc đen, giống như những gì cậu đã dặn tối qua. Cậu lại nhìn sang Đức Hải và Bé Thơ mặc đồ thể dục, còn cậu thì lại mặc đồng phục, trong lòng lại mỉm cười một cách đầy tà ác.
Theo như yêu cầu của Phương Nam thì chụp hình chung bốn người trước. Người chụp không ai khác chính là một bạn học sinh thuộc Câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường mà Phương Nam nhờ giúp. Vì cậu ta chụp khá chuyên nghiệp nên là có rất nhiều ảnh đẹp. Nhưng Hoài Trông không hài lòng chút nào, chỉ vì muốn đẹp đội hình mà mình lại bị xếp đứng ở rìa.
Đến chụp hình với từng cá nhân, Phương Nam yêu cầu chụp chung với Bé Thơ trước. Bé Thơ cũng bất ngờ, trong đầu vui sướng nghĩ mình là lựa chọn đầu tiên mà thầy ấy nghĩ đến. Có lẽ vì thế nên trong hình Bé Thơ đã cười rất tươi, tươi thấy rõ. Phương Nam nhìn hình, trong tíc tắc thốt lên: “Đẹp quá. Người kế tiếp.” Bé Thơ lại như trên chín tầng mây, nghĩ rằng thầy ấy đang khen mình đẹp.
Người tiếp theo là Đức Hải. Hoài Trông có hơi giận dỗi thầm, gì chứ, mình lại là người cuối cùng à. Vốn dĩ cậu còn tưởng mình được chụp đầu chứ.
Đức Hải cũng chụp trong vòng một phút ba mươi giây. Cả hai cùng xem hình, Đức Hải hãnh diện: “Đúng là trai đẹp đứng kế trai đẹp mà.”
Phương Nam cũng xem ảnh: “Vậy là OK rồi.”
Cuối cùng cũng đến lượt mình. Hoài Trông dồn hết tất cả các cảm xúc bực bội lại, thể hiện tất cả niềm vui. Cậu muốn khoảnh khắc được lưu giữ là sẽ những điều vui vẻ. Đứng sát bên Phương Nam, gần thêm một chút, cười thêm một chút, cậu nghĩ mình sẽ có được một tấm ảnh để đời. Nhưng tấm đầu tiên, Phương Nam không đồng ý, bảo là ánh sáng không được tốt làm anh xấu đi, tấm thì hai cũng lắc đầu bảo canh góc chưa được đẹp, tấm thứ ba thì đổ thừa Hoài Trông cười gượng quá. Tấm thứ tư rồi đến thứ chín, hầu như anh không chịu vì các lí do khác nhau. Đến tấm thứ mười, khi Hoài Trông đã cười đến mỏi hàm thì Phương Nam mới gật đầu.
Hoài Trông xem lại cả mười tấm hình, mỗi tấm cả hai sẽ cùng làm một kiểu, mười tấm mười kiểu. Tấm nào Hoài Trông cũng cảm thấy thích cả. Cậu không giải thích được tại sao Phương Nam lại khó tính khi chụp hình mới mình như thế.
Nhưng dù sao thì cũng không quan trọng. Quan trọng là cậu muốn rửa những tấm hình này ra, viết vài dòng cảm xúc ở phía sau nó, lưu lại thật thật kĩ.