Thay Lời Vong Linh

Chương 18: Thôn hòa bình 9



Người đàn ông trung niên lại bảo Thích An tắt live stream: "Việc này tốt nhất không cần tuyên truyền ra ngoài, nếu không chúng tôi rất khó công đạo." Nói xong ông ta lấy giấy bút từ chỗ Tiêu Nghiêu viết xuống một câu: Tôi nghĩ cô cũng không muốn ăn cơm tù phải không?

Ông ta giơ cao tờ giấy, di động treo trước ngực cô quay không tới.

Đây có thể coi như một câu uy hiếp. Thích An chỉ là một học sinh bình thường, đương nhiên không dám đối nghịch với cảnh sát. Cô cầm di động hỏi mọi người có thể xin dừng tại đây không. Những người xem đều không quá muốn, mà cô còn thu nhiều lễ vật như vậy không thể nói đóng là đóng được, cùng Tùy Uyên đi ra xa xa một chút, đến chỗ không quay được hồ nước nữa mới ngồi xổm nói chuyện.

Tuy cũng có người bất mãn nhưng phần lớn thì hiểu cho cô, cũng sôi nổi chuyển đề tài về phía Tùy Uyên.

Hai cảnh sát đi mượn máy bơm của thôn dân, còn gọi điện điều thêm nhiều người tới nữa. Lúc hồ nước bị bơm cạn có người nhảy xuống dưới, sờ soạng trong lớp nước bùn bẩn thỉu đục ngầu. Tiêu Nghiêu cũng là một trong những người nhảy xuống, còn là người ra sức nhất. Thầy anh ta tuy không tự mình xuống nhưng cũng luôn đứng bên bờ hồ nước chỉ huy.

Nói thật, Thích An lúc đầu ghét người này, nhất là lúc ông ta uy hiếp cô. Nhưng nhìn bọn họ bất chấp cái nắng chói chang của mùa hè, bất chấp mồ hôi đầm đìa đầy người đầy mặt, cô cảm thấy mình ghét không nổi nữa. Cô ngồi dưới bóng cây còn một thân mồ hôi, những người cảnh sát đứng dưới nắng nóng lại không nghỉ ngơi một giây nào.

Khoảng tầm nửa giờ sau, một cảnh sát bị cảm nắng ngã vật xuống hồ nước. Lúc những người khác dìu anh ta lên bờ, một người đá trúng cái gì đó, thò tay sờ soạng nhặt được một đoạn xương trắng.

Nhìn thấy khúc xương, Thích An thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Người cảnh sát trung niên đeo bao tay vội vàng cầm khúc xương quan sát, sau đó giao cho người bên cạnh ra lệnh: "Đổi một đội khác, tiếp tục tìm!" Nói xong ông ta quay đầu nhìn Thích An, cất bước đi đến.

Thích An thấy vậy đứng lên, chờ ông ta tới gần mới nói: "Đến chỗ bóng cây ngồi một lát đi."

Ông ta ngẩn người, dùng tay áo lau mồ hôi lắc đầu: "Không cần. Không liên quan đến phòng live stream. Cô có thể tắt mic một lúc được không? Tôi có lời muốn nói."

Thích An gật đầu, nói một câu thật xin lỗi với người xem, đóng mic lại. Người cảnh sát trung niên xác nhận lại xong mới hỏi: "Cô nói khả năng vẫn còn một hung thủ?"

"Không thể khẳng định, tôi chỉ căn cứ vào mấy cách chết người để đoán."

Ông ta nhíu mày ngẫm nghĩ: "Hiện tại tôi có việc cần nhờ cô giúp, đó là rải lời đồn vẫn còn một hung thủ ở trong thôn, còn nhất định phải làm mọi người biết quỷ hồn sẽ lập tức báo thù. Cô cũng biết, loại chuyện này để cảnh sát làm không tốt lắm."

Thích An cười một tiếng: "Chỉ có thần côn như tôi mới có thể làm đúng không?"

Ông ta nói: "Nếu làm cô cảm thấy không thoải mái, tôi rất xin lỗi, nhưng việc này vẫn cần phải làm."

Kiểu mệnh lệnh này vẫn làm cô khó chịu như cũ, Thích An nhắc nhở: "Yên tâm đi, loại việc nhỏ thế này tôi vẫn vui lòng hỗ trợ. Chỉ là... trong thôn rải lời đồn là được sao? Ông muốn dùng cách này khiến hắn sợ bỏ trốn ra ngoài thôn sao? Nhưng lỡ hắn vẫn đang ở ngoài thôn thì sao?"

Vẻ mặt nghiêm túc của ông ta rốt cuộc có chút ý cười: "Nếu hung thủ ở nơi khác, tiểu quỷ kia mà muốn báo thù sẽ còn ở lại trong thôn ư?"

Thích An nhướng mày: "Cái này ông không biết rồi, quỷ hồn không thể đi khỏi nơi mình bị giết. Khả năng vì oán khí của con quỷ này tương đối nặng nên nó mới có thể hoạt động khắp trong thôn, nhưng vẫn không thể rời đi nơi khác. Tôi có một biện pháp càng tốt hơn để hung thủ còn lại tự chui đầu vào lưới."

Ông ta cảm thấy hứng thú, ánh mắt cũng không còn nghiêm khắc như lúc trước: "Cô nói nghe thử một chút."

"Hiện nay chuyện tôi có thể triệu hồi quỷ có lẽ tất cả thôn dân đều đã biết, tôi có thể lợi dụng điểm này..."

Thích An đơn giản giải thích một chút, người cảnh sát trung niên nghe xong gật đầu: "Thật là một biện pháp tốt, vậy cứ làm thế đi."

Cô vừa xoay người đi, ông ta lại gọi cô lại: "Tôi họ Lý, lúc trước tôi nói chuyện quá đáng, cô đừng để trong lòng."

Thích An không quay đầu lại vẫy vẫy tay: "Biết, đại nhân không chấp tiểu nhân."

Tùy Uyên: "Ngươi đang mắng hắn."

Thích An nhướng mày: "Tôi biết."

Bị khi dễ đương nhiên phải trả lại rồi.

Cô nhìn nhìn khắp nơi, thấy xa xa có một đám người tụ tập liền chạy về phía họ. Trong đám người đó, có mấy người biểu tình hoảng sợ, đúng là những người khi nãy đi theo cảnh sát muốn xem náo nhiệt lại bị quỷ dọa chạy mất. Những người còn lại thì biểu tình bình tĩnh hơn nhiều, dù sao cũng không tận mắt thấy mà chỉ là nghe kể lại.

Thích An chạy qua còn nghe có người đang nghi ngờ rốt cuộc có phải có quỷ thật hay không. Cô đếm đếm nhân số, ước chừng ba mươi người cả người già cả trẻ con đều có. Vừa lúc đông người vậy, tiện cho cô truyền lời.

Thích An thanh thanh cổ họng, nghiêm túc mở miệng: "Mọi người xin nghe tôi nói một chút, tôi là người trục quỷ hỗ trợ cảnh sát phá án. Lúc nãy có người đã nhìn thấy con quỷ kia, tôi nghĩ rằng tôi không cần phải chứng minh lại nữa."

Một người trong đó lập tức mở miệng: "Không cần không cần! Đại sư, tôi... tôi đã tận mắt thấy con quỷ ấy rồi! Lúc nãy sao đại sư chưa bắt nó, nó sẽ giết chúng tôi sao?!"

Thích An nghĩ thầm, có người phối hợp như vậy thật tốt quá, bớt không ít chuyện. Cô trầm giọng nói tiếp: "Tạm thời thì không, nhưng thêm một thời gian nữa thì không nhất định. Đến lúc đó... Chỉ sợ người toàn thôn đều có nguy hiểm đến tính mạng."

Nói đến đây cô cố ý hơi dừng một chút, nhìn mọi người đều lộ ra thần sắc khẩn trương mới nói tiếp: "Tôi đã tính qua, Lưu Tiểu Lệ vào bảy ngày nữa sẽ giết chết hung thủ cuối cùng, đến lúc đó oán khí sẽ cực thịnh, tiếp theo không cần kiêng nể gì có thể giết người rồi. Người toàn bộ thôn này, dù là làm nông trong thôn hay là đi chỗ khác làm việc, một người cũng chạy không thoát."

"A..." Có người kinh sợ hỏi: "Nhưng chúng tôi không có thù oán gì với nó mà, sao nó lại muốn giết cả chúng tôi nữa?"

Thích An nhìn anh ta, giả vờ như một cao nhân cười nhạo: "Không có vì sao cả, quỷ vốn không biết nói đạo lý."

"Vậy... Đại sư, bây giờ ngài thu phục nó không phải tốt rồi sao? Ngài muốn bao nhiêu tiền thôn chúng tôi nhất định có thể gom đủ mà!"

Thích An cười lạnh: "Tôi bắt quỷ là vì trừ ma vệ đạo, không phải vì kiếm tiền. Huống chi con quỷ này đã giết vài người nên oán khí quá nồng đậm, không phải là thứ tôi có thể đối phó được."

Cô dừng một chút, vừa lòng nhìn thần sắc những người đó, tiếp tục nói: "Nhưng cũng không phải là không có cách nào. Tuy tôi không thể thu phục con quỷ này nhưng có thể ức chế lệ khí của nó. Chỉ cần trong vòng bảy ngày này gom đủ thi cốt hạ táng cho nó, sau đó hung thủ phải đến trước mộ dập đầu quỳ sám hối ba ngày ba đêm, chuyện này mới có thể giải quyết."

"Nhưng mà hung thủ sao dám xuất hiện chứ? Hắn mà ra rồi không phải cũng lãnh án tử hình ư?"

"Đúng thế, mà cũng không biết đó là ai..."

Thích An nói: "Tôi vừa rồi đã nói chuyện với cảnh sát Lý, ông ấy nói loại án như thế này mời một luật sư giỏi là có thể được nhận mức chung thân, nếu trong tù có biểu hiện tốt còn có thể giảm án, tương lai còn có cơ hội ra tù. Nhưng nếu hắn không sám hối với Lưu Tiểu Lệ thì dù có ở đâu chăng nữa, bảy ngày sau cũng vẫn phải chết không thể nghi ngờ. Đương nhiên, chờ hắn chết là đến lượt mọi người."

Án chung thân là lừa bọn họ thôi. Chưa nói đến tình huống của vụ án này ác liệt như thế nào, chỉ cần trên mạng dư luận tạo áp lực cũng đủ phán tử hình.

Có người sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lại có người không tin: "Tôi không tin mấy chuyện vớ vẩn này! Cô ít ở đây dọa người đi! Nó chết có quan hệ cái rắm gì đến chúng tôi, dựa vào cái thá gì tới giết chúng tôi chứ?"

Thích An nhún vai: "Không tin thì tùy, dù sao người phải chết cũng chẳng phải tôi, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở mọi người thôi. Tôi khuyên mọi người nhanh chóng báo cho những người khác trong thôn, cả gọi điện cho những người đang ở ngoài nữa, nhất định phải cường điệu tính nghiêm trọng lên. Nếu ai có người nhà là hung thủ thì khiến hắn nhanh chóng trở về may ra có con đường sống. Tôi chỉ có thể làm đến vậy, mọi người nếu tin thì hãy làm theo, còn không tin thì... cố mà ăn ngon ngủ tốt mấy ngày nữa đi."

Cô nói xong xoay người đi luôn. Lúc trở lại hồ nước, nhóm cảnh sát đã tìm thêm được một ít xương, bên cạnh có pháp y đang làm việc. Thích An chào cảnh sát Lý và Tiêu Nghiêu một tiếng trước khi rời thôn Hòa Bình.

Trở lại thành phố đã 6 giờ chiều, Thích An đói đến mức bụng lên tiếng thầm thì, xuống xe tìm chỗ thay đổi quần áo, vào quán ăn gọi một phần lớn nhất.

Tùy Uyên ngồi trước mặt cô xụ mặt, nhìn cô ăn một miếng anh niệm một câu: "Ta cũng muốn ăn", "Món thịt bò này nhìn không tồi", "Canh này hình như cũng rất thơm".

Thích An bị anh làm phiền cào tóc, ăn nhanh rồi lập tức đi mua kẹo mút cho anh.

Tối ngày hôm đó đoạn live stream của Thích An nổi tiếng khắp các trang mạng, đặc biệt đoạn cuối lúc tiểu quỷ hiện hình, bộ dáng đáng sợ đó lan truyền cực nhanh, ngay cả ở nước ngoài cũng không ít người chú ý.

Đối với vụ án mà nói thì đây là chuyện tốt. Để cho cực nhiều người tận mắt thấy quỷ hồn Lưu Tiểu Lệ thì những lời cô nói với thôn dân khi đó mới khiến họ và hung thủ tin tưởng.

Ba ngày sau, Tiêu Nghiêu qua tin nhắn liên lạc với Thích An, nói cho cô đã tìm được nghi phạm. Nghi phạm đúng là đang ở nơi khác, thông qua đoạn video được lưu truyền sáng hôm sau lập tức đáp máy bay về. Tuy nhiên hắn không trực tiếp chạy về thôn mà tránh ở khách sạn trong thành phố, sở dĩ có thể tìm ra hắn là do sáng nay có một ông lão đột nhiên tới nói cho cảnh sát ở rừng trúc sau nhà tìm thấy xương người. Tuy ông cụ khẳng định là lúc đào măng vô tình đào được nhưng cảnh sát vẫn hoài nghi, điều tra gia đình ông cụ thì biết ông có một người con trai ở nơi khác làm việc, truy theo chứng cứ thì truy ra hắn ta đang trốn ở khách sạn.

Khi cảnh sát tìm được hắn, hắn quỳ xuống vừa nhận tội vừa khóc lóc thảm thiết cầu xin họ hạ táng cho Lưu Tiểu Lệ để hắn đến trước mộ sám hối. Đương nhiên hắn trực tiếp bị tống vào nhà lao.

Những việc hắn khai không sai biệt lắm so với suy đoán, cũng đem những chỗ bọn chúng chôn xương năm đó khai ra. Cảnh sát ở những chỗ đó đào ra những phần còn lại của Lưu Tiểu Lệ. Hôm nay ngày mùng 3 tháng 7, người dân trong thôn góp tiền mua quan tài, an táng nó ở sau núi.

Buổi chiều Thích An đi cùng Tiêu Nghiêu một chuyến, đến trước mộ nó thắp hương. Cô vừa cắm nén hương, Tỏa Hồn Thạch trước ngực chợt phát sáng, cùng lúc đó quỷ hồn Lưu Tiểu Lệ xuất hiện trước mặt cô.

Khác biệt là giờ nó đã không còn kinh khủng như lúc trước nữa. Đôi mắt to xinh đẹp, cơ thể lại gầy yếu như chỉ một trận gió là có thể thổi bay, nhìn cực kì đáng thương.

Thích An nhìn nó, hơi hơi sửng sốt. Nó nhẹ nhàng hỏi: "Chị ơi, em còn một nguyện vọng, chị có thể giúp em không?"