Phải thức từ sáng sớm, Đức Hải còn buồn ngủ. Các cơn ngáp ngắn ngáp dài không ngừng đeo bám cậu. Cậu khi thì dùng tay vỗ vỗ lên mặt, khi thì dùng nước suối làm ướt hai cánh tay, nỗ lực đập tan cơn buồn ngủ. Nhưng những cách đó đều không hiệu quả bằng sự xuất hiện của Bé Thơ. Thấy Bé Thơ đi từ trong nhà cô ấy ra, đứng ở trước cổng, Đức Hải rạng rỡ chạy tới: “Hello.”
Bé Thơ hơi nhăn mặt lại, không nói gì, lấy điện thoại ra xem gì đó. Đức Hải vẫn còn giữ nguyên sự vui vẻ mặc kệ sự thờ ơ của đối phương, nhanh nhảu dắt chiếc xe máy chạy tới: “Cậu lên đi, hôm nay Hoài Trông có việc nên nhờ tớ đến chở cậu đi học.”
Trước sự dửng dưng của Bé Thơ một lần nữa, Đức Hải mới thu hồi nụ cười, thay thế bằng một sự nghiêm túc: “Này, xin lỗi những chuyện vừa qua, nếu như nó khiến cậu khó chịu.”
Lúc này Bé Thơ mới chịu lên tiếng, nhưng lại kiệm lời và lạnh lùng: “Không có khó chịu. Không cần xin lỗi.”
Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Đức Hải: “Rồi, rồi, nếu không giận thì lên xe đi.” Cậu ngồi đằng trước, lấy tay vỗ vỗ lên yên xe: “Yên tâm, tớ chạy rất cẩn thận. Nào, mời đại tỷ lên ngồi.” Lâu rồi cậu mới dùng biệt danh trên Facebook của cô ấy.
“Không.”
“Không? Vậy chắc chắn là cậu đang giận và để tâm những chuyện vừa qua rồi. Và...” Đức Hải đang hơi do dự một tí, sau cùng vẫn quyết định nói: “Và đang ghen vì cậu cũng thích tớ đúng chứ?”
Ngay lập tức Bé Thơ cho một cú đá không thương tiếc vào xe. Đức Hải cảm thấy nếu chiếc xe đó mà có thể nói chuyện, không chừng nó sẽ la lên vì đau. Nhưng chiêu khích tướng này của cậu coi bộ có hiệu quả, Bé Thơ khiên cưỡng ngồi lên xe: “Để cho mấy người biết là tôi đây không bận tâm chút nào đâu. Yêu đương như thế nào là chuyện của mấy người.”
“Ha ha, tớ và Thảo Nhi chẳng có gì cả đâu. Cậu có thể tìm Hoài Trông để nghe hết câu chuyện nhé.”
“Tôi chẳng muốn biết.”
Nhìn Bé Thơ ngồi lên xe với tư thế ngồi một bên, trong đầu Đức Hải chợt nghĩ lung tung, rồi cậu đỏ mặt lên. Không lẽ cô ấy cũng đang đến ngày dâu rụng nên mới ngồi kiểu đó? Cậu lắc lắc đầu liên tục để thoát khỏi suy nghĩ đó. Bé Thơ ở đằng sau càm ràm: “Làm gì vậy?”
“À không, không có gì. Chúng ta xuất phát thôi, không thể để trễ học được, không muốn lại phải gặp ông bác bảo vệ khó ưa đó đâu.” Cậu hí hửng lên ga và xe lăn bánh.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Đức Hải sẽ nói một số câu chuyện ngắt quãng, không đầu không đuôi, khiến người ta khó mà hiểu được. Duy chỉ có một điều là Bé Thơ có thể thẩm thấu được liền. Cậu nói: “Có ai nói với cậu là cậu rất thu hút chưa? Này, thực ra tớ đã suy nghĩ kĩ rồi, không yêu thì làm bạn cũng được. Sau này dù có thế nào mong là chúng ta vẫn sẽ là bạn nhé. Mà nè, sau này cậu yên tâm, dù không có tớ bên cạnh nhưng tớ sẽ luôn luôn bảo vệ cậu.”
“Cứ như một người sắp đi xa.”
Đức Hải không nói gì, Bé Thơ cũng không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Vào trong trường, chào đón hai người bọn họ là ánh mắt đầy dò xét của Hoài Trông. Từ tối hôm qua tới giờ cậu cứ như ngồi trên đống lửa, không yên. Khi thấy hai người bạn đi cùng nhau vào lớp thì gánh nặng trong lòng cậu vơi đi một phần.
“Đã lâu rồi không cho cậu một cái đánh, cậu quên luôn cả sự đau hả?” Vừa nói Bé Thơ liền cho Hoài Trông một cái đánh lên bả vai. Hoài Trông ăn đau, cảm thấy vô cùng ấm ức. Thấy thế, Bé Thơ liền hỏi: “Có gì không hài lòng? Cậu bán đứng lừa dối bạn bè như vậy là còn quá nhẹ.”
“Bán đứng? Đang muốn giúp đỡ cậu mà còn bị cậu nói vậy?”
“Giúp đỡ? Tớ kêu cậu chở tớ đi, cậu không đến còn nhờ người khác mà không thèm hỏi tớ có đồng ý không?”
Đức Hải xen vào: “Tớ không phải người ngoài.”
Không một ai quan tâm đến cậu, cậu đành ngồi xuống xem hai người bạn của mình tranh cãi.
Hoài Trông tiếp tục: “Chẳng phải là vì tạo cơ hội để hai người có thể trò chuyện với nhau, rỡ rối các khúc mắc sao? Tớ đây cũng đâu có dễ chịu khi hai người như vậy đâu chứ.” Cậu nghĩ cậu sẽ kể lại nỗi oan ức ngày hôm nay của mình cho Phương Nam nghe vào tối nay.
Bé Thơ ngồi xuống, đùng đùng lấy tập sách ra: “Không biết, hiện tại tớ đang rất bực. Hai người các cậu phải mua gì đó ngon cho tớ ăn thì tớ mới hạ hỏa.”
“Cậu đúng là ngang ngược!” Hoài Trông cũng ngồi xuống, đùng đùng lấy tập sách ra.
Đức Hải rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, nhưng theo phán đoán của cậu thì nên an ủi Bé Thơ trước. Cậu vặn thật nhỏ âm lượng, thần thần bí bí: “Này, đừng nóng giận có được không? Cậu đang bị rụng dâu á, tớ có tìm hiểu thì vào ngày này con gái nên giữ cho tâm trạng được vui vẻ, thoải mái.” Từ sau cái lần Thảo Nhi nói với cậu về việc cô ấy rụng dâu, cậu về nhà có tìm hiểu.
Ngay lập tức Bé Thơ dành tặng cho Đức Hải một ánh mắt kì thị kèm theo một chút ngỡ ngàng: “Ai nói cậu là tớ rụng dâu?”
“Thì sáng nay cậu ngồi đằng sau tớ một bên còn gì.”
“Thế cậu muốn tớ mặc váy mà ngồi banh háng ra à?”
Ngộ ra được chân lí, Đức Hải cảm thấy giống như mình là một cái ống cống vừa được thông, lia lịa gật đầu: “Thì ra là vậy.” Rồi cậu mới quay sang Hoài Trông, an ủi: “Thôi đừng giận nữa, tớ hiểu tấm lòng bồ tát của cậu là được rồi á. Với lại nhờ cậu mà tớ và Bé Thơ chắc cũng đã bình thường lại rồi, không có gì nữa đâu á.”
Hoài Trông cũng dành tặng đến Đức Hải một cái nhìn bập bùng lửa cháy: “Mau, đi mua cái gì đó ngon, để tớ ăn cho bớt giận. Nếu không thì tớ cũng chẳng biết hậu quả tiếp theo nghiêm trọng ra sao.”
Đức Hải đột nhiên đứng lại, nhăn mày lại, khó chịu đập bàn một cái: “Hai cậu đúng là hợp sức ăn hiếp tớ mà!” Rồi một mạch bỏ đi.
Hoài Trông và Bé Thơ ở lại, nhìn theo Đức Hải rời đi, sau đó không hẹn mà đồng thời nhìn nhau cười phá lên. Hai người họ cũng không thấy Đức Hải ở bên ngoài cũng vừa đi vừa cười.
Cả ba người bọn họ biết, tình bạn giữa ba người đã trở về nguyên vẹn từ trong bão giông.
----
Như cô giáo đã thông báo, sáng chủ nhật cả lớp cùng đến trường để được hướng dẫn viết và nộp hồ sơ đăng kí nguyện vọng thi đại học. Lớp đến đã khá đông đủ nhưng cô chủ nhiệm vẫn chưa đến. Các bạn học cũng cảm thấy không có gì gấp rút, cứ thong thả cũng được. Có lẽ, Hoài Trông là người duy nhất cảm thấy bất an nhất. Cậu liên tục gọi điện cho Đức Hải nhưng cậu ta không nghe máy. Ngay cả khi cô giáo đến trễ 30 phút đã xuất hiện trong lớp thì Đức Hải vẫn chưa thấy tăm hơi. Bé Thơ cũng không biết cậu ta đang ở đâu luôn.
Cô giáo lướt mắt một vòng quanh lớp học để kiểm tra sỉ số, sau đó bắt đầu phát hồ sơ ra cho học sinh. Hoài Trông quay qua nói với Bé Thơ: “Chúng ta có cần ghi âm lại hướng dẫn để đưa Đức Hải nắm không?”
Bé Thơ cũng đồng ý, lấy điện thoại ra. Nhưng để cho chắc thì cô giơ tay lên hỏi cô giáo: “Dạ cô ơi, còn Đức Hải chưa tới ạ.”
Cô giáo vẫn tiếp tục phát các bộ hồ sơ ra, trả lời: “À, hôm nay Đức Hải không tham gia. Em ấy cũng không cần đâu, vì em ấy không học đại học ở Việt Nam.” Rồi cô có chút bất ngờ: “Ủa, cô tưởng Đức Hải đã nói với các em là em ấy sẽ đi du học rồi chứ.”
Cả lớp cùng ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc. Nhưng sốc nhất chắc chắn là Hoài Trông và Bé Thơ rồi.