Ngày đầu tiên không có Phương Nam thực tập ở trường, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Hoài Trông chỉ thắc mắc rằng với sự nổi tiếng của anh ấy thì đáng lẽ buổi chia tay phải có gì đó tạo nên sự chấn động chứ. Chẳng lẽ đúng là mọi thứ đều được diễn ra một cách đầy ngẫu nhiên, chứ chẳng hề có qui luật gì? Hay đây chính là một ngoại lệ?
Ngồi ở bên cạnh là Bé Thơ đang say xưa xem phim, tùy thời sẽ đập bàn một cái thể hiện sự tức giận vì tình tiết trong phim, còn ở bàn trên Đức Hải đang tranh thủ giờ giải lao nằm ngủ. Hoài Trông thực sự cũng không hiểu tại sao lại chỉ có mình mình ngồi đây lặng lẽ buồn? Đây chính là sự khác biệt giữa người thường và người thương sao? Chênh lệch nhau có một dấu câu thôi mà.
Đột nhiên Bé Thơ hỏi: “Trông, cậu thấy chuyện sống thử như thế nào?”
Hoài Trông cũng đã nằm nghiêng mặt xuống bàn, xoay xoay cây bút chì trong tay: “Cái đó thì tùy mỗi người thôi. Tớ thì không ủng hộ cũng không phản đối.”
“Còn chuyện lần đầu thì sao? Cậu thấy nó có quan trọng không?”
Câu hỏi này khiến Hoài Trông giật mình, bật người ngồi dậy, chằm chằm nhìn Bé Thơ, đầy hoài nghi: “Này, cậu có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt nghiêm trọng của Hoài Trông làm Bé Thơ thấy mắc cười: “Không, chỉ đang hỏi ý kiến của cậu thôi. Cậu bớt nghĩ nhiều đi.”
“Tớ thì thấy chuyện đó cực kì quan trọng. Văn hóa của mình vẫn coi trọng chuyện đó mà.”
“Nhưng nếu... cậu yêu một ai đó, và người đó cũng thật lòng yêu cậu, trong trường hợp mà cả hai cùng ở trong một căn phòng chỉ có hai người, như phim Trung Quốc hay nói là cô nam quả nữ đó, thì sẽ có chuyện gì không?”
Đến đây sự liên tưởng đến chuyện vừa mới đêm hôm qua của cậu và Phương Nam khiến cậu không khỏi đỏ mặt vì ngại ngùng. Nhưng cậu đã có được đáp án của mình rồi: “Chắc là sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng sẽ không tới mức vượt rào đâu.” Cậu còn muốn lí giải thêm là dù ma lực giữa hai người có thể lớn đến độ khơi dậy những bản năng của con người, nhưng nếu cả hai đủ lí trí và đủ sùng văn hóa thì chắc chắn sẽ là một đêm trong sạch.
Bé Thơ muốn xác nhận lại: “Ý cậu là hai người sẽ không ăn trái cấm?”
Hoài Trông gật đầu. Bé Thơ lại có ý trêu chọc: “Xem ra, nếu cậu là con gái, chắc chắn cậu sẽ là người con gái duy nhất trong thời hiện đại này còn trong trắng khi ở bên người yêu sau một đêm.”
“Tớ tin rằng trên đời này sẽ có nhiều người như vậy chứ tớ không phải là hàng độc. Mà cậu đó, xem phim Mĩ vừa vừa thôi, xem cậu kìa, bây giờ đã bị nhiễm văn hóa phương Tây rồi phải không?”
“Vậy thì có sao?!”
Hoài Trông không nói gì nữa, nếu không sẽ có xung đột thôi. Cậu chỉ cảm thấy chưa quen với lối sống phóng khoáng của người phương Tây quá thôi.
Ngày hôm đó, cứ đi qua những ngõ ngách trong trường mà cậu và Phương Nam từng ở cùng nhau thì cậu lại thấy nhớ. Tựa như những hình ảnh đó được hiện diện lại một cách đầy chân thực. Dù sự hoài niệm có làm cho cậu có chút cảm giác bồi hồi, cậu tự nhủ phải chấp nhận qui luật của tự nhiên và phải vui lên vì Phương Nam vẫn còn đó bên mình.
Buổi trưa, cậu nhận được tin nhắn của Phương Nam. Cậu liền chạy từ trên phòng học, băng băng qua các dãy hành lang và cầu thang, cuối cùng cũng đã đến trước cổng trường. Giờ này ở đây có thưa thớt người qua lại, do ai cũng ngại cái nắng gay gắt như muốn thiêu da nướng thịt. Cậu đứng cách Phương Nam chừng 5 mét, nhìn anh đang dựa lưng vào cổng tường bấm điện thoại. Hôm nay anh ấy lại mặc quần jeans đen trơn, áo thun trắng trơn, cái nón kết trơn đen, đôi giày trắng trơn. Cái gì cũng đơn sắc cả, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy rực rỡ đến lạ thường.
Cậu chạy đến: “Xin chào đơn sắc tiên sinh, cho hỏi hôm nay ngọn gió nào đã đưa tiên sinh đến đây vậy?”
“Ngọn gió nhớ nhung.”
“Mình mới gặp lúc sáng còn gì...” Cậu ngập ngừng một tí: “Và cả đêm qua nữa...”
Phương Nam đưa tay nhéo má Hoài Trông một cái: “Chẳng phải vì thế nên mới nhớ em nhiều hơn sao? Đêm nay anh qua ngủ cùng em nữa nhé.”
“Thôi, để em qua nhà anh nhé. Mình thay phiên, 3 5 7 thì nhà em, 2 4 6 thì nhà anh.”
“Còn chủ nhật?”
“Nhà ai nấy ngủ, coi như là nghỉ ngơi. Anh thấy sao?”
Nhìn vẻ mặt hớn hở như được mùa của Phương Nam, Hoài Trông thấy không hài lòng lắm, đấm vào lưng anh một cái: “Anh ham lắm!!”
Phương Nam có chút bất ngờ: “Ủa sao vậy? Anh tưởng em nói thật chứ.”
“Thật cái gì mà thật. Em nói rồi, em đây dễ thương chứ không có dễ dãi.”
“Chỉ ngủ thôi mà, anh hứa là không làm gì em đâu.”
“Không được.”
“Em nói lại thử xem?”
“Không được.”
Phương Nam đưa tay bóp méo gương mặt của Hoài Trông: “Không cho qua thì anh đột nhập vậy.”
Giọng nói của Hoài Trông cũng bị méo mó: “Vậy thì em báo công an.”
“Em dám??”
Trời nực thế này làm Hoài Trông đổ mồ hôi ròng ròng: “Anh đến đây làm gì á? Không giỡn nữa nha.”
“Tí nữa anh đến thăm bà. Đã lâu rồi, không biết bà thế nào. Sẵn tiện ghé thăm em luôn.”
Hoài Trông giả vờ giận dỗi: “Thì ra em chỉ là một cái gì đó tiện thì ghé của anh.”
Rồi cậu mới nói đến vấn đề chính: "Không biết bà dạo này thế nào. Em cảm thấy có lỗi khi không đến thăm bà thường xuyên quá."
"Đừng thấy như vậy. Chúng ta chỉ cần giúp bà trong khả năng của mình thôi là được rồi."
Câu nói này khiến Hoài Trông nghĩ đến một vấn đề: "Đây lại là vấn đề người thường - người thương ha?"
Phương Nam nheo mày lại, Hoài Trông nói cặn kẽ hơn: "Anh thấy đó, dù anh là thầy giáo hot boy ở trong trường, khi anh đi rồi, mọi người có ai buồn rầu gì đâu. Chỉ có mỗi em là nhớ nhung thôi đó. Đây là sự khác nhau giữa người thường và người thương. Chỉ khác nhau một dấu huyền thôi mà sự khác biệt quá lớn. Chuyện của bà cũng vậy, chúng ta giúp bà, nhưng chỉ giúp trong khả năng thôi, vì chúng ta là người thường với bà. Còn nếu như những người thân hoặc thương bà thì sẽ làm nhiều hơn chúng ta."
Phương Nam khẽ cười: "Em đúng là ông cụ non. Suy nghĩ nhiều quá. Nhưng mà em cũng đừng cầu toàn và nghĩ rằng mọi thứ trên đời là tuyệt đối. Chuyện học trò đó, là anh cố tình tránh né, anh muốn mọi thứ đến và đi yên bình nhất. Nên anh cũng không thấy buồn nếu học sinh quên anh đâu. Mà em quên thì anh buồn lắm đó nhé. Về chuyện của bà, chúng ta giúp như vậy đã là tốt lắm rồi. Mỗi người có cuộc sống riêng, lo cho mình trước thì mới đến người khác. Ích kỉ một chút cũng không sao."
"Coi kìa, anh còn đạo lí hơn em. Anh mới vừa nói cái quái gì vậy chứ? Haha."
"Anh cũng thấy anh đang nói cái gì nhảm nhí quá. Anh biết là anh với em đang không diễn đạt được suy nghĩ của mình một cách rõ ràng." Anh dừng lại, móc từ trong túi ra một viên kẹo: "Cho em."
Hoài Trông nhận lấy: "Ơ, đến thăm người ta mà lại chỉ đem mỗi viên kẹo tí hon này thôi sao?" Cậu xé bọc ra, cho vào miệng.
"Tối nay anh đến ngủ nhà em nữa nhé?"
Hoài Trông la hét: "Anh đứng đắn một xíu đi. Anh nghĩ thực tập xong rồi thì anh có thể tự do phóng khoáng như vậy hả?! Thật không hiểu là anh và Bé Thơ nghĩ gì luôn á."
Phương Nam giả vờ xụ mặt xuống, biểu cảm ủ rũ giống như đứa trẻ đang xin lỗi ba mẹ: "Rồi rồi, anh xin lỗi, anh chỉ giỡn thôi. Mà Bé Thơ là sao?"
Sau khi nghe Hoài Trông kể lại chuyện hồi sáng, anh không thể nhịn cười: "Qua đêm với bạn trai mà vẫn còn trong trắng thì chỉ có mỗi mình em thôi đó."